Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


"Nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày khỏe lại."
Nói xong một câu ngắn gọn, Mạc Lâm Kiêu nhìn đồng hồ, lưu loát xoay người đi ra ngoài.

Tề Minh Khôn trừng mắt lườm Tề Việt, vội vã đuổi theo tiễn Mạc
Lâm Kiêu.
Khó khăn lắm mới mời được Mạc Lâm Kiêu đến đây, kết quả chưa báo được thù, chuyện gì vậy chứ?
"A Kiêu! A Kiêu!" Dưới sảnh tòa nhà bệnh nhân, Tề Minh Khôn lo lång nói: "A Kiêu, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như vậy được chứ? Phùng Thiên Long đánh Tề Việt, mặt mũi của nhà họ Tề chúng ta cũng mất sạch.

Chú vẫn cần truy cứu trách nhiệm bên chỗ Phùng Thiên Long chứ nhỉ?"
Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Để tôi bảo Phùng Thiên Long tìm cách vớt lại mặt mũi cho nhà họ Tế?"
Tề Minh Khôn đang há hốc mồm: "..."
Lâm Khiết Vy về đén khoa Nội tim mạch, bận việc một lát cuối cùng cũng nhìn đến Hứa Tịnh chậm chạm mới trở lại.
Trên khuôn mặt múng nính đều là vẻ không tình nguyện, cô trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy một cái, oán giận than: "Cậu cũng thật là tớ mới chơi được có lát hà, đang đúng lúc quen tay thfi câu j lại gọi tó về làm gì?"
"Cái nơi rồng rắn lẫn lộn như thế mà cậu vẫn còn tâm trạng mà chơi à? Không sợ chết nữa rồi?"
"Ôi dào, tình huống ngày hôm nay đầu có giống vậy, có thuộc hạ của Thái tử Phùng đi chung với tớ, còn có tiền cọc của Thái tử Phùng đích thân đưa cho, còn ai dám bắt nạt tớ nữa? Tớ giống như một nữ hoàng vậy đó! Đều tại cậu cả, cứ bắt tớ phải về, tức chết đi được!"
Lâm Khiết Vy khẽ rũ lông mi, cô không tiếp tục nói chuyện với Hứa Tịnh, tập trung làm việc trong tay mình.
Hứa Tịnh sợ khiến Lâm Khiết Vy tức giận, cô tiến tới đụng nhẹ một cái vào vai Lâm Khiết Vy: "Này, tại sao không nói chuyện? Cậu giận rồi à? CÓ phải chỗ cậu và Thái tử Phùng đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi đã khiến cơn tức vốn đang tắc ngang bụng Lâm Khiết Vy dâng đến tận cổ: "Cậu còn không thấy xấu hổ mà đi hỏi tớ à? Vì sao tớ lại để cậu đi cùng mình, vì sao? Là vì để cậu đứng bên cạnh tớ, bảo vệ tớ! Cậu thì sao? Thấy tiền liền sáng mắt tên, bị người ta lừa, bỏ lại tớ chạy biến.

Cậu không biết rằng tớ xém chút thì..."
"Xém chút thì thể nào?" Hứa Tịnh trợn to đôi mắt, trong đó tràn đầy tò mò.
"Không nói."
"Ai dô dô, không phải là anh ta xém chút nữa lôi được cậu lên giường chứ?"
"Lượn! Anh ta dám?"
Để tránh việc cô nàng thích tưởng tượng linh tinh Hứa Tịnh tiếp
tục suy nghĩ vớ vẩn, Lâm Khiết Vy liền nhỏ giọng lược kể lại chuyện Phùng Thiên Long cố gắng hôn cô nhưng lại cô bị cô chọc cho ngất ra.

"May mà cậu còn biết mấy thủ thuật đó, biết chút về điểm huyệt.

Ở? Nhưng cậu học được từ lúc nào thế?" Hứa Tịnh cuối cùng cũng có
thể thở phào nhẹ nhõm.
"Chợt hiện lên trong đầu thôi, không biết tại sao lại thế?"
Lúc Hứa Tịnh còn định nói thêm gì nữa, đột nhiên lại nghe được một giọng nam ngả ngớn vang lên trên đỉnh đầu.
"Lâm Khiết Vy!"
Hai cô một béo một gầy nghe tiếng đồng thời ngẩng đầu lên, phát hiện ra Trần Kiệt đang đứng phía ngoài buồng trực y tá.
Hứa Tịnh vừa định lộ ra biểu cảm rỏ dãi, đột nhiên nhớ lại lúc trước đã từng gặp người đàn ông này ở trong trường học, lúc đó có còn tưởng tử thi bị cướp mất, lập tức tâm trạng ủa Hứa Tịnh bay sạch, dư lại chỉ còn có sợ hãi.
"Trần Kiệt, sao anh lại đến đây?"
Lâm Khiết Vy hỏi đồng thời bước ra khỏi buồng trực, cô dẫn theo Trần Kiệt đến nơi không có người ở cạnh đó.
Trần Kiệt hình như vừa dùng mắt đánh giá qua hoàn cảnh công tác của cô, sau đó mới lạnh lùng nói: "Cậu Mạc đến đây, dặn c i một chuyến!"
"Há? Tới đây? Tới bệnh viện của tôi sao?"
Trần Kiệt gật đầu.
"Anh ấy đến bệnh viện của chúng tôi làm gì? Bị ốm ư?" "Tôi quay lại dặn đồng nghiệp đã, bàn giao lại công việc cho cô
Trên mặt Trần Kiệt rất bất mãn: "Nói ít thôi! Đi nhanh lên!" ấy!"
bụng nghi vấn, chạy về dặn Hứa Tịnh một câu để cô ấy giúp mình làm việc, sau đó đi cùng Trần Kiệt đến chỗ thang máy.

"Ngốc luôn rồi? Ngắm người đàn ông của mình mà cũng đứng
ngốc ra đấy?" Anh nằm tay đè lên khóe môi vừa nhếch lên một nụ
cười trêu ghẹo: "Còn không chịu nhanh chân qua đây!" Lâm Khiết Vy chợt hoàn hồn, trời ạ, vậy mà cô lại nhìn bóng lưng của người ta đến độ không chớp mắt, quá mất mặt ròi.
Đôi má hồng hây hây.
Dưới ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc của Mạc Lâm Kiêu, cô thấp thỏm bất an đi tới vị trí cách anh hơn hai mét mới dừng lại.

"Sao anh lại đến bệnh vienj chỗ tôi?" Lâm Khiết Vy cúi đầu, cô
không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ bực bội nhỏ tiếng.

Mạc Lâm Kiêu cũng không nói nữa, anh vươn tay kéo lấy bàn tay
cô, lại giật mạnh một cái túm cô vào trong lòng mình, tự nhiên đưa hai tay ôm sát tấm lưng cô, lại cuí xuống ngắm co gái.
"Đến thị sát công tác."
Lâm Khiết Vy không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn anh, thị sát công tác là ý gì chứ?
"Kiểm tra xem người phụ nữ của tôi có lén chạy ra ngoài tộm tình hay không?"
Lâm Khiết Vy sửng sốt một chút, sau đó tối sầm mặt, không vui nói: "Tôi đâu phải loại người như vậy nên anh không cần lo chuyện này.

Nếu tôi và anh đã kí hợp đồng thfi tôi chắc chắn sẽ giữ mình trong sach, đến khi nào không còn làm nhân tình của anh nữa thì tôi mới có thể tự do yêu đường"
"Cô còn muốn tự do yêu đường?" Tiếng nói lạnh lẽo của Mạc Lâm Kiêu mang theo cả tia hờn giận.
Lại liên tưởng đến chuẩn bị để đêm nay tỏ tình của Hạ Dịch Sâm...
Lẽ nào người cô ấy muốn yêu đương cùng là Hạ Dịch Sâm sao? "Nói đùa mà thôi, hơn nữa chuyện này hẳn cũng xa xôi lắm." Lâm Khiết Vy le lưỡi, nhanh chóng nói bù.
Kiếm tiền chuộc về vòng ngọc, trả hết món nợ bảy trăm nghìn tệ cho anh ta.
Đâu có dễ như vậy.
Anh siết chặt đôi tay, ôm cô thật chặt, tiếng nói trầm trầm mang theo nguy hiểm và uy hiếp: "Không có lệnh của tôi, tốt nhất cô nên cất cái ý định này đi ngay! Miễn việc có tên gian phu nào cô kiếm bên ngoài vô cớ mất tích!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui