“Hả? Sao lại thế này? Sao khóa kéo không nhúc nhích rồi hả? Không phải là hỏng rồi đấy chứ?” Lâm Khiết Vy căn bản không chú ý tới trạng thái lúc này của Mạc Lâm Kiêu, tất cả tinh lực đều dành cho quần áo, khóa kéo vừa vặn tới phần eo thì dừng lại, vốn nên còn có thể kéo xuống nữa, bây giờ mắc kẹt ở đây, váy cũng không tụt xuống được nữa.
Cô lắc đầu, chuyên tâm đối phó khóa kéo, căn bản không chú ý tới hơi thở của sinh vật cao lớn ở bên cạnh đã trở nên rối loạn, còn lén lút đến gần cô rồi.
"Không phải là khóa kéo bị hỏng thật đấy chứ, mẹ nó, chất lượng kiểu gì thế, quá tệ rồi." Không phải chiếc váy này là lễ phục cao cấp sao? Cô gái tên Đồng Hải Mai kia nhìn không giống gian thương mà, vì sao lại ăn xén nguyên liệu, đây là khóa kéo chất lượng kém đúng không?
Một bàn tay thanh tú vươn về phía eo cô, giọng nói trầm thấp truyền ra: “Nào, để tôi giúp cô”
“Hả?" Lâm Khiết Vy chớp đôi mắt to mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy của anh, cứ thế bị đôi mắt mê hoặc chúng sinh làm cho kinh hãi mà phát ngốc.
Đôi mắt của tên họ Mạc này cũng quá đẹp rồi, quá mê hoặc người khác, rõ ràng là một yêu tinh trên đời này! May mà cô có lực miễn dịch siêu mạnh đối với người đàn ông đẹp trai, nếu không cô đã sớm bị anh hút đi thần trí rồi.
Mạc Lâm Kiêu là Bạch Cốt Tinh phiên bản nam!
Một tay của Mạc Lâm Kiêu bóp lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, dùng lực kéo lại gần mình, khiến cô dán sát vào người anh, trong lúc này hai người dán sát không một kẽ hở, hơi thở dần hòa quyện vào nhau.
Một tay anh linh hoạt kéo làn váy của cô, âm thầm dùng nội lực,
soạt một tiếng, váy của cô bị anh xé rách dễ dàng, tư thế đó, dễ dàng như đang xé giấy, Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn mảnh vải rơi trên đất, xem thế là đủ rồi.
Sau đó liên tục không ngừng nghe thấy được âm thanh xoẹt xoẹt, một bộ lễ phục hoàn hảo, cứ thế bị Mạc Lâm Kiêu làm hỏng, liên tiếp biến thành một đống vải rách, nhao nhao rơi loạn trên mặt đất, độ onlam gi
rộng mỗi mảnh vải không chênh nhau mấy, còn chỉnh tề hơn dùng kéo càt!
Lúc này không biết là nên khen ngợi Mạc Lâm Kiêu công phu lợi hại, hay là khen ngợi anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lần đầu tiên sau chuyện đó với anh, tất cả quần áo của cô đều thành mảnh vụn, hóa ra đối với người này mà nói, xé quần áo giống
như chơi đùa.
Anh vẫn ôm eo cô ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, đúng lúc có thể thấy đường cong cơ thể xinh đẹp của cô.
Đường cong đó có thể khiến đàn ông điên cuồng, ước gì có thể chết trên đường cong quyến rũ của cô.
Một nghìn ý nghĩ điên cuồng lướt qua trong đầu Mạc Lâm Kiêu, trong tiềm thức đã muốn bắt nạt vật nhỏ quần áo không chỉnh tề, tử hình ngay tại chỗ...!Toàn bộ dựa vào năng lực tự chủ mạnh của anh kiềm chế rồi.
Lại ôm cô, chỉ khiến anh càng thêm khó nhịn, anh tội gì khiến mình hãm sâu vào trong loại hành hạ đó.
Bỗng nhiên buông cô ra, xoay người đi vào trong, miệng chậm rãi nói nhỏ: “Được rồi, cô có thể vào nhà rồi.”
Lâm Khiết Vy đang chuẩn bị dựa vào đôi chân mềm nhũn không còn sức lực, chậm rãi đi vào nhà, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một con mãng xà rất thô rất thô lướt đi trong bụi cỏ! Cách cô hơn hai mét! Thô hơn cánh tay người trưởng thành! Chỉ trong nháy mắt, Lâm Khit Vy hiểu lầm là đạo cụ đặc biệt của Bạch Nương Tử!
"Mạc Lâm Kiêu!” Lâm Khiết Vy sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng nói đều đã run run: “Mạc Lâm Kiêu, cứu mạng!”
Hiện giờ cô muốn chạy, nhưng căn bản không chạy được, cả người giống như con lười ba ngón nhanh nhất trong phi vụ động trời.
Hành động giống như động tác chậm, trong đầu đã bước đi như bay, nhưng hiện thực tàn khốc là, cô không bước nổi một bước.
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay người, liếc thấy Lâm Khiết Vy giang hai tay với anh, cánh tay lo lắng run rẩy, bộ dạng đó giống như bé cưng đáng yêu muốn ôm, đồng thời khóe mắt liếc thấy được mãng xà siêu to đang muốn đánh lén Lâm Khiết Vy!
Nguy hiểm tới gần bất ngờ không phòng ngự như vậy!
Không chút suy nghĩ, một giây sau Mạc Lâm Kiêu xông tới trước mặt Lâm Khiết Vy, nắm chặt lấy cánh tay cô, trực tiếp ôm cô lên như ôm đứa bé.
Lúc được cứu, Lâm Khiết Vy ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, hai cái chân như bánh quai chèo vòng quanh cái hông có lực của anh.
Con rắn to dựng thắng thân rằn, cao khoảng chừng hơn một mét, lưỡi rắn thật dài lượn vòng trong không khí, tràn ngập sát khí.
Mạc Lâm Kiêu xoay người một cái, bảo vệ Lâm Khiết Vy trong lòng, nhanh chóng giơ chân lên, kình phong lập tức tỏa ra, lực lượng mảnh của Vô Ảnh Cước đột nhiên đánh về phía đầu rằn, con rắn to quay cuồng tại chỗ, bị đá cảm thấy hơi mơ hồ.
Dù thế nào nó cũng không nghĩ tới một kích của mình thất bại, còn bị đánh tới mức đầu óc mơ hồ, ý thức được kẻ địch trước mắt quả cường đại, rắn tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, vẫn nên rút lui đúng lúc thì hơn.
Mãng xà lắc người về phía bụi cỏ, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
Sao Mạc Lâm Kiêu có thể để nó trốn đi, anh liên cầm chậu hoa ở bên cạnh, ném thẳng về phía mãng xà, chậu hoa được trút xuống nội lực, đập mạnh lên đầu rắn, mãng xà nằm bên cạnh bui có, không nhúc nhích rồi.
Mạc Lâm Kiêu vung chưởng, đang định dùng nội lực băm con mãng xà ra vạn đoạn, thì nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lâm Khiết Vy trên đỉnh đầu: "Này này này, đừng giết chết nó!”
Mạc Lâm Kiêu không biết nói gì: "Đừng nói với tôi, cô động lòng trắc ẩn với nó đấy nhé.” Cái gọi là trái tim đồng tình của phụ nữ lan tràn khiến anh ghê tởm rồi.
Lâm Khiết Vy nói với vẻ đầy hứng thú: “Nhân lúc nó vẫn còn sống, nhanh bảo Nam Cung Hào lấy mật rắn của nó ra, cho ngâm vào trong dung dịch, đặt trong tủ lạnh, tương lai có thể làm thuốc.
Người phụ nữ này chỉ chú ý chuyện như vậy sao?
Mạc Lâm Kiêu càng không biết phải nói gì, nhưng mà trong không biết nói gì có thêm chút bội phục, nói ra những lời chẳng dễ nghe: "Một người học tệ như cô, giữ mật rắn cho cô cũng là phung phí của trời.”
Lâm Khiết Vy trợn trắng mất, người này cũng quá xem thường người khác rồi, dù thế nào cô cũng được học đàng hoàng, không phải phấn ngứa rất thành công đấy à, tuy nói là đường ngang ngõ tắt.
Nam Cung Hào từ hai mươi mấy mét chạy nhanh về bên này, ống tay áo rộng rãi tung bay, miệng kêu la: “Cậu Kiêu...!Cậu Kiêu...!Lâm Khiết Vy cười rộ lên: “Ha ha, trái lại Nam Cung Hào tới rất
đúng lúc, nhanh báo anh ta xử lý mật rắn đi."
Chỉ nghe Mạc Lâm Kiêu nhỏ giọng nói: "Chết tiệt, không phải bảo bọn họ đừng tới đây rồi sao?” Một giây sau, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay lưng lại, đưa Lâm
Khiết Vy vào trong biệt thự, anh quay lưng về phía Nam Cung Hào.
Mà Lâm Khiết Vy được Mạc Lâm Kiêu ôm thật sự quên mất bây giờ mình có trạng thái gì, còn đầy hứng thú vẫy tay với Nam Cung Hào, cáo mượn oai hùm nói: "Bác sĩ Hào, anh Kiêu bảo anh lấy mật rån!" Nam Cung Hào chạy nhanh tới mức không kịp thở, vô cùng kích động: "Từ trong camera theo dõi phát hiện có một con trăn lớn từ trong biển tới đây...!Hả? Hai người đang làm gì thế?”
Từ góc độ của anh ta có thể thấy anh Kiêu ôm người phụ nữ họ Lâm, hai chân tuyết trắng của cô quấn bên hông anh Kiêu, tuy cô gần như được anh Kiêu che chắn, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được, trên người Lâm Khiết Vy không mặc gì! Bởi vì anh ta giảm lên một đống vải dệt khả nghi!
Ôi trời ơi! Chẳng trách cậu Kiêu không cho bất cứ kẻ nào ở trước hành lang của biệt thự, hóa ra người ta muốn chiến tranh nóng dã ngoại ban đêm!.