Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Trịnh Chí Dụng rất khó coi.
"Không được, tôi không thể để cho Trinh Tuyết Dương ly hôn được.
Nếu cô ta thật sự ly hôn thành công thì chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội cạnh tranh vị trí với tôi sao! Không, tôi phải tìm cách!" Trịnh Chí Dụng khế nhíu mày.
"Chuyện này không phải đơn giản lắm sao? Chỉ cần nói với ông nội rằng bấy giờ là thời kỳ quan trọng để hợp tác với Công ty đầu tư của Bùi Thị, nhà họ Trịnh của chúng ta không thể xảy ra bất kỳ rắc rối nào.
Để ông nội không cho phép họ ly hôn, không phải là được rồi sao?" Trịnh Thu Hằng đắc ý dạt dào mở miệng, tự cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt vời.
"Cũng có lý!" Trịnh Chí Dũng thở ra một hơi nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Thu Hằng có chút cảnh giác.
Xem ra người phụ nữ này không phải đèn đã cạn dầu, sau này anh ta nhất định phải đề phòng cô ta.
Khi Bùi Nguyên Minh quay lại nhà họ Trịnh không nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, thay vào đó là Thanh Linh đang ngồi trong phòng khách
với vẻ mặt nghiêm túc không nén được ý cười.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, Thanh Linh ném tờ thóa thuận trong tay bà ta xuống đất tạo nên một tiếng "bộp" vang dội rồi lạnh lùng nói: "Bùi Nguyên Minh, ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn này.
Từ hôm nay trở đi cậu không còn là con rể của nhà họ Trịnh nữa, phiên cậu hãy thu dọn đồ đạc và biển khỏi đây cho tôi!"
Lúc này, Thanh Linh mới cười ra tiếng.
Bà ta suy tính ba năm, cuối cùng cũng có thể đuổi tên không có tích sự này ra khỏi nhà.
Thật sự là nắm mơ cũng có thể cười tỉnh! Kế tiếp chỉ cần tìm được một người con rể ưu tú thì bà ta có thể nằm nhà hưởng vinh hoa phú quý.
Bùi Nguyên Minh cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên đất nhìn lướt qua, thay vì ký tên, anh lại cau mày nói: "Tuyết Dương đâu?" Thanh Linh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng lúc bà ta vừa bước vào phòng của Trịnh Tuyết Dương đã nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn của cô.
Bây giờ đối với bà ta mà nói, chuyện gì đã xảy ra cũng không quan trọng.
Bùi Nguyên Minh sẽ bị đuổi ra ngoài và con gái bà ta cuối cùng cũng chuẩn bị ly hôn, đây mới là chuyện tốt.
Lúc này muốn bà ta làm người hoà giải là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng đổ thêm dầu vào lửa, trước tiên đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà mới là việc bà ta nên làm nhất.
"Cậu có tư cách gì mà hỏi Tuyết Dương ở đâu? Nó đã chuẩn bị xong bản thỏa thuận ly hôn rồi, cậu còn không hiểu ý nó sao? Thanh Linh cười nói.
Thật là một cơ hội tốt, nhân cơ hội này đá văng Bùi Nguyên Minh luôn thì tốt quá.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Bùi Nguyên Minh nói.
Xem ra Trịnh Tuyết Dương vẫn còn tức giận chuyện của Trình Tiên.
Anh vẫn chưa thể giải thích với cô được, nếu cứ để Thanh Linh tiếp tục lộn xộn ở đây sẽ chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối.
"Bùi Nguyên Minh, cậu có ý gì? Bây giờ con gái tôi đã nhìn thấu bộ mặt không biết xấu hổ của cậu nên muốn ly hôn với cậu.
Cậu lớn tiếng với tôi làm gì? Cậu chạy tới cửa làm con rể, tôi muốn cậu cút thì cậu phải cút, cậu có quyền gì mà ầm ĩ với tôi?” Thanh Linh ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng.
"Mẹ, chuyện của hai chúng con hãy để chúng con tự giải quyết được không?" Bùi Nguyên Minh thở dài, mặc dù anh đã quen với tính tình của Thanh Linh từ lâu nhưng hôm nay vẫn cảm thấy bất lực.
"Giải quyết? Chẳng phải chuyện này đã giải quyết rồi sao? Chẳng lẽ cậu đọc không hiểu mấy chữ to: Thỏa thuận ly hôn sao? Cậu mù à?" Thanh Linh chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi bới.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đột nhiên từ trên lầu hai bước xuống, nhìn Thanh Linh nhàn nhạt nói: "Mẹ, con sẽ tự mình giải quyết, mẹ đừng nói nhiều."
Sau đó, cô lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: "Anh cũng đã xem bản thỏa thuận ly hôn, có gì không hài lòng thì có thể nói ra.
Em vẫn còn đứng tên tài sản vài tỷ đồng, cũng có thể chia cho anh một phần.
Còn nữa, mười bảy tỷ rưỡi em đã mượn của anh trước đây, cho dù đập nồi bán sắt em cũng sẽ trả lại cho anh."
Nghe vậy, Thanh Linh trở nên lo lắng, chạy tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, nói nhỏ: "Con gái, con có ngốc không? Số tài sản mấy tỷ kia của con đều là do con tự mình làm ra! Còn cả mười bảy tỷ rưỡi đó là tự cậu ta đưa cho con, cậu ta đã ăn không uống không ở nhà họ Trịnh của chúng ta nhiều năm như vậy, cũng nên đóng góp một chút chứ, đúng không?"
"Theo mẹ thì cậu ta phải đi ra khỏi nhà, còn khoản nợ mười bảy tỷ rưỡi kia cũng nên do cậu ta gánh mới đúng!"
Thanh Linh không khói vừa nói vừa tự khen mình.
Nếu được như vậy, chẳng những có thể đuổi tên vô tích sự này ra khỏi nhà mà còn kiếm lời được mười bảy tỷ rưỡi.
Thật là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái! "Mẹ, làm người không thể như vậy.
Con đã mượn tiền thì nên trả lại." Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: "Sau này con không muốn liên quan gi đến anh ta!"
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh bất lực nói: "Em có thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không? Nếu là chuyện của Trinh Tiên, anh có thể giải thích..."
"Được! Vậy thì anh giải thích đi!" Trịnh Tuyết Dương đập điện thoại trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhấc điện thoại với vẻ mặt khó hiểu..