Tuy rằng nói như vậy nhưng anh vẫn cẩn thận đặt cô lên một cái ghế, cúi đầu thương lượng: “Bây giờ sẽ đưa cô đến chỗ Nam Cung Hào khám bệnh” Được rồi, thấy cô gái này không thoải mái, anh đành bỏ qua việc đòi chi phí sử dụng với nhà họ Tạ.
Không ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy lại căng thẳng hơn, trong đôi mắt xẹt qua một tia oán hận, kiên định nói: “Tôi không đi! Tôi muốn ở lại để coi kịch vui!”
Phấn ngứa mà cô lén lút bỏ lên người Lâm Thúy Lan còn chưa có hiệu quả đâu, cô lại bị Lâm Thúy Lan hại thảm như vậy, sao cô có thể cam tâm cứ đi như vậy chứ?
Mạc Lâm Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, nghĩ một lúc, có lẽ cô nhóc này còn có chiêu gì tiếp theo nên lập tức loại bỏ suy nghĩ kia trong đầu, nhưng cũng có chút lo lắng, anh thấp giọng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái?”
Nếu như có, anh lập tức đưa cô đến bệnh viện để khám.
Lâm Khiết Vy lắc đầu, quai hàm nhỏ phồng lên, oán hận nhìn chằm chằm về phía Lâm Thúy Lan.
Tạ Xuân Sơn không ngờ ông ba nhà họ Tạ lại ngã từ trên cầu thang xuống, thằng em trai không đáng tin cậy này hôm nay không đến tham dự nghi thức đính hôn, ông ta cũng không quan tâm, một đứa đần độn thích gái gú rượu chè, không đến cũng được.
Nhưng ông ta không nghĩ đến, thằng em này lại trốn trong phòng cưới.
"Lâm Khiết Vy! Sao cô lại ra tay độc ác với chú ba của tôi như vậy hả? Chủ ấy làm gì cô, vậy mà cô lại đẩy chú ấy từ trên cầu thang xuống!”
Dưới sự nhắc nhở của Lâm Thúy Lan, Tạ Nguyên Thần nhảy ra chất vấn Lâm Khiết Vy.
Lúc này mọi người mới nghĩ đến, vừa rồi hình như bên ngoài tầng ba chỉ có ông ba nhà họ Tạ và Lâm Khiết Vy.
Nghe Tạ Nguyên Thần nói như vậy, có lẽ anh ta đang nghi ngờ Lâm Khiết Vy âm mưu hại ông ba nhà họ Tạ?
Lâm Khiết Vy cười lạnh một tiếng, vốn định dùng giọng điệu nghiêm khắc để đáp lại, nhưng hiện tại cô không có tí sức lực nào, nói chuyện cũng mềm mại nhu nhược như đang làm nũng, khí thế trên người giảm hơn một nửa: “Tôi cũng muốn hỏi anh một chút, vì sao chú ba của anh lại trốn trong phòng cưới, đã thế lại còn có ý đồ xấu với tôi chứ?"
Ông ba nhà họ Tạ lại muốn làm chuyện đó với Lâm Khiết Vy sao? Vậy mà cũng được à! Nhà họ Tạ thật sự quá buồn nôn.
Các khách mời rối rít nhìn nhau rồi bàn tán.
“Cô nói bậy! Cô cho rằng mình là hoa hậu hay sao mà ai thấy cũng mơ tưởng đến cô!” Tạ Nguyên Thần tức giận đến đỏ mặt, khuôn mặt lồi lõm lại càng xấu hơn.
Mạc Lâm Kiêu đúng lúc mở miệng: “Đừng cãi nhau nữa, vô nghĩa thôi.
Cứ vậy đi, trong hành lang có camera giám sát mà, chúng ta cứ báo án đi."
Tạ Nguyên Thần há to miệng, lúc này giống như quả pháo xịt.
Anh ta còn không hiểu chú Ba của mình là loại người thế nào sao? Chuyện này chắc tám chín phần là do chú Ba làm càn rồi, một khi báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ công khai điều tra, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Tạ của anh ta mất mặt.
Lâm Thúy Lan lại cực kỳ khoan dung nói: “Được rồi, bất kể là chủ Ba hay Khiết Vy thì chúng ta đều là người một nhà, mà người một nhà thì không nên làm thể này, chuyện này không nên truy cứu nữa, đến đây là được rồi.
Nguyên Thần à, anh nể mặt em nhé, cho dù vết thương của chú Ba nghiêm trọng ra sao
thì anh cũng đừng truy cứu nữa, được không?" Mấy câu nói này lập tức nâng hình tượng lương thiện khoan dung của cô ta lên một tầm cao mới, cực kỳ cao thượng.
Lâm Thúy Lan đang cho Tạ Nguyên Thần một cái bậc thang, Tạ Nguyên Thần ngoan ngoãn nói: “Ừ được, tất cả đều nghe theo em”
Tạ Xuân Sơn tranh thủ thời gian phái người đưa
ông ba nhà họ Tạ đi bệnh viện.
Trần Xuân Liễu lập tức phá vỡ cục diện bế tắc, gượng cười nói: “Được rồi, được rồi, tiếp tục tiến hành nghi thức đi, nhanh chóng để mọi người được vui vẻ đi nào?
Các khách quý nhanh chóng lắc đầu, cũng chưa bao giờ thấy buổi lễ đính hôn thay đổi bất chợt như thế này.
Trần Kiệt đột nhiên ném một cái ly xuống, tiếng nhạc vừa mới vang lên đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Kiệt.
Một chân Trần Kiệt giẫm trên ghế, muốn bao nhiêu ngạo mạn thì có bấy nhiêu, kiêu ngạo nói: "Kịch hay cũng đã xem đủ rồi, hôm nay cậu Kiêu của chúng tôi tới đây là có một số chuyện muốn nói!”
Tạ Xuân Sơn chớp mắt, mờ mịt nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu ngồi bên cạnh Lâm Khiết Vy,
chậm rãi nói: “Ông Tạ, dụng cụ chữa trị và hồi phục tế bào dùng được không thế?” Một câu hỏi làm Tạ Xuân Sơn lập tức choáng váng.
Nam Cung Hào hào phóng gặm chân gà, trên tay đầy dầu mỡ nói: "Tập đoàn Mạc Thiên chúng tôi vừa nghiên cứu phát minh ra dụng cụ, còn chưa đưa ra thị trường đã cho các người mượn dùng rồi, chuyện này không giống với bình thường! Hôm nay chúng tôi đến đây, một là muốn lấy lại dụng cụ chữa bệnh, hai là muốn thu phí sử dụng”
Tất cả khách mời lúc này mới hiểu ra.
Hóa ra cậu chủ Kiêu đến đây không phải cho nhà họ Tạ thể diện, mà đến để đòi tiền! Ha ha ha, nhà họ Tạ buồn cười quá, vậy mà để người ta lại tự mình đến đây đòi tiền.
Tạ Nguyên Thần càng nghe càng tức giận.
Không nói đến chuyện dụng cụ chữa trị, mẹ nó dùng thì không được gì, vậy mà càng ngày càng hỏng bét, trên mặt vốn chỉ hơi xanh tím với sưng lên một chút, vậy mà sau khi dùng dụng cụ chữa trị thì khuôn mặt bắt đầu thối rữa, dùng thuốc giảm sưng gì cũng không có tác dụng, trên mặt như nở hoa, hại hôm nay anh ta xấu đến mức không dám ra gặp người.
Tạ Xuân Sơn run rẩy hỏi: “Chúng tôi nhất định sẽ trả phí sử dụng, nhưng có thể chờ buổi đính hôn kết thúc không..."
Trần Kiệt đá một cái khiến chiếc ghế ngã lăn, vẻ mặt hiện lên vẻ hung ác, giống như bá vương nói: "Ai rảnh nói nhảm với các người chứ? Sợ chúng tôi phá hủy buổi lễ của các ông à! Bây giờ lấy tiền luôn! Hôm nay chúng tôi tới để lấy tiền!"
Vừa rồi mặt mũi nhà họ Tạ có bao nhiêu trâu bò thì bây giờ có bao nhiêu buồn cười.
Tạ Xuân Sơn sợ tới mức run như cái sàng: “Xin, xin hỏi phí sử dụng là bao nhiêu?”
Nam Cung Hào gắp miếng vịt nướng, ú ớ nói: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm đâu, chỉ ba mươi lăm tỷ thôi à!”
Rầm, toàn trường lập tức sợ hãi.Dụng cụ gì mà...!dùng một lát đã hết ba mươi lăm tỷ thế thế!
Tạ Nguyên Thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận kêu ầm lên: “Các người là đồ lừa đảo! Dụng cụ chữa trị của các người căn bản không có tác dụng, ngược lại còn hại tôi bị nghiêm trọng hơn!"
Tạ Xuân Sơn muốn che miệng con trai nhưng đã muộn
Một giây sau, Trần Kiệt giống như con báo hung hãn, trực tiếp đến bên cạnh Tạ Nguyên Thần, nắm lấy áo chú rể của anh ta, xách hai chân anh ta lên khỏi mặt đất.
Trần Kiệt nhe răng trợn mắt nói: "Dám vu oan cho tập đoàn Mạc Thiên của chúng tôi à, nhóc con cậu muốn chết sao?”
Sau đó ném mạnh xuống một cái, Tạ Nguyên Thần lập tức ngã mạnh xuống mặt đất cách đó mấy mét, lục phủ ngũ tạng cũng điên đảo lộn xộn, một lúc sau vẫn thở gấp không bình tĩnh lại được.
Nam Cung Hào dùng giấy lau tay, sau khi ăn uống no nê xong thì ưỡn bụng đứng dậy, không nhanh không chậm nói: "Dám nói dụng cụ của chúng tôi không hiệu quả, cậu muốn ăn cơm tù à!”
Tạ Xuân Sơn sợ tới mức nhũn người: “Thắng khốn nạn này không biết gì mà lại đi nói thế, xin cậu Kiêu tha lỗi..."
Nam Cung Hào giống như đang ban ơn nói: “Được rồi, sẽ không để chú rể phải vào tù ăn cơm đâu, bồi thường kinh tế, danh dự bị hao tổn và phí sử dụng, cộng lại là bảy mươi tỷ.
Nào, lập tức trả tiền đi.” Tạ Nguyên Thần lập tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
Tạ Xuân Sơn nhìn dáng vẻ hổ báo này của Mạc Lâm Kiêu, cũng không dám nói nhiều, lập tức phái người đưa chi phiếu tới, thành thật thanh toán bảymươi tỷ.
Hạ Dịch Sầm xử lý xong chuyện hình ảnh tươi mát kia, sau đó phải người đưa Kim Ngọc đến bệnh viện khám bệnh, anh ta thay xong quần áo rồi quay lại sảnh lớn, thấy Lâm Khiết Vy ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu thì không nhịn được rùng mình một cái.
Đang muốn đi qua đó thì bị vệ sĩ của Mạc Lâm Kiêu ngăn lại, sống chết cũng không cho anh ta đi qua, Hạ Dịch Sâm nhìn về phía Lâm Khiết Vy, âm thầm sốt ruột.
Lâm Thúy Lan đang vịn tay Tạ Nguyên Thần chuẩn bị đi vào nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy làn da hơi ngứa ngứa, vốn định nhịn qua đi, nhưng chỗ đó càng ngày càng ngứa, giống như hàng vạn con kiến đang bò ở đó, ngứa không thể nào chịu được, cũng không thể nào kiềm chế!.