Dường như nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt cô, Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt nói: “Tất cả cửa trong nhà, tôi đều có thể mở bằng dấu vân tay." Cho nên, ở biệt thự Mạc Vũ, bất kế cô cố gắng làm gì, đều không thể ngăn nổi bước chân tấn công của đã thú nào đó?
“Trễ như vậy rồi, sao anh còn chưa nghỉ ngơi?" Ý của cô là, anh nên về phòng mình ngủ đi, đêm hôm còn chạy đến phòng tôi, là sao đây?
Mạc Lâm Kiêu công khai ngồi bên cạnh cô, giường nệm khẽ run, mắt ưng của anh nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Hứa với bác Trần, đêm nay canh chừng cô, không để cô đạp chăn
Tôi...
Một loạt câu mắng chửi xẹt qua đáy lòng Lâm Khiết Vy.
Cái gì mà đạp chăn, bớt giở trò đi! Chẳng phải chỉ là bà dì cả đến thôi à, có phải chuyện gì lớn đâu?
"Haha, anh Mạc, thật sự không cần phiền anh, tôi ngủ rất ngoan, trước giờ sẽ không đạp chăn, thật đấy.
Bình thường anh bận rộn, mệt mỏi như vậy, đừng để ảnh hướng đến anh.
Anh xem anh...có phải nên trở về phòng mình, nghỉ ngơi cho tốt không?"
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên vươn tay đẩy lồng ngực của cô, để cô ngã xuống, Lâm Khiết Vy giật mình đầu óc ngơ ngác, vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Cánh tay Mạc Lâm Kiêu để ngang trước mặt cô, đè cô, trầm giọng nói: “Năm đàng hoàng! Còn cử động lung tung tôi sẽ trói cô lại!" Lâm Khiết Vy bị câu này doa, cứng ngắc tại chỗ, chỉ có đôi mắt to
tròn, hoảng loạn đảo qua đảo lại.
Mạc Lâm Kiêu trở mình, đối mặt với cô, gương mặt đẹp trai ở trên cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, mô mỏng khẽ mở, cười gian manh nói: "Chắc cô sẽ không cho rằng, tôi đến phòng cô, là để tiếp tục chuyện ban ngày đấy chứ?”
Trái tim Lâm Khiết Vy đập nhanh, run rẩy nuốt nước bọt.
Gương mặt đẹp trai đột nhiên cúi sát, gần như dính lên mặt cô, môi mỏng di chuyển liên tục ở phạm vi cách môi cô mấy mm, giống như đang tìm kiếm phương hướng môi dưới.
Giọng nói trầm thấp mê người: "Cô nghĩ hay lâm! Tôi không có sở thích máu me như vậy!” Anh mỉm cười rời khỏi cô, dùng måt quan sát sắc mặt cô, Lâm Khiết Vy âm thầm thở phào, không ngờ anh lại chậc chậc ra tiếng châm chọc cô: “Cô nói xem còn nhỏ tuổi như vậy, sao lại như sói như hổ ở phương diện kia thế?”
Lâm Khiết Vy oan ức muốn chết tức giận nói: "Anh nói bậy gì đó? Tôi không có!”
Người như sói như hổ, rõ ràng là anh mà, có được không hả?
"Lúc nãy tôi vừa nói không thỏa mãn cô, trong mắt cô tràn ngập mất mát" Anh cười xấu xa, anh mắt càn rỡ chiếm ngưỡng trước ngực CÔ.
Lâm Khiết Vy tức đến mí mắt nhảy dựng: "Ánh mắt anh có ý gì?
Tôi mất mát chỗ nào? Bà dì cả cả tôi đến, tôi vẫn còn muốn sống đấy!" “Kẻ lừa đảo miệng nói một đáng lòng nghĩ một néo!" Mạc Lâm Kiêu thấp giọng lẩm bẩm, đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi cô, tinh tế ma sát.
Ưm ưm...Lâm Khiết Vy lắc đầu, muốn thoát khỏi anh, lại không ngờ bị anh nhân cơ hội, tấn công vào trong, nụ hôn càng thêm sâu.
Phòng ngủ đêm khuya yên tĩnh, quả thật là một nơi tốt để trải qua đêm xuân, chỉ khẽ hôn một chút thôi, Mạc Lâm Kiêu đã cảm thấy cả người khô nóng, quần ngủ có xu hướng không căng được nữa.
Khó khăn lắm mới rời khỏi môi cô, trong tiếng thở dốc của Mạc Lâm Kiêu dường như mang theo tia lửa nồng nhiệt, đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng, trong lúc mơ màng Lâm Khiết Vy nhìn thấy ánh mắt anh, hoảng SỢ Vội vàng nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ vặn vẹo chui vào trong.
Mạc Lâm Kiêu nhìn dáng vẻ mềm mại của Lâm Khiết Vy, không khói mắng thầm tiểu yêu tinh, đồng thời bắt đầu ổn định hơi thở.
"Mau ngủ đi!” Giọng nói bực bội của Mạc Lâm Kiêu vang lên, đồng thời vươn tay, đặt lên bụng cô.
Lâm Khiết Vy giật mình run rẩy, tưởng anh sẽ làm động tác kế tiếp, đợi một lúc, không thấy anh có động tĩnh gì.
Không nhịn được tò mò nhìn anh, phát hiện anh gối lên cánh tay mình, yên tĩnh nhìn cô, một tay cố chấp đặt lên bụng cô.
Vùng bụng bắt đầu dần dần nóng lên, lòng bàn tay anh không ngừng truyền nhiệt lượng, ấm áp, cực kỳ thoải mái.
"Anh..."
“Nhắm mắt lại, ngủ đi!” Anh ngắt lời cô, bá đạo ra lệnh.
Trong giọng nói rõ ràng mang theo chút nôn nóng.
Lâm Khiết Vy vặn vẹo cơ thể, có chút không quen, lẩm bẩm nói: "Nhưng tay của anh...” Đặt trên bụng cô, khiến cô thấy không yên tâm.
"Đây là túi giữ ấm cơ thể người, cô mau ngủ đi.” À, thì ra vừa rồi anh nói với bác Trần, không có túi giữ ẩm anh cũng có cách khác, chính là dùng tay làm túi giữ ấm.
Lâm Khiết Vy cảm thấy bên cạnh có người đàn ông nguy hiểm đang nằm, tay còn để lên bụng cô, cô nhất định không quen không ngủ được, nhưng làm sao cũng không ngờ, chưa đến hai phút, cô đã thiếp đi, dầu cái miệng nhỏ thở đều đều, ngủ ngon lành.
Mạc Lâm Kiêu làm sao cũng không ngủ được.
Sau khi cô nhóc bên cạnh thiếp đi, hoàn toàn không chút quan hệ gì với chữ ngoan, một chốc giơ chân lên, gác trên eo anh, một chốc lại như con sâu, dụi vào lòng anh tìm cái ổ thoái mái nhất để ngủ tiếp,
chưa được mấy phút, lại tung chân đá chăn, mãnh liệt như chú ếch xanh.
Điều khiến Mạc Lâm Kiêu càng điên cuồng hơn là, bất kể cô có dáng vẻ gì, tư thế buốn cười đến đâu, nhìn vào mắt anh, đều có thể khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Mạc Lâm Kiêu bị tra tấn một tiếng, cuối cùng mơ màng thiếp đi, một khi tiến vào mộng, sẽ ngủ rất sâu rất trầm, trước giờ chưa từng bình tĩnh yên ổn như vậy.
Hai người ôm nhau, sưởi ấm cho nhau, cảnh tượng ấm áp yêu thương.
Sáng hôm sau, cả thế giới dường như thay đổi.
Phùng Thiên Long ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe nói mình lại lên báo, điều khiến anh ta càng thêm sụp đổ là, lần này tung ra báo cáo giám định, báo cáo chứng minh, đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ Khưu Ngọc Mai đã chết kia, DNA có quan hệ bố con với Phùng Thiên Long!
Đây quả thật là một viên đá nhấc lên ngàn con sóng.
Sáng sớm, Phùng Thiên Long bực bội đập vỡ cả mâm chén bát.
Mạc Lâm Kiêu ngủ một giấc ngon lành, vốn dĩ hôm sau tỉnh lại tâm trạng cực tốt, kết quả đàn em thông báo tiến triển mới nhất của vụ việc Phùng Thiên Long, khiến niềm vui của anh nháy mắt bị quét sạch.
Vậy mà có người có thể đổi địa chỉ trang web, dưới sự áp chế của anh, tung ra hình ảnh càng có sức uy hiếp hơn?
Người này là ai? Bản lĩnh không nhỏ!
Chuyện này lập tức dẫn đến hơi thở giết chóc nồng đậm của Mạc Lâm Kiêu, anh nhất định phải moi người đứng sau màn ra!
Lâm Khiết Vy bị bác Trần dặn dò trăm ngàn lần, khi đến bệnh viện rửa tay, quả nhiên có phản ứng kích thích, nhất định phải dùng nước
nóng.
Kim Ngọc đi đến trước mặt Lâm Khiết Vy khoe khoang: "Khiết Vy à, cô có nhận được thư mời lễ kỉ niệm thành lập trường của trường học gửi đến không? Đúng rồi, người học dở như cô, trường học nhất định sẽ không mời.
Ây dà, tôi và đàn anh Hạ còn có chị Thúy Lan của cô, đều nhận được thư mời.
Đáng thương cho cô, không được đi, chỉ đành để ý vòng bạn bè của tôi thôi, haha."
Hứa Tịnh mang theo đồ ăn sáng, dùng sức đẩy Kim Ngọc ra, lẩm bẩm: "Chó ngoan không cản đường!”
Kim Ngọc không muốn chính diện chống đối Hứa Tịnh, hừ một tiếng, lắc eo rời đi.
"Tịnh Tịnh, sao giờ này cậu mới đến?”
Hứa Tịnh thở dài: “Cậu mau ra ngoài đi, hiệu trưởng chúng ta đang chờ cậu bên ngoài kìa, nếu không phải gặp hiệu trưởng, tớ sẽ đến trễ sao?"
"Hiệu trưởng? Sao thầy lại đến?" Chẳng phải Mạc Lâm Kiều đã hứa quyên góp xây dựng, hơn nữa còn thông qua tài liệu rồi sao? "Thầy ấy nói liên quan đến kỉ niệm thành lập trường, muốn nhờ cậu giúp đỡ” Hứa Tịnh mở đồ ăn sáng ra, ăn nhanh như gió..