"Lâm Khiết Vy, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp cô."
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng vỗ về an ủi Hứa Tịnh: "Cậu chủ của các người là ai?"
"Cậu chủ nhà họ Tề, Tề Việt”
"Anh ta đang ở đâu?”
“Ở ngay dưới lầu.”
Xuống lầu nói cũng tốt, dù sao bệnh viện là nơi người đến người đi, cho dù Tề Việt là tên khốn, anh ta cũng không dám làm chuyện gì quá đáng.
"Được, tôi đi xem thử cái gì mà cậu chủ của các người”
Sau khi Lâm Khiết Vy nói một cách thờ ơ xong thì dùng kéo y tế giấu trong túi áo.
"Khiết Vy, cậu đừng đi...".
Hứa Tịnh lo lắng kéo cánh tay của cô, dùng sức nháy mắt với cô.
Lâm Khiết Vy nở nụ cười với cô ấy: “Không có chuyện gì đâu, tớ ở ngay dưới lầu mà ban ngày rõ ràng như vậy sao có thể có chuyện gì chứ, bọn họ không thể giết người được đâu."
Trong những lời vừa rồi, âm thanh của cô cũng rất nhỏ, chỉ có Hứa Tịnh mới có thể nghe được, Hứa Tịnh nghĩ đến tên tuổi Mạc Lâm Kiêu thì yên tâm.
Tuy đã trấn an Hứa Tịnh nhưng Lâm Khiết Vy vẫn có chút bất an và lo sợ.
Đoàn người đi đến phòng bệnh ở dưới lầu, Lâm Khiết Vy không cần mất sức tìm kiếm thì giật mình thấy cậu chủ Tề ở ngay cửa.
Áo tơ tằm màu đỏ, quần màu đỏ nhìn như một quả cầu lửa, đỏ đến mức khiến người ta không nói nên lời.
“Để anh phải tìm tôi rồi."
Tề Việt vốn đang ngồi trên nắp trước của chiếc xe thể thao màu đỏ nhìn thấy Lâm Khiết Vy đang thướt tha đi đến thì nhếch mép cười, nhảy xuống xe và vuốt lại tóc, tư thể đó vừa lẳng lơ vừa muốn ăn đòn.
"Anh tìm tôi có chuyện gì không?" Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn, nghiêm nghị như bà thím ở ủy ban khu phố.
Tề Việt cười thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như miếng ngọc trắng càng trở nên xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Anh ta tiến gần bước đến cô: "Sao em lại giả vờ đáng yêu thế? Tại sao lại hấp dẫn như vậy?”
Trên đầu cô vạch đen xuất hiện.
"Tôi còn đang làm việc, nếu không có chuyện gì để nói thì tôi đây.”
Cô vừa quay đầu thì một vệ sĩ chặn cô lại.
Tiếng cười trầm thấp kiêu ngạo của Tề Việt truyền đến từ phía
sau, anh ta nắm lấy cổ tay cô và xoay người cô lại, cô phiền toái gạt bỏ tay anh ta ra, nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét.
"Có chuyện gì muốn nói thì nói, đừng có mà đụng tay đụng chân” Tề Việt cười thoải mái, giơ hai tay ra hiệu người của mình nghe lời, sau đó mở cửa xe thể thao rải đầy hoa hồng.
Đập vào mắt là cả nghìn bông hoa, ngay lập tức khiến cho mọi người xung quanh nhìn thấy mà cảm thán.
Da mặt Lâm Khiết Vy hơi co rút.
Quả nhiên, đứa trẻ Tề Việt này rất giỏi trong việc tham gia vào những mối tình không đáng tin cậy như vậy.
Sau đó, anh ta mở một két sắt ở trên ghế phu, trong đó có những tấm vé màu đỏ xếp rất gọn gàng.
Nếu không biết còn tưởng là đang xem phim Người trong giang hổ của HongKong.
Tề Việt tự hào nói: "Năm triệu tiền mặt, đều đưa cho em hết” Lâm Khiết Vy có chút không kiên nhẫn mà ôm cánh tay: "Anh rốt cuộc là có ý gì?"
Anh ta bên cạnh cô, thấp giọng: "Không phải em vì tiền mà ép làm
người yêu của tôi sao? Đợn giản thôi, em đá anh ta rồi trả tiền thì em
sẽ được tự do” Lâm Khiết Vy nhìn anh ta như một đứa thiểu năng: "Còn không đủ sao? Nếu không đủ thì thêm nữa.
Con số mà em nói anh đều lấy cho em hết.
Ông chủ bao nuôi chết tiệt kia của em sao có tiền bằng anh chứ?”
Ông chủ bao nuôi chết tiệt? Nếu để Mạc Lâm Kiêu biết tên gọi này, ha hả tự cầu nhiều phúc đi.
"Tôi đá ông chủ bao nuôi kia rồi, sau đó thì sao?”
"Vậy thì đi theo anh đi! Làm bạn gái của anh, anh vừa trẻ tuổi lại có tiền, còn đẹp trai nữa, em có thể tìm một chàng trai như vậy ở đâu ra?"
“Nếu tôi không làm?”
Tề Việt sửng sốt, thay đổi sắc mặt rồi hung tợn nói: "Em dám không theo anh, có tin là anh sẽ nói cho thế giới biết chuyện tai tiếng của em không? Anh còn muốn tìm người đánh chết ông chủ bao nuôi kia của em! Có sợ không?"
