Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


Hai người bọn họ căn bản không biết, vừa rồi ở trong phòng sách đã xảy ra chuyện gì, cho dù không hoàn thành một bước cuối cùng, nhưng trải nghiệm của hai người kia rất ướt át.

Mạc Lâm Kiêu vội vàng trở về phòng, mục đích chủ yếu là không muốn khiến người ta nhìn thấy trạng thái lúng túng của mình.

Từ nhỏ anh đã tinh thông võ công, đã bái sư học võ thuật, lúc trước chỉ vì rèn luyện sức khỏe, bảo vệ bản thân, không nghĩ tới anh thực sự là kỳ tài luyện võ, tuy thời gian bỏ ra không nhiều, nhưng công phu đột nhiên tăng mạnh.

May mà anh vẫn lén gạt chuyện mình biết võ, nếu không trong giới cao thủ võ lâm sẽ có thêm cái tên Mạc Lâm Kiêu.

Võ công rất cao là một vấn đề lớn, cơ thể quá tốt, tinh lực quá tràn đầy, nội tiết tố nam quá sung mãn, trước đây anh vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ, dùng tâm kinh áp chế dục niệm, chưa bao giờ buồn rầu về phương diện này.

Hai mươi chín năm qua, cho dù có phụ nữ õng ẹo làm dáng ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ không có một chút hứng thú nào, giống y như một lão hòa thượng, trái lại khiến anh vô cùng hài lòng.

Nhưng từ buổi tối hôm ấy...!Xem như là mở giới, dục niệm ở trong lòng lập tức chui từ dưới đất mà ra, không thể vãn hồi, chỉ trong nháy mắt đã phát triển thành đại thụ chọc trời.

Bây giờ buồn rầu lớn nhất chính là, không thể gặp người phụ nữ tên Lâm
Khiết Vy kia! Vừa nhìn thấy cô, dã thú trong lòng sẽ rộn rạo, đủ loại tạp niệm ùn ùn kéo tới, cảm thấy nếu không thể biến hóa nhanh chóng trở thành cuồng ma, anh sẽ vô cùng không thoải mái.

Chuyện xấu hổ nhất chính là, Lâm Khiết Vy giống như thịt Đường Tăng của anh, ăn không được thì thèm, ăn rồi thì
trong lòng ngứa ngáy khó nhin, người anh em ở phía dưới lại càng không áp chế nổi, niệm Tâm Kinh bao nhiêu lần đều không có tác dụng.

“Có phải là mình bị bệnh hay không? Chẳng lẽ người phụ nữ tên Lâm Khiết Vy kia đã lặng lẽ hạ cổ gì đó với mình, hại mình chỉ có thể bị cô hấp dẫn?" Mạc Lâm Kiêu buồn bực nói, đi vào phòng ngủ tắm rửa, chuẩn bị lại tắm nước lạnh để giảm nhiệt độ xuống.

Sau đó lại nghe theo lời khuyên của Nam Cung Hào đối với anh, tự an ủi mình.

Không thể trách anh được, chỉ trách bên trong ẩn giấu những cái độc này, là độc tố đang tác quái.

Trần Kiệt trở lại phòng anh ta, nhận được điện thoại của cấp dưới, bảo với anh ta đã sàng lọc ba mươi cô gái xinh đẹp trên thế giới, lập tức gửi tài liệu cho anh ta.

Lúc này tinh thần của Trần Kiệt tỉnh táo, không vội vàng đi ngủ, mở máy tính ra xem tài liệu vừa mới được gửi tới.

Quả nhiên là sàng lọc lựa chọn toàn thế giới, ngay đầu là mấy cô bé Châu
Âu.

Ừm, người này làn da quá thô ráp, Lâm Khiết Vy thuộc loại rất ắng, làn da còn nhẵn nhụi, kém hơn cô anh Kiêu sẽ ghét bỏ, làn da không trơn bóng, loại.

Người này sao, bộ dạng không đủ thanh thuần, Lâm Khiết Vy thuộc loại liếc mắt nhìn một cái, là loại vô cùng thanh thuần ngây thơ, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều vô cùng ngây ngô, người này cũng loại.

Lại nhìn một người nữa, trái lại có thanh thuần, nhưng giống như cải thìa, không có hương vị của phụ nữ chút nào, phải biết rằng Lâm Khiết Vy thuộc loại phụ nữ quyến rũ, người này kém Lâm Khiết Vy quá xa, loại bỏ!
Trần Kiệt híp mắt suy nghĩ, vừa rồi ở trong phòng ngủ của cô, nhìn thấy cô quấn khăn tắm, hình như thấy được rãnh rất sâu, Lâm Khiết Vy là người có dáng người rất được! Sau đó lại loại mấy người ngực lép.

Xem xong một lần, không một ai có thể khiến Trần Kiệt hài lòng.

Anh ta nhìn cũng không hài lòng, sao có thể đấu thắng Lâm Khiết Vy chứ? Mạc Lâm Dương, anh ta đúng là lợi hại, quả nhiên là người phụ nữ anh ta bỏ cả vốn gốc tìm tới.

