“Đâu có, chị quá khách sáo rồi, đây là việc em nên làm.
Sáng nay lúc phó chủ nhiệm Sâm tới kiểm tra phòng, kiểm tra cho Liên Hoài vô cùng cần thận, còn dặn dò rất nhiều hạng mục cần chú ý, em vốn định nhớ kỹ, nhưng mà phó chủ nhiệm Sâm nói anh ấy sẽ gửi chi tiết hạng mục cần chú ý cho chị, như vậy chị có thể xem bất cứ lúc nào.
Phó chủ nhiệm Sâm đối xử với Liên Hoài thật sự quá tốt, càng quan tâm hơn."
"Đúng vậy, con người của đàn anh Sâm rất tốt, suy nghĩ vô cùng chu đáo." Lâm Khiết Vy hơi cảm khái, sao có cảm giác như lại nợ Hạ Dịch Sâm thêm một ân tình? Buồn bực muốn chết, như vậy trà kiểu gì đây.
Lâm Liên Hoài vươn tay nắm lấy tay của Lâm Khiết Vy, ý bảo cô cúi người lại gần một chút, cậu ta có lời muốn nói, Lâm Khiết Vy vội vàng tiến lại gần em trai.
Lâm Liên Hoài thở dốc một hơi trước, mới nhỏ giọng nói: “Con người phó chủ nhiệm Sâm không tệ, có phải là thích chị hay không? Chị có thể suy xét một chút."
Lâm Khiết Vy ngây ngốc, lập tức nở nụ cười, cũng học bộ dạng của em trai, hạ giọng, giống như đang lẩm bẩm nói: “Trẻ con đừng nghĩ lung tung...!Điều kiện của người ta rất tốt, chị của em không xứng với người ta.
Huống hồ trong lòng chị, anh ấy là người chị kính nể, sau này đừng nói lung tung nữa nhé."
Lâm Liên Hoài lộ ra biểu cảm thất vọng.
Mạc Lâm Kiêu xử lý Trần Kiệt một trận, lại gọi mấy người tới luyện tập, mãi đến khi mấy người kia bị đánh nằm trên đất, anh mới thu tay lại.
Nhìn đồng hồ, đã luyện tập hai tiếng, toàn thân đầy mồ hôi, gân cốt thoải mái, Anh chậm rãi bước trở lại biệt thự, theo quán tính đi tới phòng khách to trước.
Bác Trần đợi ở bên cạnh, giống như con giun trong bụng nói: "Cô Vy nói có việc, đi ra ngoài.
Tôi đã phái lái xe đưa cô ấy đi."
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt gật đầu, vẻ mặt không rõ lập tức đi lên lầu.
Toàn thân Trần Kiệt như long ra, lung lay thoáng động đi tới, làm nũng với bác Trần: “Bố à, cứu mạng, con sắp chết rồi, bị anh Kiêu xử lý sắp nghỉ ăn cơm rồi."
Bác Trần không chút nào thương tiếc, hừ lạnh một tiếng nói: "Ai bảo con cả ngày chỉ biết chơi trò chơi, gần đây thiếu rèn luyện, xử lý con cũng tốt, xem con còn lười nữa không?"
"Oa, bố còn là bố ruột của con nữa không? Không phải là con nhặt được từ trên đường đấy chứ?"
Vẻ mặt bác Trần ghét bỏ: “Nếu con không phải con ruột của bố, với bộ dạng chọc người ta ghét này của con, bố sẽ nuôi con sao."
Trần Kiệt nằm trên ghế sô pha, cảm thấy hôm nay mình chịu hai chục ngàn thương tổn.
Mạc Lâm Kiêu tắm nước nóng trong phòng tắm ở phòng ngủ, thay một bộ quần áo rồi đi xuống lầu.
Phòng khách có vẻ rất trống trải, từ trước tới nay anh chưa từng có loại
cảm giác này.
Cầm lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Thiên Long, vang lên vài tiếng thì bên kia nghe máy, giọng nói còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ.
"Dám quấy rầy ông đây, ngoại trừ tên họ Mạc ra, thì không còn người khác."
Hình như bên kia điện thoại còn nghe thấy giọng một người phụ nữ hờn dỗi.
Không cần đoán cũng biết, tối hôm qua Phùng Thiên Long lại làm với người phụ nữ nào đó tới nửa đêm, bây giờ còn chưa tỉnh ngủ.
"Cho anh nửa tiếng thu thập mình, đến Tiêu Dao Quán gặp mặt." Mạc Lâm Kiêu lời ít mà ý nhiều nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đi qua đá Trần Kiệt đã thay một bộ đồ mới, vừa ăn hoa quả vừa chơi trò chơi: "Đi thôi, đến Tiêu Dao Quán."
Trần Kiệt không nâng đầu lên: "Đợi tôi chơi nốt ván này đã." Mạc Lâm Kiêu trực tiếp tắt điện thoại của anh ta, sau đó bóng dáng cao lớn sải bước đi ra ngoài.
Trần Kiệt vừa chạy ra ngoài vừa oán giận nói: "Anh Kiêu anh không còn yêu tôi nữa, hôm nay tôi bị anh bắt nạt hai lần, tôi không muốn sống nữa."