Lâm Khiết Vy nhịn không được đứng lên cười khanh khách: “Tôi sợ, tôi sợ.
Anh có biết ông chủ bao nuôi của tôi là ai không mà anh lại càn rỡ như vậy?" “Anh không quan tâm anh ta là ai, ở thành phố này ai nhìn thấy
cậu chủ này đều phải cúi đầu mà đi."
“Ồ, gia thế của anh lớn như vậy ư, được thôi, trước tiên anh hãy tìm hiểu kỹ anh ta là ai đi rồi hãy nói sau”
Cô nói xong rồi đi lên tầng vào trong phòng bệnh, Tề Việt sững sờ, không ngờ làm như vậy cũng không thể dọa được cô, sốt ruột đến gần đi lên theo: "Em bị mù sao? Em không có mắt nhìn hả, anh đẹp trai như vậy không phải gấp trăm lần ông chủ bao nuôi kia của em hay sao? Sao em lại qua cầu rút ván như vậy?”
“Cứ coi là tôi rút ván đi.”
Tề Khắc Việt lo lắng đi quanh cô: “Nói ra, anh nếu không phải người nổi tiếng thì ai sẽ chú ý anh chứ?”
Cô đánh cuộc không nghĩ là Tề Việt sẽ đi đến bước này, dù sao nói ra thì cô cũng không gây thù chuốc oán gì huống chi là lấy được sự hòa nhã từ cô.
Anh ta nắm cổ tay cô, ánh mắt đỏ bừng: “Em không phải là đã yêu ông chủ bao nuôi chết tiệt kia rồi chứ?” Lâm Khiết Vy cầm chiếc kéo y tế trong túi áo ra: "Anh buông tay”
Tề Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, sau đó liếc nhìn cây kéo sắc bén, trong lòng run lên.
Thật nhanh buông lỏng tay cô ra nhưng rồi hối hận, bực bội mà chặn cô trước mặt: “Vậy em nói đi, rốt cuộc là muốn anh làm thế nào?"
Cô tức giận cười: “Tôi muốn anh làm cái gì anh sẽ làm sao?”
Cô cười càng xinh đẹp vô cùng, đáy mắt mang vẻ tình ý.
Tề Việt nhìn thấy vậy, nhịp tim của anh ta đột nhiên trở nên đập hỗn loạn, ngay lập tức thất thần trông như một đứa trẻ ngốc.
Một lúc sau mới tìm lại được hô hấp của bản thân.
"Không, không sai, em cứ việc nói đi.”
"Tôi muốn anh tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa.”
Tề Việt sững sờ: ".."
Vài giây sau,
"Anh tốt như vậy, tại sao em lại không thích anh chứ?” Giọng điệu vừa buồn bã vừa tự phụ.
Lâm Khiết Vy hoàn toàn không nói nên lời: “Gu thẩm mỹ của tôi không phải là anh, tôi cũng không thay đổi nó được a."
"Anh không tin cái này! Lâm Khiết Vy, từ hôm nay trở đi anh chính
thức theo đuổi em." "Tỉnh ngộ đi, sau lung tôi còn có ông chủ bao nuôi nữa, anh không có cách nào đối phó đâu."
Vì tức giận mà khuôn mặt Tề Việt tái xanh: “Anh biết ông chủ bao nuôi của em là ai, anh không sợ anh ta."
Hům?
Lâm Khiết Vy lo sợ: "Là ai?"
Tề Việt nghien răng nghien lợi: “Chờ xem anh đối xử với anh ta như thế nào, người khác sợ anh ta nhưng anh không sợ, doi anh giết anh ta rồi em chỉ có thể là của anh”
Anh ta muốn giết Mạc Lâm Kiêu sao?
Oa, dũng khí của Tề Việt thật khiến kẻ khác khâm phục.
"Tôi khuyên anh nên cẩn thận thì hơn."
"Em là đang lo lắng cho anh sao? Em quan tâm anh sao? Xem ra là em vẫn còn quan tâm anh.
Theo như khuôn mặt này, gia thế này của anh thì em yêu anh cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Lâm Khiết Vy: ".." Có câu MMP không biết có nên nói hay không nữa.
"Anh so với lão chó già Phùng Thiên Long kia tuổi trẻ cường tráng
hơn nhiều, anh ta lạm tình còn anh thì ngây thơ, dù thế nào đi nữa anh vẫn tốt hơn anh ta mà”
Đầu của Lâm Khiết Vy hiện ra một dấu chấm hỏi, “Có chuyện gì với Phùng Thiên Long hả?"
"Em không cần phải sợ, không cần sợ anh ta, ở sau lưng anh tốt hơn nhiều so với anh ta.
Giống như cùng anh ta chơi đùa.
Em chờ xem...!chờ em làm người của anh.”
"Này, anh nghe nhầm rồi, không phải, anh hãy nghe tôi nói đã”
Cô nhìn Tề Việt vội vàng rời đi thì ngẩn người.
Anh chàng này nhầm Phùng Thiên Long là ông chủ bao nuôi của cô rồi.
Lúc này Phùng Thiên Long gọi điện, thật là trùng hợp.
"Tiểu Vy Vy, buổi tối hôm nay cô có rảnh không?"
"Làm sao vậy, có việc gì sao?"
"Không phải cô nói là trả tôi 350 triệu sao? Có một món ăn ở khu nghỉ dưỡng rất ngon.
Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?”.