Trần Kiệt tức giận gọi điện thoại: "Tôi nói này, đám phế vật các cậu tìm toàn mặt hàng tệ sao? Không một ai được! Tôi quy định rõ ràng với các cậu, làn da phải trắng, phải trơn bóng, phải là người thanh thuần còn quyến rũ, ngực phải to, nhưng không thể rủ xuống, không thể lép, dáng người chắc chắn hoàn mỹ."
Thuộc hạ nghe điện thoại sắp khóc tới nơi: “Anh Kiệt, lúc trước anh đã nói cho bọn em những điều kiện này mà, những người mà chúng em tìm tới, hoàn toàn là sàng lọc lựa chọn dựa theo những yêu cầu đó."
"Chết tiệt!" Trần Kiệt lập tức tức giận quát: “Vậy các cậu mù rồi! Không có một người phù hợp với tiêu chuẩn! Tiếp tục tìm! Lại không làm xong, cả đám các cậu đợi cho ông đây!"
Cúp điện thoại, Trần Kiệt buồn bực cào tóc: "Lâm Khiết Vy, cô đừng có mà đắc ý, thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, cô cho rằng cô có thể chiếm lấy vị trí người đẹp nhất sao? Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây tìm được người phụ nữ đẹp hơn cô, tốt hơn cô, cho cô cô đơn ngồi đợi, xem cô còn lẳng lơ nữa không?"
Lâm Khiết Vy lại xông vào tắm nước nóng, thay một bộ áo ngủ tơ tằm, chui vào trong chăn, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu không nhịn được nghĩ tới hình ảnh trong phòng làm việc vừa rồi.

Dưới nước cô truyền khí giúp anh, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, ở dưới nước, gương mặt chim sa cá lặn của anh gần cô, trong nước rất lạnh, nhưng bá đạo xâm phạm của anh lại nóng như thế.

Nóng tới mức thần kinh của cô đều đã run lên, nóng tới mức thần trí của cô đều đã mơ hồ.

“Lâm Khiết Vy! Không được nghĩ lung tung nữa! Mày nghĩ những chuyện nhàm chán này làm gì? Mày ảo tưởng cái gì, đúng là mất mặt." Lâm Khiết Vy vỗ đầu mình, chui vào trong chăn, lăn lộn, đi ngủ.

Miệng còn tê tê, giống như còn có mùi thơm của anh, con mẹ nó, anh hôn giống như muốn ăn thịt người, cuồng dã như vậy làm gì, cho dù là khí thế hay lực lượng, đều tuyệt đối mang tính áp đảo áp chế.

Trốn ở trong chăn, mặt Lâm Khiết Vy đều không nhịn được đỏ lên.

Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cô không ngủ được vì một người đàn ông, trong đầu giống như tua lại, không muốn suy nghĩ nhưng đầu óc không nghe lời.

Thật sự không thể nghĩ nữa, nếu không sẽ mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Khiết Vy bị đồng hồ báo thức đánh thức, bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, lại mất ngủ, bây giờ đầu óc hơi choáng váng, cả người đều không có tinh thần.

Gian nan đứng dậy, gần như là nhắm mắt rửa mặt xong, ủ rũ vào trong phòng để quần áo siêu to lấy một bộ đồ ra, mặc vào, ngáp một cái mơ mơ màng màng đi xuống lầu.

"Cô Vy, chào buổi sáng." Sau khi xuống tầng một, bác Trần mỉm cười giống như thường ngày, chào hỏi với Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy mim cười xán lạn: “Buổi sáng tốt lành, bác Trần."
Trần Kiệt ở phòng khách uống cà phê nóng, lúc đối mặt với Lâm Khiết Vy, hai người cùng quay mặt đi, đồng thời nhỏ giọng hừ một tiếng, giống như là kẻ thù, người nào cũng không để ý người nào.

Lâm Khiết Vy đi theo bác Trần đến nhà ăn, Mạc Lâm Kiêu đã ngồi trước bàn ăn đọc báo.

Anh mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, vừa nhìn là biết chất liệu được làm bằng thủ công, thuộc loại vô cùng thoải mái.

Đúng là ông trời đui mù, đã giàu có như thế, vậy thì đừng cho bộ dạng anh đẹp trai như vậy, bộ dạng đẹp trai thì thôi, làm gì còn cho anh dáng người hoàn mỹ mê đảo chúng sinh.

Người này không làm ảnh đế, không làm người mẫu nam, đúng là lãng phí tài nguyên.

"Anh Kiêu, buổi sáng tốt lành." Lâm Khiết Vy cười hì hì ngồi đối diện Mạc Lâm Kiêu, gương mặt tươi tắn như bánh bao trắng nõn.

Mạc Lâm Kiêu không nhìn cô một cái, vẫn chuyên chú lật xem báo, nhưng lỗ mũi hừ một tiếng, xem như trả lời.

Người giúp việc bằng một cái nồi đất nóng hổi tới, Lâm Khiết Vy lập tức xoa tay vẻ mặt đầy chờ mong.

Chương 51: Buồn rầu lớn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui