“Ừm, đúng vậy, anh Kiêu, chuyện là như vậy.
Hôm nay tôi với bạn thân ra ngoài dạo phố về muộn quá, cũng hơi mệt mỏi.
Muộn như vậy rồi, hay là tôi cứ về nhà mình nghỉ một đêm.
Bây giờ mà về biệt thự có khi lại làm phiền mọi người nghỉ ngơi mất."
Lâm Khiết Vy cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn nhất để nói chuyện, tự cô cũng thấy lời mình nói giống như gió xuân ấm áp.
Đáng tiếc.
"Thật sao? Mọi người đều không sợ ảnh hưởng, cũng không có ai đi nghỉ sớm như vậy."
"A!" Hai mắt Lâm Khiết Vy choáng váng, Mạc Lâm Kiêu nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào muốn bắt cô phải về biệt thự? Oh no! Cô không muốn bắt xe về dâu! "Anh Mộ, thật ra bây giờ tôi đang ở rất gần nhà, nhưng mà nếu về nhà
anh thì...!Xa quá.
Anh xem, bây giờ đã 9 giờ rồi, về đến nhà cũng đúng lúc vệ sinh cá nhân lên giường đi ngủ.
Anh xem, có thể cho tôi xin nghỉ đêm nay không?"
Mạc Lâm Kiêu bị cô chọc tức mà cười, trong tiếng cười ẩn chứa nguy hiểm: "Trong hợp đồng cô là bên A, tôi là bên B.
Bên B còn chưa nghỉ mà cô đã tính đến chuyện nghỉ ngơi rồi? Hay là cô cảm thấy bên A bây giờ không cần phải phục vụ bên B nữa?"
Lâm Khiết Vy nghe xong liền thấy sốt ruột, nói chuyện cũng không thèm suy nghĩ: “Bây giờ muộn như vậy, anh cũng về nhà tắm rửa đi ngủ, còn cần tôi phục vụ cái gì nữa?"
Mạc Lâm Kiêu nói từng câu từng chữ, từ từ lot vào tai Lâm Khiết Vy: "Đêm nay, tôi muốn người mà mình đã bỏ số tiền lớn ra thuê để làm tình nhân phải có mặt trong phòng ngủ, phục vụ tôi! Cô cảm thấy cô có thể vắng mặt sao?"
Đùng đoàng..
Trong nháy mắt, Lâm Khiết Vy cảm giác như sét đánh bên tai, cô bị chấn động đến mức choáng váng đầu óc, hai chân đều mềm nhũn ra.
Trời ạ, anh muốn đêm nay làm chuyện...!Chuyện đó sao?
Khóc một dòng sông, cô không muốn đâu.
"Anh, anh Kiêu, hay, hay là chúng ta đổi hôm khác đi, hôm nay tôi thật sự thấy không thoải mái." Đêm tối, gió lạnh ào ào thổi qua, Lâm Khiết Vy đứng bên đường bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi.
Mạc Lâm Kiêu híp hai mắt lại, bên trong lập lòe tia lửa giận, hạ thấp giọng, không để lại đường lui cho người khác: "Cô muốn vi phạm hợp đồng sao? Nếu như cô có thể gánh được hậu quả khi vi phạm hợp đồng thì cứ việc lại."
"..." Lâm Khiết Vy không biết nên nói gì, cô vốn dĩ không muốn trở về chỉ đơn giản là vì tiếc tiền bắt xe.
Bây giờ không muốn trở về, là do không muốn lấy thận phục vụ ông chủ bao nuôi.
Thời khắc này, nhìn cơn gió thổi qua Lâm Khiết Vy cảm thấy vô cùng thê lương.
Cuối cùng, cô cũng phải đối diện với thân phận tình nhận đáng hổ thẹn này.
Giọng nói trầm thấp của Mạc Lâm Kiêu lại truyền đến: “Nghĩ kỹ chưa? Cô muốn thực hiện điều khoản trong hợp đồng hay là vi phạm?"
Lâm Khiết Vy hít một hơi thật mạnh, giọng nói bất đắc dĩ: "Đương nhiên là quay về nhà anh rồi.
Tôi chỉ vì cảm thấy mệt mỏi vì vừa đi dạo phố về thôi chứ không có ý vi phạm hợp động." Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
"Được, bây giờ cô đang ở đâu? Nói vị trí cho tôi."
"Ở đầu hẻm Dương Thụ."
"Được, chờ ở đó, mười phút sau xe sẽ đến."
Vừa nói xong Mạc Lâm Kiêu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Khiết Vy ở bên này ngây người như phỗng, cả người cảm thấy không ổn.
Đêm nay, thật sự phải thực hiện nghĩa vụ của tình nhân sao? Phải cùng anh làm chuyện...!Chuyện đó thật là đáng sợ.
Hay là, về đến nhà thì cô lập tức uống viên thuốc ngủ.
Trong giấc ngủ anh có làm cái gì cô cũng không biết, cũng sẽ không thấy xấu hổ ngượng ngùng.
Hay là, cô đeo tai nghe, nghe nhạc trong cả quá trình, giả vờ không biết cái gì!
Hình như cũng không được! A...!Cô phát điên lên mất.
Lâm Khiết Vy lấy tay che mặt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tâm trạng vô cùng rối rắm.
Trong lúc rối loạn tưởng như sắp chết, một vài chiếc xe nhanh chóng chạy đến đỗ ngay ngắn trước mặt cô.
Chiếc xe đi ở giữa lặng lẽ hạ cửa xe xuống, lộ ra gương mặt hoàn hảo của Mạc Lâm Kiêu.
Chỉ là, gương mặt đẹp đẽ ấy đang phủ một tầng khí lạnh, khiến người nhìn không rét mà run.
"Không trả được tiền xe?”
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn cô rồi nhàn nhạt nói.
"A! Nhanh, nhanh như vậy đã đến rồi." Lúc Lâm Khiết Vy mở cửa, hai tay cũng không nhịn được run rẩy.
Bây giờ không cần phải đau lòng cho tiền gọi xe, ngược lại cảm thấy đau lòng cho chính số phận của mình.
Lên xe, tự động ngồi sang một góc, cố gắng hết sức tranh xa người đàn ông kia.
Tâm trạng Mạc Lâm Kiêu hình như không được tốt lắm, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Trong lúc này, người trong xe đều bị đè ép bởi một luồng khí lạnh vô hình.
Trần Kiệt ngồi ở phía trước cũng cảm thấy khó thở.
Thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng sung sướng.
Đáng đời.
Lâm Khiết Vy cô mau chịu chết đi! Đêm nay dám nói dối anh Kiêu, về đến nhà xem cô bị phạt như thế nào.
Hừ! Để tôi đoán xem, dựa theo hiểu biết của mình về cậu chủ, nếu có người dám nói dối thì có lẽ sẽ bị đánh gãy chân tay, hoặc là lấy dây tầm nước ớt quất một trận.
Cả con đường không ai nói gì.
Ô tô nhanh chóng đi về khu biệt thự nhà họ Mạc.
Cả biệt thự đèn đuốc sáng trưng, chú Tô dẫn theo người làm đứng chờ Mạc Lâm Kiêu ở bên ngoài.
Trâm trạng Lâm Khiết Vy rất nghiêm trọng, thậm chí lúc chào hỏi chú cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Vào trong nhà, Mạc Lâm Kiêu ném áo khoác và túi giấy tờ của mình cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy thầm lặng đặt đồ ở trước cửa.
Mạc Lâm Kiêu cũng không dừng chân, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Trong lòng Lâm Khiết Vy ai oán kêu, tiếng chuông báo động kêu lên mãnh liệt.
Cô giả vờ không biết chuyện gì cả, nhanh chóng nằm ăn vạ trên ghế salon trong phòng khách, ngồi im giống như con rùa rụt cổ.
Mạc Lâm Kiêu đi được nửa đường thì đột nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi co lại một đống trên ghế, thấp giọng nói: "Còn không đi nhanh."
Giật mình! Con tim mỏng manh của cô bỗng nhiên giật thót, suýt thì bị dọa ngất.
Quả nhiên! Anh ta đột nhiên muốn ăn cô rồi.
Làm sao bây giờ?
Lâm Khiết Vy chậm rãi đứng lên, cần thận từng bước một di lên cầu thang, đi đến trước cửa phòng Mạc Lâm Kiêu.
“Anh Kiêu..." Chuyện này có thể thương lượng hay không? Sao hôm nay không phải ngày cô đến kỳ kinh nguyệt cơ chứ?
"Cô vào đây cho tôi.” Mạc Lâm Kiêu vừa tháo cà vạt ra ném sang bên cạnh vừa gọi cô đi vào.
Lâm Khiết Vy muốn khóc mất, cô chậm rãi đi vào.
Cô cố tình không đóng cửa phòng, anh cũng không thể mở cửa mà làm chuyện đó chứ.
Lâm Khiết Vy nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ rằng Trần Kiệt đi theo đằng sau, cô vừa vào trong liền đóng chặt cửa phòng.
Mạc Lâm Kiêu chăm chú nhìn cô một chút, anh phát hiện người phụ này đang mang bộ dạng "Tôi không muốn tiêm, tôi muốn chạy" chậm rãi đi vào.
"Lại đây!" Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế salon, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, hất hất cằm ra hiệu cho cô.
Mạc Lâm Kiêu nuốt ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh Kiêu, có chuyện gì cần nói cứ trực tiếp nói đi.
A, đột nhiên tôi nhở ra, tối nay tôi còn công việc phải làm gấp.
Bây giờ cũng muộn rồi, anh bận rộn cả một ngày chắc chắn rất mệt mỏi.
Tôi không quấy rầy anh nữa.
Anh mau mau nghỉ ngơi di."
Lâm Khiết Vy nói xong liền xoay người muốn chạy, khổ nỗi mãi không mở được cửa.
Mạc Lâm Kiêu cong môi cười, anh cầm chiếc điều khiển từ xa giờ lên trước mặt cô, tay quơ quơ.
Ý của anh rất rõ ràng, muốn đi ra ngoài sao? Ở đây chỉ có anh mới có thể mở cửa cho cô.
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ xoay người lại, cô đứng tựa người vào bức tường giống như bé ngoan, cô quyết định rồi, hôm nay nhất định không thèm lại gần anh.
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn như con thỏ nhỏ của cô, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy vô cùng hài lòng..