"Vậy thì chết xa một chút, chết sạch sẽ một chút." Mạc Lâm Kiêu khôi phục khí thế người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, vẻ mặt không đổi lên xe.
Trần Kiệt âm thầm nói một câu: "Thấy sắc quên bạn, hừ." Sau đó anh ta mới ung dung lên xe.
Đoàn xe sang năm chiếc chạy nhanh trên đường lớn, rất nhiều xe đều biết đây là xe của người không dễ chọc, chủ động nhường đường.
Trần Kiệt lén lút đánh giá Mạc Lâm Kiêu qua gương chiếu hậu.
Hôm nay anh Kiêu được nghi, không đeo cà vạt, bên trong là một chiếc áo phông bó sát người, bên ngoài là một chiếc áo vest thoải mái nhưng chất liệu tốt nhất, tùy ý mở rộng.
Bình thường anh mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, luôn bảo vệ mình thật kín, bộ dạng lạnh lùng dầu muối không vào.
Mà hôm nay mặc trang phục thoải mái, cơ thể hơi để lộ ra, cơ bắp đều đã dán sát vào áo phông, đàn ông nhìn cũng không nhịn được chảy nước miếng.
"Anh Kiêu, chúng ta đến Tiêu Dao Quán ăn cơm à?" Chuyện này không giống phong cách làm việc của Mạc Lâm Kiêu! Đối với việc ăn cơm ở ngoài cho đến bây giờ anh Kiêu đều là có cũng được mà không có cũng không sao, nếu như không phải có việc, tuyệt đối sẽ không xã giao ở ngoài.
Hôm nay làm sao vậy, sao cảm thấy lạ thế nhỉ.
Mạc Lâm Kiêu lẳng lặng ngồi ở ghế sau, không nói một lời.
Mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, giống như một bức tranh, lông mi dài hẹp, tự thành một thế giới.
Ai cũng không đoán được anh đang nghĩ gì, ngay cả vui buồn đều không có cách nào phân biệt.
Người không hiểu anh, đều sẽ bị bộ dạng này của anh lừa gạt, cho rằng anh Kiêu là một người tác phong nhanh nhẹn, ôn nhuận nho nhã! Thực ra các lão đại tiếp xúc với anh, có người nào không khúm núm anh, sợ tới mức câm như hến.
Đơn giản là, Mạc Lâm Kiêu là một nhân vật tàn nhẫn không nói nhiều lắm!
Trần Kiệt âm thầm thờ dài, anh Kiêu không để ý tới anh ta, xem ra anh Kiêu vẫn còn đang tức anh ta, chỉ vì một người phụ nữ như thế, vậy mà anh Kiêu tức giận như vậy! Lâm Khiết Vy mới đến mấy ngày, đã chiếm được địa vị nhất định trong lòng anh Kiêu, không được, anh ta quyết không thể để tình hình phát triển tiếp như thế.
Người của Mạc Lâm Dương, còn muốn có địa vị có thể lật đổ trời chỗ anh Kiêu sao? Phi!
Khi đoàn xe của anh Kiêu đỗ trước cửa Tiêu Dao Quán, giống như thường ngày, giám đốc và quản lý cùng với rất nhiều nhân viên phục vụ của Tiêu Dao Quán đều cùng đứng ở bên ngoài, cung nghênh nhân vật lớn rất có tiền trong thành phố này.
Giám đốc cười tươi như hoa: “Cậu Kiêu, có thể tiếp đãi cậu, là vinh hạnh của Tiêu Dao Quán chúng tôi! Hoan nghênh hoan nghênh, mau mời vào."
Mạc Lâm Kiêu chưa bao giờ nhiều lời với giám đốc, chậm rãi vươn chân từ trong xe ra, hơi nhếch miệng cười mà như không cười, cho dù rất đẹp, nhưng mang cho người ta khí lạnh thấu xương.
"Vinh hạnh sao? Không biết còn có thể vinh hạnh mấy ngày." Lạnh nhạt nói xong, Mạc Lâm Kiêu không thèm nhìn đám người này một cái, chậm rãi bước đi vào.
Cạch! Trái tim của giám đốc lập tức rơi xuống đất.
Nhân vật lớn chưa bao giờ nói nhiều, loại người như cậu Kiêu đây, trước đây tới mười lần, đều mười lần coi ông ta như không khí, chỉ riêng bây giờ anh lại mở miệng vàng, nhưng mà những lời nói ra không khác truyền đạt mệnh lệnh tử hình, giám đốc có dự cảm xấu.
Giám đốc và quản lý nhìn nhau, cùng nhìn thấy được hoàng sợ trong mắt đối phương, xong rồi!
Vẻ mặt giám đốc khó coi hơn khóc, nhanh chóng chạy chậm theo đuổi tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, run rẩy nói: "Cậu Kiêu, cả đám chúng tôi đều nhát như chuột, không chịu nổi cậu hù dọa đâu! Tiêu Dao Quán chúng tôi làm không tốt chỗ nào, khiến cậu cảm thấy không hài lòng, cậu cứ việc nói ra, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi, thay đổi đến khi cậu hài lòng mới thôi! Cầu xin cậu mà cậu Kiêu, cho chúng tôi một cơ hội đi.".