Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt nhìn Phùng Thiên Long, giơ tay lên với phía sau, những người theo anh đến, toàn bộ đều ngầm hiểu lùi ra ngoài quán bar.
Quán bar rộng lớn, ngoài ánh đèn thấp thoáng ra, thì chỉ còn lại hai người đàn ông này.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trước quầy bar cách Phùng Thiên Long ngoài một mét, Phùng Thiên Long đấy một chai rượu qua bên đó, chai rượu trượt trên mặt bàn, Mạc Lâm Kiêu cầm lại chai rượu, từ từ rót nửa ly rượu cho bản thân.
"Anh Kiêu, đây, uống một ly trước” Phùng Thiên Long phóng
khoáng giơ ly tỏ ý.
Lần này, anh ta gọi anh là anh Kiêu, chứ không phải Kiêu.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Mạc Lâm Kiêu không có bất kì biểu cảm gì, nâng ly rượu lên, uống một ngụm.
Lại đưa mắt, ánh mắt âm u, sự sắc bén bắn khắp nơi.
"Cậu biết từ khi nào vậy?”
"Hô hộ, sớm hơn anh một chút.” Phùng Thiên Long cười nhẹ nói rằng: “Hôm qua."
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhớ đến, hình như cấp dưới báo cáo với anh, hôm qua Phùng Thiên Long có tới khu du lịch Mạc Thiên.
Khu du lịch!
Bàn tay đang cầm ly rượu, bỗng nhiên nắm chặt, gần như là cầm vỡ ly rượu, sự hung ác cuồn cuộn dưới đáy mắt của anh.
"Cậu với cô ấy.”
Phùng Thiên Long với anh nhìn nhau, ánh mắt anh ta sáng
rực: “Với cô âyd như thế nào? Cái này không phải chủ ý của anh đưa ra cho em sao? Theo đuổi cô ấy không dễ dàng, chi bằng ngủ trước, rồi kết hôn trước, sau đó hãy từ từ xây dựng tình cảm.
Cái này không phải đều là anh nói với em sao? Bây giờ nghĩ lại, em thật sự, thật sự vô cùng cảm ơn anh”
Đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu đỏ bừng, hung tợn nhìn Phùng Thiên Long.
Phùng Thiên Long liếm môi: “Anh biết bản lĩnh của em mà, chỉ cần em muốn thì sẽ không có người phụ nữ nào không thần phục em, Khiết Vy nhỏ bé của em, yêu chết đi được hương vị của em.”
"Không cho phép cậu nhắc đến tên của cô ấy!”
Mạc Lâm Kiêu nguy hiểm nói rằng, trên khuôn mặt tuấn tú mọi khi luôn là vẻ lạnh lùng, sự tức giận hầu như áp chế không được, nhưng ngay sau đó, anh lại trở nên bình yên, đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười.
Tuy nụ cười vô cùng nguy hiểm lại tà khí, nhưng lại quyến rũ chết đi được.
"Phùng Thiên Long, theo như anh hiểu cậu, nếu như hôm qua cậu làm thành được việc, bây giờ sẽ không phải trạng thái này.
Được rồi, đừng nói dối nữa”
Nụ cười của Phùng Thiên Long cứng đơ trên mặt.
Tiếp tục rót một ly rượu cho mình, một ngụm uống hết.
Im lặng được một lúc, Phùng Thiên Long buồn bã nói rằng: "Bao nhiêu năm nay, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em đối với anh như thế nào?"
Mạc Lâm Kiêu im lặng một hồi, nhạt giọng nói rằng: “Rất tốt! "Chúng ta có phải là anh em quan trọng không?” Mạc Lâm Kiêu hít thở sâu, cúi mặt xuống: “Phải." Ánh mắt của Phùng Thiên Long tha thiết, nhẹ giọng nói rằng:
"Anh Kiêu, nhường cô ấy cho em đi"
Mạc Lâm Kiêu cầm chặt ly rượu, rất lâu cũng không có ngước mắt lên.
"Em lang thang hết bao nhiêu năm nay, ông trời thấy tội nghiệp, cuối cùng cũng để em gặp được tình yêu đích thực của
cuộc đời, nếu cứ vậy bỏ lỡ, em không biết nửa đời sau của em sẽ sống như thế nào.
Em muốn cùng cô ấy bên nhau trọn đời, thương yêu chiều chuộng cô ấy cả đời! Anh nhường cô ấy cho em đi”
Yết hầu nơi cổ họng của Mạc Lâm Kiêu hơi nhúc nhích: "Nhưng anh đã đụng chạm vào cô ấy rồi”
"Em không quan trọng! Cho dù trước đây cô ấy có qua rất nhiều người đàn ông, em cũng không để tâm, em chỉ cần cô ấy, sau này giữ cô ấy ở bên cạnh em là được.”
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng cười một tiếng, cuối cùng cũng từ từ ngước mắt lên, đôi mắt quyến rũ lạnh khiếp người: “Cậu muốn, thì anh phải tặng? Dựa vào cái gì?
“Đối với anh mà nói, cô ấy chẳng qua chỉ là công cụ ấm giường thôi, ai cũng có thể thay thế cô ấy.
Nhưng đối với em thì không phải vậy, cô ấy là tình yêu chân thành duy nhất của em”
Vẻ mặt của Mạc Lâm Kiêu càng thêm lạnh lùng: "Hơ, cho dù là công cụ, đó cũng là anh sử dụng qua.
