Lâm Khiết Vy liếc mắt nhìn anh, nở nụ cười gian manh, "Hì hì, bác Trần thật là tốt bụng, cảm ơn bác Trần! Cái này thật sự đúng là giúp đỡ đúng lúc mà!”
Có túi chườm nóng, cái tên Mạc Lâm Kiêu này sẽ không đến phòng để ngủ với cô.
Ồ đúng vậy!
Mạc Lâm Kiêu cùng lúc nghĩ tới điểm này.
Ăn uống no nê, Lâm Khiết Vy ghé xuống bàn không khỏi thiếp đi.
"Cô Lâm có phải quá mệt mỏi hay không?”
Bác Trần nhỏ giọng nói với Mạc Lâm Kiêu, nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo hồng hào, trong ánh mắt đều là trìu mến.
“Hừ, xứng đáng!”
Ai bảo cô chạy ra ngoài đi hẹn hò với người đàn ông khác? Mệt mỏi cũng chính là điều cô bằng lòng.
Tuy rằng nói lời ghét bỏ như vậy, Mạc Lâm Kiêu vẫn khẽ tay nhẹ bước ôm lấy cô, giống như ôm một đứa trẻ lớn, bế lên nhẹ nhàng, đưa cô vào trong phòng ngủ.
Bỏ thêm nước ấm vào túi chườm, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng nhỏ của cô, sau đó Mạc Lâm Kiều liền rời khỏi.
Hiện tại cơ thể của cô không thoải mái, mấy lời nói phục vụ thật tốt của anh, chẳng qua cũng chỉ là anh đùa giỡn hù dọa cô.
Lúc đó thấy dáng vẻ bị làm cho sợ hãi nhưng vẫn giả vỡ bình tĩnh
của cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, đùa giỡn cô mà thôi.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô nhóc đang nằm ngủ say liền lập tức mở mắt, đôi mắt to như trân châu đảo qua đảo lại, đánh giá xung quanh một lượt, xác định người đàn ông đẹp trai cường tráng đáng sợ nào đó đã đi ra bên ngoài, cô mới đứng dậy, khẽ ngâm nga bài hát, đi vào phòng tắm để tắm nước ấm.
May mà cô thông minh, nghĩ tới chiêu giả vờ ngủ này, mới xem như tránh khỏi sự bắt nạt của cái tên kia.
Hừ, Mạc Lâm Kiêu có phải ngựa đực không vậy, chỗ kia hở một tí là có phản ứng, suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện sặc sỡ này, quả thật là rất đáng sợ.
Mạc Lâm Kiêu quay trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà thoải mái, cầm lấy một quyển sách, chuẩn bị xem một chút, lại nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
"Vào đi."
Lạnh lùng trả lời, ánh mắt vẫn nhìn quyển sách trong tay như cũ.
"Hì hì, anh Kiêu, muốn nghỉ ngơi sao?” Trần kiệt thò đầu vào, cười
hì hì hỏi.
"Có việc gì?” Mạc Lâm Kiêu vẫn không ngẩng đầu như cũ.
"Tôi cho người ta chuẩn bị sữa nóng trước khi ngủ, đưa lại đây
cho ngài!” Mạc Lâm Kiêu khế nhíu mày đẹp, rốt cuộc cũng nâng đôi mắt
lạnh nhạt lên, nghi ngờ mà nhìn Trần Kiệt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liên khiến Trần Kiệt cảm thấy bồn chồn, thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Làm cái quái gì vậy?"
"Không, không phải, đây không phải là nhìn thấy ngài đêm dài
đằng đẳng, cô đơn không ngủ, muốn ra sức thể hiện một phần tấm lòng của thuộc hạ hay sao?” Trần Kiệt cười khan, vẫy vẫy tay về phía sau, hai cô gái xinh đẹp bưng đồ ăn nhẹ và sữa, chầm chậm bước vào.
Mũi Mạc Lâm Kiêu thở ra một hơi khí lạnh, khó chịu đặt quyển sách lên trên bàn trà, trong mắt lướt qua mấy phần không kiên nhẫn.
Trần Kiệt sợ tới mức nhanh chóng giải thích, "Anh Kiêu, anh xem, mấy em gái này, tốt xấu gì cũng là do tôi trăm cay nghìn đắng tìm tới, không có công lao, thì cũng có khổ lao chứ, ngài ngay cả thử cũng không thử, điều này làm sao khiến tôi chịu nổi!” Nói xong, làm bộ làm tịch mà lau lau nước mắt.
Thừa dịp người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia đến ngày đặc biệt, đúng lúc tranh thủ thời gian dư dả này tiến cử mấy em gái này, biết đâu lại được anh Kiêu làm?
Hai cô gái quần áo mỏng manh xuyên thấu, đẫy đà gợi cảm, như chim nhỏ nép vào người quỳ xuống bên cạnh chân Mạc Lâm Kiêu, nhìn anh đầy mong đợi.
Như là hai chú nai con tội nghiệp.
Đều là người đẹp hàng thật giá thật!
Trần Kiệt nháy mắt với hai em gái, "Anh Kiêu bận rộn một ngày, mệt mỏi rã rời, hai người có ánh mắt một chút, giúp anh Kiêu giải tỏa thật tốt, phục vụ anh Kiêu thật tốt! Nghe rõ chưa?
Hai cô gái yêu kiều ríu rít đáp lại, "Rõ a."
Trần kiệt cười hì hì lui ra bên ngoài, "Tôi sẽ không quấy rầy mọi người, anh Kiêu, ngủ ngon.”
Nhanh nhẹn đi ra ngoài, đóng cửa lại, anh ta dựa vào trên cánh cửa, che miệng cười trộm.
Đêm nay anh Kiêu và Lâm Khiết Vy ở bờ biển vừa ôm vừa hôn, khẳng định đã trêu chọc lửa nóng dâng cao rồi, Lâm Khiết Vy không trông cậy vào được, hiện tại chắc chắn anh Kiêu cơn khát khó nhịn, hai em gái kia bước vào, nhất định có thể thành công ngay lập tức.
Bản thân rốt cuộc có nên ở chỗ nay nghe lén động tĩnh trong phòng một chút?
Lúc đang do dự, chợt nghe thấy hai tiếng động bịch bịch lớn đến đáng sợ, giống như có cái gì đó bị đập vào tường, âm thanh chói tai, khiến trái tim Trần Kiệt run lên, một dự cảm xấu xẹt qua trong lòng.
Tiếp đó chợt nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh mạnh
mẽ có lực xuyên thấu của Mạc Lâm Kiêu, "Các cô cút ngay cho tôi!"
Thầm kêu một tiếng không ổn, Trần Kiệt sợ tới mực vội vàng đẩy cửa bước vào, đầu tiên liền nhìn thấy hai cô gái lần lượt ngất xỉu dưới chân tường, trong lòng Trần Kiệt kêu lộp bộp, sợ tới mức vội vàng chạy tới nhìn Mạc Lâm Kiêu, còn chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của anh Kiểu, đã bị một quyển sách bay tới, hung hăng đập vào trán của Trần Kiệt.
“Ôi chao!"
Quyền sách được bơm đầy nội lực, giống như là tảng đá, đập vào khiến cho Trần Kiệt đầu choáng mắt hoa, thiếu chút nữa đứng cũng không vững.
Mạc Lâm Kiêu khuôn mặt tuấn tú từ trên số pha đứng dậy, chán ghét nói, “Về sau ít chuẩn bị mấy con thiêu thân này nữa, nhìn thấy những người phụ này liền ghê tởm! Một đám hôi thối muốn chết! Cho người dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, khử trùng, đối thảm!"
Mạc Lâm Kiêu cau mày, vẻ mặt chán ghét, chuẩn bị đi lên phòng sách ở tầng một ngủ, lúc rời khỏi cửa, lại nói thêm một câu, “Còn nữa, mấy người phụ nữ cậu chuẩn bị kia, đuổi hết tất cả đi cho tôi, khi không lại vấy bẩn không khí của biệt thự.”
Nói xong, thở dài, nhanh chóng rời đi.
Cơn choáng váng của Trần Kiệt vừa mới giảm bớt, nghe thấy lời nói của Mạc Lâm Kiêu, lập tức lại bắt đầu trở nên chóng mặt.
A a a, hoàn toàn xong đời! Không được xem kịch nữa, tất cả mấy
người phụ này đều đuổi đi hết rồi.
Toàn bộ hi sinh!
"Thật không công bằng.
Thật không hợp lý!” Không dám phát ra âm thanh quá lớn, Trần Kiệt nhỏ giọng mà oán giận.
Tại sao anh kiêu không chán ghét Lâm Khiết Vy, mà còn rất nhiệt tình như vậy..
Đối mặt với những người đẹp khác, anh Kiêu lại khôi phục lại thể chất núi bằng, người đến gần cũng không thể chấp nhận?
Suốt đêm, Trần kiệt đã đem tất cả mấy người phụ nữ ra khỏi biệt thự Mạc Vũ.
Nam Cung Hào gãi ngứa, chậc chậc cảm thán, "Dù sao cũng nên để lại cho tôi một người chứ, uổng phí mấy người dáng vóc tốt." Trần Kiệt đang một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, căm tức.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
2.
Nữ Phụ Chạy Trốn
3.
Thoáng Hương
4.
Phù Đồ Tháp
=====================================
mà rống giận, “Tiếp tục làm ông già độc thân đi!" “Độc thân cũng không phải nói là không nên cấm dục nha!” Nam Cung Hào lắc lắc đầu, chuẩn bị nhìn hàng đã mua của anh ta.
Mạc Lâm Kiêu đang ở bên trong phòng ngủ của phòng sách lật sách xem, trong đầu đột nhiên nhớ lại, thời điểm ở bãi biển, Lâm Khiết Vy thật sự rất sợ bị ném cho cá ăn, vội vội vàng vàng đồng ý hứa hẹn với mình.
Cái gì mà thân thể mềm mại, cái gì mà trăm nghìn tư thế......!
Tùy ý liên tưởng một chút, trong bụng nhất thời bốc lửa nóng hừng hực, cơ bắp căng cứng, toàn thân căng thẳng khó chịu.
Lại nghĩ đến, cô nhóc kia từng nói qua, cô từng xem rất nhiều loại
phim như vậy, không nhịn được lại hơi chút lo lắng.
Hai người bọn họ chỉ làm ở một lần duy nhất khi đó, lại còn xảy ra trong tình trạng cô không biết gì.
Bản thân trước đó cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng dù sao cũng là đàn ông, loại chuyện này một khi đã hưng phấn lên, là có thể không thầy tự hiểu.
Nhưng mà!
Muốn nói về kỹ thuật thực hành.
Trước kia anh đúng thật chưa từng quan tâm tìm hiểu tri thức về phương diện này.
Chẳng may sau này, hai người bọn họ ở cùng nhau, Lâm Khiết Vy đã từng xem qua rất nhiều phim, cười nhạo kỹ thuật của anh còn non nớt, tôn nghiêm đàn ông cảu anh không phải rơi xuống thế yếu sao?
Chuyện này không thể được!.