Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


Lâm Khiết Vy bị ép buộc quỳ giữa hai chân của anh, không dám tin được ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu.
"Anh nói gì cơ?”
Giọng nói của cô run rẩy, vẻ mặt trắng bệch, trong đôi mắt to tròn toàn là vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Đối mặt với bộ dạng này của cô, trong lòng của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhói đau, nhưng lại nhẫn tâm lơ là đi, lạnh lùng nói rằng: “Tôi muốn cô phục vụ tôi, bây giờ, ở ngay đây!”
Đùng một tiếng, Lâm Khiết Vy như bị sét đánh, ngơ ngác ở đó, một lúc sau mới nổi nóng hít một hơi thở sâu.
"Tôi không muốn”
"Cô có tư cách từ chối sao?” Anh khom người xuống, tựa vào bên tai cô thì thầm: “Lấy tiền của tôi rồi, nhưng cô vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ đấy, nói ra thì bản lĩnh dùng miệng của cô như thế nào, bây giờ tôi phải kiểm tra đánh giá thử xem”
"Muốn thực hiện nghĩa vụ phải không? Được thôi, có thể tới phòng ngủ, tại sao khăng khăng phải ở đây, trước mặt nhiều người như vậy? Anh như thế này là đang làm nhục tôi!”
"Tôi chính là làm nhục cô đấy, cô lại có thể làm sao? Trở thành người phụ nữ của tôi rồi, chơi như thế nào là do tôi quyết định” Lâm Khiết Vy xoay mặt đi: "Có chết tôi cũng không theo ý của anh.”
"Ha ha, chết? Thế thì dễ dàng biết bao, cô không bằng lòng, tôi có thể giúp cô bằng lòng”
Mạc Lâm Kiêu vừa nói, bàn tay lớn năm lại cầm dưới của cô,
bóp miệng của cô ra, cưỡng ép cô tựa sát vào dây kéo quần của anh.
Lâm Khiết Vy lúc này cảm thấy vô cùng bất lực, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, một thoáng chốc hận không thể giết chết Mạc Lâm Kiêu mới tốt.
Nghĩ cũng không nghĩ, tức giận nắm lấy chỗ dây kéo của anh.
Để anh giở trò xấu!
Phục vụ cái đầu của anh!
Ở chỗ nhạy cảm của anh, bóp lại thật mạnh tay, liền nghe thấy một tiếng rên rỉ của người đàn ông vang ra từ phía trên.
Lâm Khiết Vy ngẩng đầu nhìn anh, phát hiển vẻ mặt của Mạc Lâm Kiêu trắng bệch, đôi môi mỏng nhếch chặt, một đôi mắt hung hăng lườm cô, có vẻ như muốn lột da róc xương của cô vậy.
Trong lòng của cô bỗng hoang mang, lập tức rút lại bàn tay làm chuyện ác về, trong thoáng chốc đó đơ người ra.
Hình như chỗ đó của đàn ông vô cùng yếu ớt, cô vừa rồi bóp như vậy, chắc không có bóp hư rồi chứ.

Nếu như chỗ đó của anh phế rồi, chắc có lẽ anh dưới cơn thịnh nộ thật sự sẽ giết chết cô.
"Lâm Khiết Vy cô đúng là tìm đường chết.”
Một lúc sau, Mạc Lâm Kiêu mới khàn giọng nặn ra vài chữ, sau đó thì đấy cô ra.
Lâm Khiết Vy sợ hãi bò về phía sau, nuốt nước bọt nói rằng:
"Anh, anh không thể trách tôi, ai biểu anh cưỡng ép tôi.” "Biến mất trước mắt tôi ngay lập tức, nếu không thì.." Anh thật sự sẽ kiềm chế không được làm chuyện đó với cô ngay tại đây.
Mạc Lâm Kiêu âm thầm hít thở sâu, ở dưới vừa tê vừa đau, lại còn bị khơi lên một cơn lửa lớn, chết tiệt.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng bò dậy, chạy một mạch về căn phòng trên lầu, khoá cửa lại, vuốt ve lòng ngực một lúc cũng hoãn không lại.
Trong một đêm, Mạc Lâm Kiêu trở nên càng kỳ quái khó
đoán rồi, thật đáng sợ.
Cúi đầu nhìn xuống, áo trên bị xé rách rồi, vô cùng thể thảm, có thể suy nghĩ mà biết được vừa rồi Mạc Lâm Kiêu dùng sức mạnh thế nào.
Lâm Khiết Vy tới phòng tắm tắm rửa bằng nước nóng, thay lại một bộ quần áo, lén lút mở cửa phòng ra, nhìn xung quanh phía dưới.
Anh không có ở dưới lầu rồi, chắc là đã đi rồi.
Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm, đi rón rén xuống lầu, giống như ăn trộm vậy, chỉ sợ rằng Mạc Lâm Kiêu đột nhiên xuất hiện từ góc nào đó.
“Cậu Kiêu đã đi rồi."
"A!"
Bác Trần đột nhiên phát ra âm thanh, khiến Lâm Khiết Vy giật mình.
"Là bác Trần đấy à, làm cháu sợ chết đi được.”
"Cô Vy và cậu Kiêu giận nhau rồi sao? Vừa rồi lúc cậu Kiêu rời khỏi, vẻ mặt không được tốt lắm” Đây là lần đầu tiên bác là Trần xen vào chuyện của hai người họ.
Xem ra, tình hình sự việc đã phát triển tới bước ngay cả bác Trần cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa rồi.
Lâm Khiết Vy mệt mỏi than thở: “Anh ta là giận rồi, nhưng tới bây giờ cháu cũng không biết tại sao anh ta giận cháu.

Tự nhiên vô cớ, từ khi nhìn thấy vòng ngọc đó, thì anh ta không bình thường nữa”
Bác Trần cúi đầu suy nghĩ một lúc, cũng than thở theo, ngước mắt nhìn Lâm Khiết Vy, nói rằng: "Phùng Thiên Long và cậu Kiêu chúng tôi là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, là anh em tốt nhất”
"Gì cơ?"
Lâm Khiết Vy trợn tròn mắt, nửa ngày không ngậm miệng lại Phùng Thiên Long luôn bày tỏ tình ý các kiểu với cô, lại là được.
bạn tốt với Mạc Lâm Kiêu?
Vậy bây giờ là tình huống gì?
Hai anh em cùng lúc xảy ra vướng víu với một người phụ nữ?
Chết tiệt.
Quả thật là tình tiết ngược luyến thế kỷ máu chó mà.

Nên là, Mạc Lâm Kiêu từ tối qua thì bắt đầu nổi điện các kiểu, là nhầm tưởng cô quyến rũ người anh em tốt của anh?
Cô có thể làm ra vẻ tội nghiệp, hét lớn là mình oan ức không?
Trên đường tới bệnh viện, tâm trạng của Lâm Khiết Vy vẫn không thể bình yên trở lại.

Cô muốn giải thích với Mạc Lâm Kiêu về mối quan hệ của cô và Phùng Thiên Long, nhưng vừa nghĩ tới hành động tệ hại sáng nay của anh, thì căm hận chẳng muốn nói gì thêm cả.
Vừa mới tới phòng bệnh, vẫn còn chưa xả hơi, thì trước sau nhận được hai phần bữa sáng tình thương, hai bó hoa lớn.
"Mỗi ngày yêu em nhiều hơn một chút.

Thiên Long của em.” "Muốn làm người đàn ông cuối cùng của em! Tế Việt đẹp Là trai nhất vũ trụ”
Hứa Tịnh đọc hai tờ danh thiếp, trợn tròn đôi mắt: “Khiết Vy, hai người đàn ông này có phải là cương với nhau rồi không? Họ điên cuồng như vậy, người đó của nhà cậu có quản không?”
Lâm Khiết Vy đang lòng dạ rối bời tâm trạng không tốt nói nhỏ: “Anh ta mới không quản, tớ đâu là gì của anh ta chứ”
"Ông chủ bao nuôi nhà cậu thay đổi tình cảm rồi à? Anh ta nuôi người phụ nữ mới rồi?”
"Nếu fhật sự như thế thì tốt rồi."
Có người mới rồi, người cũ này như cô thì có thể chính thức công khai rời khỏi, cũng không đến nỗi bây giờ bị anh giày vò các kiểu.
Nhưng vừa nghĩ tới Mạc Lâm Kiểu ôm người phụ nữ khác vào lòng, trong lòng của cô lại hơi khó chịu.
Phiền chết đi, không suy nghĩ nữa.
Mây đen bao phủ tập đoàn Mạc Thiên, trong phòng hội nghị vô cùng hung tàn.
Năm người quản lý cấp cao bị chửi đến nỗi ngất xỉu, còn có vài người bị sa thải ngay.
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, Mạc Lâm Kiệu vừa tới công ty, thì triển khai độc hại máu me rồi, cả toà lầu đều là than khóc khắp nơi.
Chính ngay lúc này, khi Mạc Lâm Kiêu mở xong cuộc họp, trở về phòng làm việc của mình, lại nhìn thấy hai người càng khiến anh tức giận.
Tề Việt và mẹ của anh ta đến cửa.
"Kiêu, chị biết cậu khá là bận rộn, nhưng Tề Việt cứ quấn lấy chị, nhất định bắt phải chị đến tìm cậu, chị cũng thật sự hết cách rồi.."
Phạm Nguyệt Thi luống cuống nhìn Mạc Lâm Kiêu, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Bà ta vẫn rất sợ người em trai họ này.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu có vẻ u ám, lạnh lùng nhìn Tề Việt, ném thật mạnh văn kiện cầm trong tay lên trên bàn, khiến Phạm Nguyệt Thi giật mình run người.

Mạc Lâm Kiêu mới bực bội ngồi xuống trên chiếc ghế ông chủ.
"Chuyện gì?"
Phạm Nguyệt Thi than thở: "Chao ôi, chẳng phải cũng là chuyện tình cảm của trẻ con ấy thôi, chính là Tề Việt.”
"Cậu nhỏ, thôi vẫn là để cháu nói vậy.

Người con gái mà cháu thích, cháu đã tìm được rồi, nhưng bây giờ cô ấy bị người khác bao nuôi rồi, việc này cậu nhỏ phải giúp cháu”
Mạc Lâm Kiêu híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm Tề Việt.
Cháu trai này của anh theo vẻ đẹp của nhà họ Tề, khuôn mặt vừa đẹp trai vừa phô trương, đôi mày lá liễu đó lướt nhìn toả sáng, từ nhỏ thì đã khiến rất nhiều cô gái say đắm rồi.
Rất có tinh thần, rất trẻ trung.
Anh thật sự rất muốn huỷ đi khuôn mặt này.
Nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu nửa ngày không lên tiếng, Tề Việt hơi sốt ruột: "Cậu nhỏ!"
"Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?"
Tề Khắc Việt cười tà nói rằng: "Lão già bao nuôi cô ấy làm sao xứng đáng chiếm hữu cô gái tốt thế này chứ? Cháu phải phố đi bộ phận phía dưới của lão già ông chủ bao nuôi đó, để ông ta làm thái giám, để ông ta cả đời này cũng không thể làm đàn ông nữa!”
Vẻ mặt của Mạc Lâm Kiêu thoáng chốc thì đen thui, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy chục độ, cả căn phòng đều tràn đầy hơi lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui