"Ý của ông là đám kiến tự xếp hàng bò vào gặm bánh ư?" Cơn tức của Hạ Dịch Sâm đã có xu thể thoát ra.
"Không phải, dĩ nhiên không phải!" Xin cậu Hạ bớt giận, chuyện này tôi chắc chắn sẽ điều tra sâu hơn! Dù có thế nào cũng đều là trách nhiệm của chúng tôi, vậy đi, từ sau cậu đến dùng cơm đều miễn phí!"
"Hừ! Hạ Dịch Sâm ôi lại thiếu tiền ăn vài bữa đó sao.
Hạ Dịch Sâm quét mắt nguy hiểm, còn đang tính nói gì thì nghe thấy Lâm Khiết Vy phía sau gọi tên mình, lập tức thu lại lửa giận và biểu cảm đáng sợ, khôi phục thành con người khiêm tốn, xoay người, ẩm áp mỉm cười nhìn Lâm Khiết Vy.
"Đàn anh Hạ, có thể đi được chưa?"
"Ừ được, ngay đây!"
Như với người vừa hung ác trách cứ quản lý nhà hàng là hai người.
Trước khi đi, Hạ Dịch Sâm lặng lẽ vứt cho quản lí một cái liếc mắt sắc lẹm.
Tầng lầu đối diện, trong căn phòng cho khách quý, trên bàn trà bày đầy các loại đồ ăn tươi ngon, như một bàn Mãn Hán toàn tịch, xếp đầy bàn không còn một chỗ trống.
Trần Kiệt ngồi ghế vào chiếc ghế sa lon bên cạnh Mạc Lâm Kiêu cùng anh ta nhìn camera theo dõi phòng ăn, nhịn không được cười ha ha.
"Trời trời, sáng kiến để đám kiến này xuất hiện tuyệt ghê! Ngó nét mặt Hạ Dịch Sâm quả thật là giống hệt như ăn phải shit!" Lại nhìn về cậu Mạc đang ngồi im, phát hiện anh ta không hề thay
đổi nét mặt, nhạt nhẽo, như thế không hề để ý những việc này.
Trần Kiệt nhịn không được tò mò hỏi: "Cậu Mạc, chiêu dùng kiến này là ai nghĩ ra?"
Mạc Lâm Kiêu nhếch mi nói khẽ: "Ăn cơm đi"
Đương nhiên anh ta sẽ không nói cho Trần Kiệt biết chiều xấu xa này là anh ta nghĩ ra.
Trần Kiệt đã không kìm nổi sự mê hoặc của đồ ăn từ lâu, anh ta UT Breu cả chung thủy một đoi,
bê đổng đồ ăn được Mạc Lâm Kiêu chỉ ăn ngấu nghiến.
Mạc Lâm Kiêu vốn không muốn ăn chút nào, nhưng nghĩ tới biểu cảm tức tối của Hạ Dịch Sâm lại không nhịn được âm thầm vui sướng.
Đảng đời!
Cho mày đốt nhà tao!
Không biết lượng sức!
Không biết sống chết!
Mạc Lâm Kiêu cầm đũa, đột nhiên lại muốn ăn, gắp rau xanh ăn vài miếng.
Ngày thưởng nhìn Lâm Khiết Vy ăn đồ ăn luôn thấy đẹp mắt đẹp lòng, vô cùng thỏa mãn, nhưng bây giờ bên người mình là yk, lại nhìn dáng ăn của anh ta, Mạc Lâm Kiêu chướng mắt khoát tay, bực bội nói:
"Đi đi, đi sang phòng bên cạnh ăn."
"Ha?"
Trần Kiệt đầu óc mơ màng giống như ảo thuật bê mấy cái đĩa nhanh chóng đi khỏi phòng.
Mạc Lâm Kiêu một lần nữa nhấc đũa, phát hiện lại không muốn ăn gì rồi.
Ài, không có môn võ gắp đồ siêu tốc của Lâm Khiết Vy khiến hứng thú ăn uống của anh ta giảm sút nghiêm trọng.
Cái tên lừa đảo suốt ngày dụ dỗ kẻ khác kia trong vô thức đã ảnh hưởng vô cùng sâu đến anh.
Chuyện này...cũng không tốt lắm!
Mạc Lâm Kiêu lấy tay đè xuống huyệt Thái Dương của mình, tự an ủi:
Không có việc gì, chỉ là ảnh hưởng ở một vài thói quen sinh hoạt nhỏ, không ảnh hưởng đến tất cả dù sao trong tim anh ta cũng không quan tâm kẻ này.
Đúng vậy! Anh không hề quan tâm cô ta!
Dù hôm nay anh chạy tới nhúng tay vào việc này cũng chỉ là kim chủ giám sát nhân tình thôi!
Người đàn ông đẹp trai nghiêng người dựa vào thành ghế sa lon, khuôn mặt đẹp đến tuyệt mỹ cuối cùng cũng lộ ra sự thoải mái.
Trên phần đường dành riêng cho người đi bộ, Hạ Dịch Sâm và Lâm Khiết Vy sóng vai đi chung, lại đi thêm hơn một trăm mét nữa là khung đường tấp nập nhất, chỗ có màn hình lớn.
Hạ Dịch Sâm đã bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
"Đàn anh, chỗ này có một trung tâm mua sắm lớn, không phải ảnh nói muốn mua quà cho bạn học sao? Chúng ta có cần và xem không?
Lâm Khiết Vy thành thật cực kỳ, đôi mắt long lanh nhìn Hạ Dịch C HÀ HUY |
Sâm, tay chỉ vào trung tâm mua sắm nói,
Ngày hôm nay biểu hiện tốt một chút, tranh thủ lúc đàn anh Hạ vui vẻ thì cô có thể hỏi chuyện của em trai rồi.
Hạ Dịch Sâm ngẩn ra, bởi vì quá sốt sắng mà anh ta đã quên luôn cái cớ lúc nãy mình nói.
Anh ta giờ đồng hồ lên nhìn, cách thời gian sắp xếp là tám giờ thì
còn nửa tiếng, vừa hay có thể vào trung tâm mua sâm đốt thời gian,
"Được, chúng ta vào đây xem đi."
Được cùng cô gái mình thích dạo phố mua sắm cũng có cảm giác hạnh phúc ấm áp.
Vừa bước vào tầng một của khu trung tâm chính là khu vực buôn bán vàng.
Có một gian hàng nổi tiếng về buôn bán đồ trang sức, khẩu hiệu
của họ rất thu hút, trên đó viết:
Tình yêu của chàng và nàng, cần ghi dấu bằng kí hiệu đặc biệt! Câu này đã chạm trúng trong lòng Hạ Dịch Sâm.
Hån ta thích thầm cô nhiều năm như vậy, thứ tình yêu sâu đậm này chưa từng được tỏ bày với cô, càng đừng nói đến việc tặng quà, Giờ phút này, anh ta đột nhiên muốn tặng cô một vật trang sức, tốt nhất vẫn là do chính tay cô chọn.
"Bạch vi, chúng ta đi xem chỗ này đi!"
Mặc dù giọng điệu là thương lượng nhưng Hạ Dịch Sâm đã dẫn đầu bước chân và quầy trang sức.
Lâm Khiết Vy sợ run.
Chẳng lẽ đàn anh Hạ định tặng trang sức cho bạn học?
Cô bước theo vào trong liền nghe thấy nhân vân tư vấn nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi anh muốn mua trang sức loại nào?"
Hạ Dịch Sâm nghe được câu này, không tự chủ nghiêng mặt nhìn sang Lâm Khiết Vy đứng bên cạnh.
"Anh mua cho bạn gái sao?" Nhân viên khéo léo lập tức hỏi thêm, đồng thời quan sát Lâm Khiết Vy, cũng cất lời tán thưởng: "Hai người thực sự là trai tài gái sắc!"
Hạ Dịch Sâm mỉm cười cười nhã nhặn.
Lâm Khiết Vy sửng sốt, sau mới chậm nhịp xua tay: "Không, chúng tôi không phải..."
"Chọn một sợi dây chuyền đi." Hạ Dịch Sâm chặn lời của Lâm
Khiết Vy, hơi cao giọng nói.
"Được thưa anh, bên này là dây chuyền đính hột xoàn, nếu mọi
người thích chiếc nào đều có thể lấy ra thử."
Hạ Dịch Sâm rất nghiêm túc cúi đầu nhìn dây chuyền trong tủ kính, thuận miệng hỏi: "Phù hợp cho cô ấy đeo, cô có gì đề cử không?" "Bạn gái của anh xinh đẹp như vậy, tuổi tác trẻ trung, tôi đề nghị anh chọn vòng ở đây!"
Lâm Khiết Vy mơ màng.
Sao nghe câu chuyện của Hạ Dịch Sâm và nhân viên thfi như thể muốn mua dây chuyền cho cô vậy.
Vì vậy cô kéo áo Hạ Dịch Sâm"
"Đàn anh Hạ, dây chuyền này đưa cho..."
"Bạn học của tôi có màu da gần giống em, nếu em đeo đẹp thì cô ấy hẳn cũng vậy."
Trong đôi mắt dịu dàng của Hạ Dịch Sâm chứa đầy cự quang.
"Vậy à, ha ha, vậy để em thử hộ."
Lâm Khiết Vy cười gượng, vẫn thấy có gì đó là lạ.
Hạ Dịch Sâm chọn tới chọn lui, rốt cục chọn được một sợi dây vô cùng tinh xảo trang nhã, khắc hình hai trái tim lồng vào nhau, bên trong khảm hai viên kim cương lớn.
"Khiết Vy, em thấy cái này sao?"
Lâm Khiết Vy chán đến chết thất thần nhìn ngó xung quanh, đến khi nghe thấy tên mình vội quay ngoắt lại, nhếch môi hít một ngụm khí lạnh.
"Đẹp là rất đẹp, thế nhưng..chắc cũng không rẻ nhỉ?" "Mắt nhìn của anh đây rất tốt, đây là tác phẩm thiết kế có giá trị nhất của hãng chúng tôi trị giá đến bốn mươi sáu tỷ, đại biểu chung thủy cả đời.
Ngụ ý rất tốt ạ!" Cô nhân viên kích động giới thiệu.