Tề Việt cũng đâu có ngốc, nếu so sánh về số người, hiện tại anh ta chỉ mang có bấy nhiêu người, hơn nữa cũng không có mấy kẻ có võ giỏi cỡ anh ta, nếu quần ẩu thì không hề có phần thắng, chỉ phải chờ bị ăn đòn mà thôi.
CHo nên anh ta mói đề nghị đấu một một với Phùng Thiên Long, từ nhỏ anh ta đã giỏi đánh nhau, cơ hồ đánh đến mức không hề có đối thủ, nhưng chưa nghe thấy có đồn Phùng Thiên Long đã đấu với một ai.
Anh ta đặt cược!
Cược võ công của Phùng Thiên Long không bằng bản thân!
Thái tử Phùng, có dám hay không?" Tề Việt cười khinh bỉ, nhếch nhếch mày khiêu khích.
"Nhóc con Tề Việt, đây là chính mồm cậu nói đấy, xong việc đừng
có khóc nhè đấy!"
Phùng Thiên Long chậm rãi cởi chiếc gile mặc ngoài, đây là trang phục ngày hôm nay nhà thiết kế vì để anh ta sắm vai người lương thiện mà đưa anh mặc, Phùng Thiên Long chầm rãi cuộn ống tay áo, sau đó vẫy vẫy tay với Tề Việt, hùng hồn nói: "Nhóc con, nếu bị ông mày đánh tàn phế cũng coi như đáng đời!"
Tê Việt tức đến sa sầm mặt mày.
Tên pTrần Kiệt chết bầm, mồm miệng đúng là độc địa, còn gọi anh ta là nhóc Tề Việt, không phải ý vào vai vế cao hơn anh ta sao?
Ôm một lòng tràn đầy ý chí chiến đấu, Tề Việt nhanh tay cởi chiếc jacket da khoác ngoài, ném nó cho Lâm Khiết Vy bằng một động tác đẹp mắt, phảng phất hiện tại Lâm Khiết Vy đã trở thành bạn gái của anh ta.
Lâm Khiết Vy sửng sốt một hồi, sau dứt khoát ném lại chiếc áo khoác cho bạn của Tề Việt.
"Thái tử Phùng, tôi đã nói rồi, hai người đấu nhau không bàn chuyện sống chết, nhỡ mà anh bị cậu đây đánhh cho cụt tay cụt chân thì đừng có mà để thuộc hạ lên thay làm loạn đấy.
Thua thì phải chịu!"
Sắc mặt Phùng Thiên Long đen sì.
Miệng lưỡi thắng ranh này xảo quyệt thật đấy, một chút cũng không ôm thiệt, còn làm trò ngay trước mặt Lâm Khiết Vy chế cười anh ta già rồi? Anh ta mà già á! Mói có ba mươi tuổi.
Là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông!
"Bớt bớt lời thừa đi! Cậu ấm do nhà họ Tề nuôi thành mà cũng dám nói vậy với ông đây! Không phải muốn đấu tay đôi hay sao, nhanh ra tay đi!"
Vừa hay đúng dịp Lâm Khiết Vy đang có mặt, để cô ấy nhìn cho rõ sự mạnh mẽ đàn ông của anh ta, khoe ra khí khái anh hùng của bản thân, không chừng lại khiến trái tim nàng rung rinh thì sao!
Nghĩ đến đây, Phùng Thiên Long đã nhiều năm không đích thân ra tay đột nhiên cảm thấy ngứa nghề, khóe miệng hông nhịn được nhếch lên đầy đắc ý.
Lâm Khiết Vy tång hằng một cái, dùng giọng điệu nói ra một câu khó hiểu: "Mọi người đều là người lớn rồi, đừng có động tí là đòi đánh nhau, cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi."
Câu nói của cô đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người, dù sao lúc này không một ai dám thở mạnh, chỉ lo chú ý màn đấu võ mồm của hai kẻ Tề, Phùng.
Lâm Khiết Vy chán nản nói tiếp: "Cậu Tề phải không? Lúc trước cậu ép tôi đi, là bởi tôi thế đơn lực bạc, anh ó thể dễ dàng hành động, mà hiện tại quân tiếp viện của tôi đến rồi, cậu không chiếm ưu thế về mặt nhân lực, cậu vẫn muốn cố sức chống lại sao? Cho dù một mình cậu thắng nổi, thuộc hạ của Phùng Thiên Long nhiều đến vậy, cậu tưởng có thể đưa tôi đi được chắc? Tất cả đều ở trong một thành phố, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hai người cũng quen thân với nhau, tôi gì mà phải vì một kẻ không xu dính túi như tôi mà làm ầm ĩ đến thế? Hoàn toàn không đáng một chút nào!"
Phùng Thiên Long hoảng loạn, vừa định cãi lại một hai câu biểu thị sự coi trọng của bản thân với Lâm Khiết Vy, lời nói đã đến khóe miệng rồi, lại nhìn thấy Lâm Khiết Vy nháy nháy mắt với mình, lập tức im miệng.
Tề Việt nhìn Lâm Khiết Vy chậm rãi nói chuyện, càng cảm thấy khuon mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy nói thật có lí, dù một mình anh đánh thắng được thì cũng không nên chuyện, cái tính không chịu thiệt của Phùng Thiên Long kia, sẵn có thuộc hạ nhiều như vậy chắc chắn sẽ không để yên mà nhìn anh ta dắt người phụ nữ của mình đi.
Trong lúc nhất thời, Tề Việt rũ mắt suy tư, yên lặng không nói.
Lâm Khiết Vy thấy Tề Việt đã hơi xuôi xuôi liền không ngừng cố gång nói tiếp: "Sự việc ngày hôm nay cứ như vậy mà chấm dứt đi, sau đó mọi người cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra cá.
Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn cơ hội thì sẽ gặp lại!"
Phùng Thiên Long lén lút nháy mắt tán thưởng với Lâm Khiết Vy, anh ta lạnh mặt không nói lời nào, coi như đã ngầm chấp nhận đề nghị của Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy nhìn về phía Tê Việt hoi: "Cậu Te?"
Tre Việt lạnh lùng liếc nhìn Phùng Thiên Long, xoay người bỏ đi, Một trận chiến sắp xaey ra nháy tiêu tan thành mây khói, Lâm Khiết Vy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cô chợt nhớ ra điện thoại của mình còn đang ở chỗ Tế Việt, liền vội vã đuổi theo Tế Việt, đôi tay trắng trẻo vươn ra phía truocs: "Cậu Tế, hiện tại có thể trả lại điện thoại cho tôi chứ?"
Tề Việt sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bóng hình quyến rũ, môi hồng răng trắng của Lâm Khiết Vy, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi không cam lòng, chậm rãi rút điện thoại từ trong túi, sau đó đột nhiên nhanh tay sờ lên mặt Lâm Khiết Vy một cái.
Lâm Khiết Vy còn chưa kịp hiểu cảm giác trên mặt mình là chuyện gì, chợt nghe đến tiếng gào như muốn giết người của Phùng Thiên Long đứng đằng sau:
"Thắng ranh con Tề Việt kia! Còn dám đùa cợt người của tao!" Trong cơn gầm gào, Phùng Thiên Long đã nhanh chóng chạy đen chỗ Tề Việt.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, trận chiến vừa dịu xuống kia chớp mắt lại bừng lên lửa đạn.
Lâm Khiết Vy lúc này mới chậm chạy mà hiểu được mình vừa bị người khác sờ mặt, vừa định khuyên Phùng Thiên Long, chẳng qua chỉ là sờ mặt một cái, có gì to tát đâu, cứ coi như bị chó cắn là được.
NHưng không chờ Cô nói xong, Tề Việt đã nhanh chóng hành động, anh ta chạy lên trước đối đầu Phùng Thiên Long.
Trong nháy mắt Phùng Thiên Long và Tề Việt đã lao vào đánh nhau, hai người ra chiêu mạnh mẽ giống hệt như những cảnh quay trong phim hành động.
Hai người thoạt nhìn đều biết võ, mỗi chiêu đều rất tiêu chuẩn, mỗi nắm đấm đều đánh trúng đích, ra tay cũng có lực, anh đánh tôi tôi đánh anh, công thủ đều thỏa đáng.
Người chung quanh nhìn đến hoa cả mắt.
"Trời ạ, hai người đừng đánh nữa! Mau dừng lại!"
Lâm Khiết Vy lo lắng kêu lên, cô không hề muốn hai nhân vật lớn của thành phố vì cô mà xảy ra tranh chấp một chút nào.
Hai người đàn ông vẫn đánh nhau, không hề có ý định dừng lại.
Tề Việt ngầm hoảng, Phùng Thiên Long biết võ thật ư.
Hơn nữa cũng không hề kém cỏi!
Anh ta với mình hai người ngang tài ngang sức, vậy neen muốn đánh bại Phùng Thiên Long cũng không phải chuyện dễ.
Đang nghĩ lung tung như vậy, Phùng Thiên Long bỗng nhiên ra
một đòn gat chân, Tê Viet không phòng liên bị quật ngã, không đợi anh ta kịp dúng dậy, Phùng Thiên Long liên liên hoàn cưoc giáng xuống người Tề Việt,
Chỉ một chiến, thế cục đã định,
CAo thủ đấu nhau chỉ chênh lệch mấy chiêu đã ngã ngú.
Phùng Thiên Long năm lấy cơ hội, dồn hết sức từ lúc mẹ đẻ ra tay, một mặt căm tức tên nhóc Tê Việt này coi thường bản thân, mặt khác cũng muốn khoe khoang anh hùng trước mặt Lâm Khiết Vy.
Mät thấy Te Việt đã bị đánh đến mức không thể trả đòn, khuôn mặt đẹp đẽ kia cũng đều là máu me, trong lòng Lâm Khiết Vy liên cá kinh, cô chạy đến bên cạnh Phùng Thiên Long:
"Phùng Thiên Long! Đừng đánh! Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất! Mau dừng lại! Phùng Thiên Long!"
Cuối cùng, Phùng Thiên Long thở hồng hộc dừng động tác, anh ta buông Tế Việt nhưng vẫn quay sang hung hăng nạt nộ "Sau này cách xa người của tao ra! Sau mà để tao biết mày lại còn đụng đến người phụ nữ của tao, thì tao sẽ đánh phế mày! Khiến nhà họ Tê đoạn tử tuyệt tôn!"
Nói xong, Phùng Thiên Long ôm lấy Lâm Khiết Vy dẫn cô đi hướng phòng Hoàng Kim.
Mấy tên cậu ấm lúc này mới hoàn hồn, sợ đến mất vía, cả nhóm vây lại quanh người Tề Việt xem xét, rời ạ, cậu Tề bị đánh đến ngất xỉu rồi!
Xong đời!
Lần này nhà họ Tề không làm ầm lên không được!
Khuôn mặt người thuốc hạ đắc lực của Phùng Thiên Long khó coi, anh ta lo lắng nói: "Cậu Phùng, dù cho Tề Việt có xằng bậy hơn nữa thì cậu cũng không thể ra tay mạnh như vậy! Cậu và cậu nhỏ của tên đó là ban bè thân thiết, như này thì biết ăn nói thế nào với cậu nhỏ của hån ta?".