Đồ vật của Mạc Lâm Kiêu đây, cho dù rảnh rỗi, gác lại một bên, để tới nổi mốc luôn rồi, cũng sẽ không tặng cho người khác”
Phùng Thiên Long hip lại đôi mắt đào hoa, sự tàn ác tăng lên: “Anh cũng đâu thích cô ấy, việc gì phải như vậy? Tình anh em nhiều năm, cũng sánh không bằng một người phụ nữ mà anh không bận tâm sao?”
"Còn muốn tiếp tục làm anh em, thì cậu cắt đứt suy nghĩ lệch lạc đối với cô ấy đi”
Phùng Thiên Long giống như nghe thấy trò cười: “Gì cơ? Tình cảm của em đối với cô ấy sâu nặng như biển, anh kêu em từ bỏ? Cô ấy chẳng qua là người để ngủ cùng với anh thôi, anh nâng tay, tha cho cô ấy đi, cũng có thể tác thành tình cảm chân thành của em.
Tại sao anh không buông tay?”
Đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu đen láy như đầm, u ám nói rằng:
"Phùng Thiên Long, dòm ngó người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu đây, nếu như không phải nể mặt tình cảm nhiều năm, thì bây giờ cậu chết hết vài lần rồi, Cô ấy không phải người cậu nên nghĩ tới, cậu tỉnh táo lại cho anh.”
"Tình cảm? Anh chiếm lấy người mà em yêu nhất, anh còn
nhắc tình cảm gì với em? Tình anh em này, là anh phụ lòng trước.
Thù hận đoạt vợ, cục tức này em nuốt không xuống! Mạc Lâm Kiêu, em hỏi anh lần cuối, người, anh có nhường cho em không?”
"Không, nhường!”
Cạch một tiếng, Phùng Thiên Long vứt ly rượu xuống đất, đứng dậy, ánh mắt như dao: "Được! Tình anh em nhiều năm cứ vậy kết thúc đi.
Từ nay về sau, Mạc Lâm Kiêu anh chỉ là kẻ thù đoạt vợ của em.
Lâm Khiết Vy, em nhất định phải có cho bằng được, em không cưới cô ấy về nhà, Phùng Thiên Long đây thề không từ bỏ”
Mạc Lâm Kiêu uống sạch rượu trong ly, từ từ đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp, sát khí đáng sợ quanh quẩn lúc này: “Cái khác cũng dễ thương lượng, chỉ có cô ấy không cho phép bất kì người nào mơ tưởng.
Lời nói anh để lại ở đây, sau này cậu dám đụng cô ấy, anh tuyệt đối không khách sáo với cậu”.
Nói xong, Mạc Lâm Kiêu đi ra ngoài rồi.
Yên tĩnh được một lúc, Phùng Thiên Long hạ giọng cười với vẻ hung ác, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Được được được, vậy thì cứ chờ xem!”
Biệt thự Mạc Vũ.
Khi Mạc Lâm Kiêu bước vào biệt thự, mang theo hơi lạnh không có điểm dừng.
Bác Trần luôn chờ ở phòng khách: “Cậu Kiêu, mau uống
thuốc y học cổ truyền đi”
"Đem đi chỗ khác”
"Cậu Kiêu.."
Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng, đi thắng lên lầu.
Bác Trần nhìn chén thuốc, không còn cách nào đành than thở.
Nam Cung Hào nhìn Trần Kiệt than thở: "O, nhìn bộ dạng này, nội thương hồi phục lại phải xảy ra tình trạng rồi."
Trần Kiệt năm chặt đầm tay hung hăng: "Nhất định là người phụ nữ họ Lâm đó đang quấy rối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khiết Vy xuống lầu đi tớ phòng ăn, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang ngồi trước bàn ăn.
Nghĩ lại thái độ tệ hại tối qua của anh, cô cũng không quan tâm anh, chuẩn bị ngồi tới vị trí của mình.
Khi đi ngang qua bên cạnh anh, cổ tay đột nhiên bị anh kéo lại, một giây sau đó thì bị anh kéo tới trong lòng, ngồi lên trên đùi của anh.
"Anh làm gì đấy?" Lâm Khiết Vy ngạc nhiên nhìn anh.
Ánh mắt của anh kỳ quái khó đoán, khó phân biệt cảm xúc, hoàn toàn không có báo trước, đột nhiên cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi của cô.
"Um ưm...”
Nữ giúp việc lên món và bác Trần đều giật mình, mau chóng né tránh đi.
Anh rời khỏi đôi môi của cô, nguy hiểm tà quyệt nói rằng: "Trước đây tôi đối xử với cô tốt quá rồi, khiến cô cũng quên mất thân phận của mình rồi”
“Mạc Lâm Kiêu, anh quá đáng!”
"Mới thế này đã chịu không nổi rồi sao? Cô chẳng qua là đồ chơi của tôi, cho dù tôi có làm cô ở đây, trước mặt người giúp việc ngủ với cô, đó cũng là trách nhiệm của cô." "Mạc Lâm Kiêu, anh điên rồi? Mới sáng sớm bị bệnh à?"
Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu tối tăm, kéo cô dậy, đặt bên cạnh chân, nằm lấy bờ vai của cô, để cô quỳ giữa hai chân của anh, lạnh lùng nói rằng: "Người tình của tôi, đây, có biết hầu hạ đàn ông không, bây giờ làm cho tôi!”.