Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


Phùng Thiên Long đang rất bối rối, lúc này anh ta không thể tự làm chủ được cảm xúc của chính mình, người nóng bừng có chút run rẩy vì xao động, anh ta nóng bừng như lửa thiêu và đang cố gắng tìm nguồn mát để làm nguôi ngoai cơn nóng bừng.
Lâm Khiết Vy cũng cảm nhận rõ sự thay đổi đó của người đàn ông kế bên, trong lòng lo lắng pha chút hoảng sợ, khó thở nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Một khi đã động vào dục vọng của người đàn ông, nó giống như mũi tên trên chiếc cung đang dương, khó lòng mà kìm hãm được.
Phản kháng, cô không thể phản kháng lại anh ta.

Ngay lúc này, sự chống cự yếu ớt cũng chỉ khiến anh ta thêm phần hứng thú hơn là buông bỏ.
Phải làm sao đây.
"Phùng Thiên Long, cho dù hai chúng ta có ngủ với nhau thì cũng không thể!”
Phùng Thiên Long cúi đầu nghiêng người về phía cô, cố
gắng bóp nghẹt cái miệng nhỏ nhắn đang nói nhảm của cô, Lâm Khiết Vy nhận thấy chú ý của anh ta liền nhanh chóng quay mặt lại, anh ta hôn đôi môi nóng bỏng của mình lên tai cô.

Hơi nóng nam tính của anh ta phà nhẹ vào tai cô, cô có thể nghe rõ được tiếng thở hổn hển lẫn chút tiếng khàn trong cổ họng anh ta.
"Chuyện này do anh làm ra, cô gái nhỏ bé à, một khi em đã nêm qua sự ngọt ngào của anh, chắc chắn em sẽ không thể từ chối được"
Lâm Khiết Vy nghiến răng hét lên: "Chỗ dựa vững chắc của tôi, anh không đùa được đâu."
Lâm Khiết Vy nghiến răng hét lên: "Chỗ dựa vững chắc của tôi, anh không đùa được đâu."
Nghe mấy lời này của cô, Phùng Thiên Long ghé sát vào tai cô cười khúc khích: “Gì? Chỗ dựa nào cơ? Còn có chỗ dựa vào chắc chắn hơn anh đây ư?"
Vừa nói, anh ta không kìm được cắn nhẹ lên vành tai cô, liếm láp.

Lúc này người anh ta nóng hừng hực, cảm xúc dâng trào quyện vào trong làn hương thơm tho của Lâm Khiết Vy, anh ta khịt mũi hôn điên cuồng lên trán cô.
Anh ta nói hưng phấn nói như mớ: “Khiết Vy à, Khiết Vy, anh yêu em chết mất, chết mất thôi, cho anh đi, anh phát điên vì em mất thôi, anh sắp không chịu được nữa rồi.”
Lâm Khiết Vy cố gắng trấn tĩnh, nói rõ ràng: “Tôi bây giờ là người yêu của một nhân vật có tên tuổi
Hả?
Cô ấy vừa nói gì?
Người yêu? Ai cơ?
"Em nói cái gì?” Phùng Thiên Long sửng sốt, ngẩng đầu lên, hơi đỏ mặt.
"Tôi nói tôi là người yêu của một ai đó mà người đó anh không đùa được đâu, anh động chạm vào tôi, chắc chắn anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.”
Phùng Thiên Long nheo đôi mắt Sở Khanh lên nhìn cô, đột nhiên anh ta cười ngây dại và ngạo nghễ nói: "Trong cái thành phổ này, chả ai có thể làm anh sợ cả, bé cưng cũng nhiều thủ đoạn đó chứ, định doạ cho anh sợ sao?"
"Không phải doạ nạt, nói tên anh ấy ra..."
"Thôi được rồi, ngoan nào, em ngây thơ như vậy thì làm người yêu ai được, ai tin? Có phải em đang sợ hãi, thôi nào đừng sợ, lại đây anh cho em sự ấm áp, hứa là nhẹ nhàng thôi.” Giờ phút này, người anh ta nóng rực, phía dưới căng ra khiến anh ta nóng lòng muốn nuốt chửng có một cái, muốn siết lấy cô,muốn tàn nhẫn chiếm lấy cô.

Anh ta đưa tay kéo lấy quần áo của cô, tay có chút run lên vì hảo hức.
"Mạc Lâm Kiêu!"
Lâm Khiết Vy cất cao giọng: “Mạc Lâm Kiêu là người yêu tôi, tôi là người phụ nữ của anh ấy, nếu anh dám động vào tôi, anh ấy sẽ giết chết anh.”
Ba chữ Mạc Lâm Kiêu như gáo nước lạnh dội xuống đầu Phùng Thiên Long, anh ta sửng sốt, ngây người ra bất chợt tỉnh táo lại.
"Em nói ai cơ?"
"Mạc Lâm Kiêu."
Phùng Thiên Long ngây người ra: "Em nói em là người yêu của Mạc Lâm Kiêu?"
Lâm Khiết Vy nhẹ giọng: “Đúng vậy! Danh tiếng của anh ấy chắc chắn anh cũng biết, anh có thể đoán được anh ấy sẽ hành sự như thế nào, anh động vào tôi, hậu quả như thế nào, anh tự biết rồi đó."
Phùng Thiên Long rũ mặt không nói câu nào, một lúc sau đột nhiên bật cười: "Haha, đúng là thú vị thật, cười chết đi được, em đó, đúng là làm anh cười chết mất.

Em nói ai cũng được, sao cứ lừa anh một mực bảo mình là người yêu Mạc Lâm Kiêu, đúng là nực cười mà"
"Tôi không đùa, tôi đang nghiêm túc” Lâm Khiết Vy cau mày.
"Haha, Mạc Lâm Kiêu? Haha em là bạn gái bịp bợm của Mạc Lâm Kiêu à? Bé cưng, để anh hai dạy em, sau này có hù doạ người ta thì nói cái gì đáng tin hơn một chút, nào lại đây cho anh hôn miến.."
"Mạc Lâm Kiêu sống ở biệt thự Mạc Vũ, bên cạnh anh ấy còn có Trần Kiệt và Nam Cung Hào”
Phùng Thiên Long lại càng cười to hơn: “Những người này không ít người biết tới, bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng." Thốt ra những lời này, thực tế trong tâm Phùng Thiên Long cũng có chút lo lắng.

Người anh ta thích là một cô gái nhỏ bé, ngây thơ đáng yêu, làm sao có thể có mối quan hệ với Mạc Lâm Kiêu?
Tuyệt đối không thể nào! Cô ấy chỉ là nghe người khác nói, bây giờ đem những lời này ra hăm doa anh ta thôi.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng nói: "Có bác Trần làm quản gia, cách bài trí trong biệt thự Mạc Vũ đều như nhau, ngay cả trong phòng sách, vừa bước vào cũng bắt gặp một phòng khách nhỏ”
Phùng Thiên Long hít một hơi thật mạnh, toàn thân căng thẳng, anh ta nhìn Lâm Khiết Vy với vẻ mặt không thể tin được.
Sao cô ấy không thể biết rõ như thế?
"Em.

em nghe được mấy cái này ở đâu?” Phùng Thiên Long không kiểm soát được mình, anh ta thở gấp, trong ánh mắt hiện lên nỗi lo sợ.
"Ngày nào tôi cũng tới biệt thự Mạc Vũ, ngày nào cũng gặp mặt họ, tôi không hiểu rõ mấy cái này thì còn ai vào đây được nữa.

Anh đưa tôi cái túi xách, tôi lấy điện thoại gọi cho Mạc Lâm Kiêu ngay để anh thấy”
Phùng Thiên Long ngày càng sầm mặt: “Em lừa anh! Không thể nào! Mạc Lâm Kiêu sao có thể quen loại người như em, anh ta chưa bao giờ lại gần nữ sắc."
Đột nhiên nhớ tới, dạo gần đây Mạc Lâm Kiêu có biểu hiện khác thường, anh ta có quen một người phụ nữ, vì cô ấy mà anh ta thay đổi rất nhiều, thậm chí là tự tay mua cả băng vệ sinh cho cô ấy...
Cứ cho là anh ta có người yêu rồi, nhưng cũng không thể nào lại là Lâm Khiết Vy được.
Thế giới bao la, người nhiều vô số, cũng không thể nào trùng hợp như vậy được.
"Người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu làm sao có thể làm việc trong bệnh viện, hơn nữa lại chỉ là một cô y tá quèn."
Cuối cùng anh ta cũng tìm ra sơ hở.
Đúng thế, Mạc Lâm Kiêu thân phận cao quý, người phụ nữ của anh ta cũng phải thuộc hàng tiểu thư đài cát, làm sao có thể lại như Lâm Khiết Vy ngày nào cũng phải cực khổ vất vả đi làm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Thiên Long nhẹ nhõm đi đôi chút.
"Nếu anh không tin, thế thì đưa điện thoại đây, tôi gọi là Mạc Lâm Kiêu
"Em nghĩ ai cũng ngốc như em sao? Đưa điện thoại để em báo cảnh sát ư? Hơn nữa, trái tim bé nhỏ của anh, hôm nay là
một này đẹp trời, em đừng nói lung tung nữa lại làm nhạt đi đêm xuân tuyệt vời này
Như có một giọng nói trong tim Phùng Thanh Long đang kêu gào: Mau chiếm lấy cô ấy, đừng chần chừ nữa.
Nói xong, anh ta đột nhiên đưa tay kéo áo khoác của cô, vài chiếc cúc áo bị sự mạnh mẽ của anh ta xé toạc, lộ ra đường cong quyến rũ của cô.

Ánh mắt Phùng Thiên Long bùng nổ với một ngọn lửa tình cháy bỏng
Cô là người phụ nữ anh ta thích, người vợ mà anh ta đã xác định, và anh ta nhất định phải giành được cô.
Không nghe những gì Lâm Khiết Vy nói, anh ta hôn điện cuồng lên cần cổ trắng nõn của cô.
Lâm Khiết Vy vô cùng hoảng loạn, cô không thể ngờ rằng Phùng Thiên Long lại chẳng để tâm tới Mạc Lâm Kiêu, cô ra sức vùng vẫy, nhưng hai tay cô đã bị Phùng Thiên Long ghì chặt, anh ta cứ tiếp tục hôn lên cổ cô.
Lâm Khiết Vy tuyệt vọng, trong đầu cô lúc này chợt loé lên hình ảnh Mạc Lâm Kiêu.
Vài giọt nước mắt đã lăn trên khoé mi.
Phùng Thiên Long đột nhiên ngưng lại, ngẩng đầu lên sửng sờ nhìn cô.
"Sợi dây chuyền này...”
Sợi dây chuyền gì?
Lâm Khiết Vy vẫn còn chút bối rối.
Ứa nước mắt nhìn xuống, chợt hồi niệm.

"Đây là sợi dây chuyền mà Mạc Lâm Kiêu đã tặng tôi”
Trên bãi biển, bầu trời nhuộm đầy pháo hoa rực rỡ, anh ấy đeo lên cổ cho cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui