Cả buổi chiều, lúc Lâm Khiết Vy làm việc, rõ ràng tâm trạng của cô rất tốt, bước đi cũng rất thoải mái.
"Này, cậu có chuyện vui gì sao, nhặt được tiền à?
Hứa Tịnh nhích lại gần, hỏi nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Khiết Vy hơi ngạc nhiên: "Tớ biểu hiện rõ ràng như vậy sao?" Hứa Tịnh như kìm nén lại thở ra một hơi:"Vậy thì đúng là nhặt được tiền rồi? Nhiều hay ít thế?"
Lâm Khiết Vy ngoắc ngoắc ngón tay, Hứa Tịnh liền ghé tai lại gần, Lâm Khiết Vy mỉm cười nói nhỏ vài câu, Hứa Tịnh gào lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu như điên.
"A a a, tại sao lại thế, cùng làm như nhau, cậu thì tài nguyên cuồn cuộn, tớ lại vẫn nghèo khó như này.
Tớ ghét cậu rồi đấy"
"Tớ định là tối nay sẽ đem hết tiền nợ trả cho Mạc Lâm Kiêu, sau đó cùng anh ta chấm dứt mọi quan hệ."
Hứa Tịnh cũng không giả vờ nữa, bị lời này của cô làm cho sợ hãi, ôm miệng hỏi: " Cậu dám làm như vậy sao? Ngày mai tớ còn có thể thấy cậu sống nữa không?"
Rõ ràng là vảy ngược của Mạc thiếu, nói chạm vào là có thể chạm vào sao?
Với lại...
"Mạc Thiếu đẹp trai như vậy, có ngủ thêm mấy lần nữa thì nói kiểu gì cũng là cậu có lợi.
Hứa Tịnh vừa nói vừa không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Giọng của Lâm Khiết Vy như nhẹ đi: "Nhưng thứ mà tớ muốn chính là một mối quan hệ bình đẳng, một tình yêu thuần khiết"
"Tình yêu á?" Hứa Tịnh như nằm được trọng điểm: "Cậu mới vừa nói đến tình yêu ư? Cậu đã rung động với Mặc Thiếu rồi sao?"
Lâm Khiết Vy hơi sững sờ, thấy tim như đập mạnh hơn, mặt không kiềm chế được liền đỏ lên: “Giường thứ bốn hai vừa gọi, cậu mau đi xem một chút đi"
Vì là một người yêu nghề nên Hứa Tịnh nhanh chóng chỉnh lại đồng phục y tá rồi chạy nhanh đến phòng bệnh.
Cuối cùng cũng không bị nha đầu kia hỏi ra, Lâm Khiết Vy
buông lỏng cảnh giác, ôm hai má, ngồi ngẩn người.
Trong đầu không kiềm chế được nghĩ đến việc tối hôm qua anh trịnh trọng nghiêm túc yêu cầu cô về việc kết hôn.
Cái người điên này.
Lại còn có cái gì mà thỏa thuận kết hôn nữa chứ...!Thật sự là không làm gì được anh nữa.
Chuông điện thoại di động vang lên, làm cho Lâm Khiết Vy đang thất thần tỉnh lại, sau khi nghe xong điện thoại, thì ra là cô có hàng chuyển phát nhanh ở dưới tầng, nên cô đành phải đi lấy.
"Chuyển phát nhanh ư? Tôi nhớ rõ là có mua do gì đâu." Cô vẫn luôn rất tiết kiệm chưa từng tiêu tiền linh tinh, nhiều năm qua đã quen rồi, có ít tiền thì vẫn luôn để lại cho em trai.
Cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng Lâm Khiết Vy vẫn đi xuống tầng, người đàn ông thấy cô thì vẫy vẫy tay, bên cạnh anh còn có một cái thùng rất to.
"Cô là Lâm Khiết Vy sao?"
"Vâng, tôi đây."
"Đây là hàng chuyển phát nhanh của cô"
"Không có nhầm lẫn chứ? Tôi có mua đồ gì đâu." Người đưa hàng chuyển phát nhanh đã vây tay rồi chạy đi.
Lâm Khiết Vy đi quanh cái thùng hàng hai vòng, định ôm lên, nhưng mà rất nặng, không thể ôm lên nổi, chỉ có thể mở ra nhìn xem bên trong là cái gì.
Lâm Khiết Vy từng bước xé bó băng dinh, mở cái thùng ra, nhìn vào bên trong, còn chưa kịp nhìn xem là cái gì, người ở bên
trong thùng nhảy lên, đem cô ôm chặt vào trong ngực.
"Bất ngờ chưa, tiểu khả ái của em đến rồi đây."
Tề Việt cười vui vẻ, ôm lấy Lâm Khiết Vy đang ngây người, cúi đầu thấp xuống hôn lên tóc của cô.
Lâm Khiết Vy buồn nôn đến mức không nhịn được, nên đẩy anh ta ra, hét lên: "Lại là trò nghịch của anh à.
Anh có biết suy nghĩ không vậy, đi nhanh đi, từ sau đừng đến đây nữa."
Tề Việt không hề tức giận, vẫn cười như cũ: "Anh biết em rất bất ngờ mà, nên em mới nhìn anh đầy yêu thương như vậy." Nhìn yêu thương cái con khỉ nhà anh đây là tôi đang lườm anh đấy.
"Anh không thấy mình rất phiền sao, chỉ gương mặt này của anh là tôi đã thấy khó chịu rồi, nghe hiểu không vậy?"
Lâm Khiết Vy không phải là vơ đũa cả nắm, cũng không muốn cho anh ta hy vọng gì muốn dây dưa, cho nên nói không hề khách khí, chỉ mong có thể chọc giận được anh ta, nên vẫn luôn nói không ngừng.
Nhưng Tề Việt cũng không để ý lời cô nói, nhanh chóng nhảy từ trong thùng ra, do nhảy quá nhanh nên phải bám vào tay cô, cười ha ha nói:" Chờ em ăn anh rồi, em chắc chắn sẽ thấy anh rất hợp khẩu vị đấy.
Được rồi, hôm nay anh đến đây muốn đón em đi chơi, đến nơi mà chỉ thuộc về hai người chúng ta thôi"
Nói xong, liền kéo tay cô nhanh về phía chiếc xe máy ở gần
"Thả tôi ra mau."
Thân hình Thể Việt cao cao gầy gầy, nhìn rất giống Khỏa Thanh Tùng, nhưng sức lực lại rất lớn, dù Lâm Khiết Vy dùng hết sức giấy dụa, cũng không thể hất anh ta ra được.
Anh ta đem cả người Lâm Khiết Vy nhấc bổng lên yên xe, sau đó nhanh chóng dùng thắt lưng buộc chặt hai người lại với nhau, sau đó nổ máy, âm thanh ầm ầm rít lên.
"Tề Việt! Anh muốn làm gì vậy? Nhanh dừng lại đi."
"Em cứ ôm chặt lấy anh đi, nếu không là ngã xuống không chết thì cũng sẽ liệt cả người.
Tề Việt lớn tiếng cười nói, đột nhiên tăng tốc, xe máy rít lên
một tiếng, giống như là một con mãnh hổ, phi vọt lên phía trước ra ngoài.
Dọa cho cô đến mất hồn, trong vô thức ôm chặt vào anh.
Cảm xúc của Tề Việt hơi dao động, rồi âm thầm cười xấu xa.
Người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ quần áo sang chở một cô hộ sĩ mặc đồng phục ở phía sau, gió trên đường rất lớn...!Đây thật sự là cảnh đáng kinh ngạc.
"Thật bất ngờ! Đây không phải là Lâm Khiết Vy sao?" Trần Kiệt chỉ vào chiếc máy phi ra từ cửa bệnh viện, tròng
mắt như muốn rơi ra ngoài.
Ngạc nhiên là hôm nay Mạc Thiếu được tan tầm sớm một lần, chuẩn bị đến bệnh viện tự mình đón Lâm Khiết Vy tan tầm,
kết quả lại nhìn thấy một màn cay mắt này.
Trần Kiệt không dám động, chỉ là khẽ đảo mắt nhìn xuống dưới, không dám nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Mạc Thiếu.
Tay Mạc Lâm Kiêu đang ôm lấy một bó hoa, sắc mặt đã trở nên u ám, trực tiếp đem bó hoa tinh xảo kia ném ra ngoài cửa sổ, nghiến răng nói ra mấy chữ.
"Còn không nhanh đuổi theo!"
Anh đã để lại một đống công việc, còn đi nghe theo kế sách của thư ký Hoàng nói rằng tất cả con gái đều thích hoa, để cô có thể cảm động một chút, sau đó hai người ra ngoài ăn bữa tiệc, nhìn sẽ giống như hai vợ chồng son cùng nhau chia sẻ việc nhà.
Thư ký Hoàng còn nói, chỉ cần làm như vậy, ba ngày sau cô nhất định đồng ý kết hôn.
Nhưng sau khi anh nóng vội tới đây, kết quả nhìn thấy cái gì! Còn tự mình đi cùng với Tề Việt, đây là đang xảy ra chuyện gì, không phải đang cảnh cáo anh sao, làm sao mà dám tự tiện đi tới trước mặt Lâm Khiết Vy.
Tề Việt lái rất nhanh, trên đường đi còn khoe khoang kỹ thuật lái xe của anh ta, ở phía trên đầu bọn họ còn xuất hiện rất nhiều máy bay không người lái, dọc đường đều đi theo, rải đầy cánh hoa,
Làm cho người qua đường đều phải thét lên vì sự lãng mạn
này.
"Tề Việt, cái tên điện này!"
Trong đầu Lâm Khiết Vy lúc này đang rối mù, nên cũng không có cảm thấy lãng mạn, trái tim như bị dọa sợ nên co lại.
Tề Việt lái xe quả thực rất liều mạng, cô rất yêu quý cuộc sống này mà.
Tề tiểu thiếu gia thân phận giàu có, đã bỏ ra giá tiền rất lớn, đem hình ảnh ngay lúc này của hai người bọn họ, chiếu lên màn hình ti vi lớn trong quảng trường, làm cho toàn bộ nhân dân thành phố đều nhìn thấy.
Cũng không hề biết đằng sau là một loạt xe sang trọng lạnh lẽo theo sát phía sau, nhân viên kỹ thuật đang đau đầu nhanh chóng đem màn hình video tắt đi.
Thẳng đến cho đến khi Tề Việt lái đến trên vách núi mới dừng lại, sau khi xuống xe, hai chân Lâm Khiết Vy đều bị dọa mềm nhũn, xuýt chút nôn mửa ra.
Vốn cho rằng trò chơi này nên kết thúc, vừa thở nhẹ thì lại thấy được một khung tàu lượn dừng ở bên vách núi.
Tề Việt cười tươi như hoa, cực kỳ ôn nhu nói: "Tiếp theo anh sẽ mang em đến chơi ở chỗ này rất lãng mạn, chúng ta sẽ cùng nhau bay lên.
Anh chắc chắn rằng tên kim chủ kia của em cũng không đem em đến nơi vui vẻ như vậy."
Sắc mặt Lâm Khiết Vy, càng trở nên trắng hơn.
Cô mới không muốn từ trên vách núi này rơi xuống, cái này mà lãng mạn gì chứ, Tề Việt đúng người bị bệnh thần kinh.
"Tôi không muốn đi!"
"Đừng sợ, anh sẽ ôm em."
Lúc này, mấy chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, đột nhiên phanh lại ở bên cạnh.
Không đợi xuống xe, hàng cửa sau xe đã nhanh chóng mở ra, bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện.
"Tề Việt, bỏ tay của anh ra!"
Lao vun vút trong gió, thanh âm của người đàn ông đầy tức giận, tràn ngập sát khí...