Trong lòng của Lâm Khiết Vy hơi thắt lại, cô căng thẳng nhìn qua vẻ mặt của em trai.
Đối với Lâm Liên Hoài mà nói, đây đâu thể nào là tin tức tốt chứ? Đây chính là một sự đả kích.
“Được rồi, Thúy Lan, chuyện chị và Tạ Nguyên Thần đính hôn, chị đã đến thông báo, chúng tôi cũng đã biết, chúng tôi chúc phúc cho hai người, bây giờ hai người có thể đi được rồi chứ?"
Lâm Thúy Lan gật đầu đáp: “Được thôi, Liên Hoài à, em nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, sớm ngày khỏe lại, nhanh chóng xuất viện, hôm khác chị có thời gian sẽ đến thăm em sau."
Sau khi nói xong, cô ta lại bày ra dáng vẻ lo lắng nói với Lâm Khiết Vy.
"Khiết Vy à, sau này em phải làm sao bây giờ? Người trong nhà muốn thông báo với bên ngoài rằng, là do đức hạnh của em không tốt, mới khiến cho nhà họ Tạ từ hôn, hơn nữa em còn bị nhà trường đuổi học, sau này em cũng không dễ dàng tìm được một công việc tốt đâu."
Tạ Nguyên Thần còn cay nghiệt bổ sung thêm một câu.
"Loại phụ nữ tiếng xấu lan xa như thế, còn lâu mới tìm được nhà chống tốt."
Trong lòng Lâm Khiết Vy thầm kêu không ổn, chuyện bị đuổi học, cô vẫn còn giấu diếm em trai, sợ em trai lo lắng cho mình.
Sau khi nói xong mấy lời này, Lâm Thúy Lan kéo cánh tay của Tạ Nguyên Thần, hai người bọn họ giống như con gà trống vừa thắng trận, hùng dũng rời di.
"Chị à..." Sắc mặt của Lâm Liên Hoàn tái nhợt, hơi thở dồn dập, ánh mắt %3D tràn ngập lo lắng nhìn Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy vội vàng giải thích: "Em đừng nghe chị ta nói lung tung, chị ta cố ý chọc giận em đấy, chị không bị đuổi học đâu, đối với chị mà nói, chuyện từ hôn chẳng là gì cả."
"Chị à...!Chị..." Hơi thở của Lâm Liên Hoài càng lúc càng dồn dập, gần như là không thở nổi, cậu ta bắt đầu co giật, mắt trợn trắng.
“Liên Hoài! Liên Hoài! Có ai không, cứu mạng, nhanh cứu người đi!" Lâm Khiết Vy bị dọa đến mức vội vàng bấm chuông gọi y tá đến, vẻ mặt sợ hãi nắm lấy tay Lâm Liên Hoài.
Bác sĩ và y tá vội vã đi đến, nhìn thấy Lâm Liên Hoài đã hôn mê, lập tức đẩy Lâm Khiết Vy ra, tiến hành cấp cứu.
"Huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống rất nhanh, nhịp tim rất yếu, tình hình nguy cấp, lập tức đưa vào phòng cấp cứu!"
Bác sĩ, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, sơ tán đường đi, đưa Lâm Liên Hoài vào thẳng phòng cấp cứu.
Trên đường đi, Lâm Khiết Vy không ngừng khóc, khóc đến tận cửa phòng cấp cứu, cô gục mặt vào tường, lẳng lặng khóc.
Lâm Liên Hoài vừa mới làm xong phẫu thuật, đây chính là giai đoạn hồi phục, cũng là giai đoạn nguy hiểm nhất, lúc này lại phát bệnh, bệnh tình chuyển biến xấu đến mức nguy hiểm như thế nào, trong lòng Lâm Khiết Vy biết rất rõ.
Lần này, sống hay chết là điều chưa biết.
Hạ Dịch Sâm vừa mới quay về bệnh viện sau khi ăn cơm cùng với bạn học thì lập tức nhận được một cú điện thoại khẩn cấp, bảo anh ta nhanh chóng đến phòng cấp cứu, cứu chữa cho bệnh nhân đang nguy kịch.
Anh ta từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Lâm Khiết Vy, đột nhiên hoảng sợ.
"Khiết Vy à, sao em lại ở chỗ này vậy?"
Lâm Khiết Vy giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, kéo áo khoác blouse trắng của Hạ Dịch Sâm, khóc nức nở.
"Đàn anh Sâm, cầu xin anh cứu lấy em trai em, thằng bé bị chọc tức đến mức phát bệnh, thằng bé dang ở trong đó! Cầu xin anh, anh nhất định phải cứu sống thằng bé!"
Cô gái xinh đẹp, lúc này đang khóc lại mang theo mấy phần quyến rũ khác, khiến cho người ta chỉ muốn che chở cho cô.
Hạ Dịch Sâm vỗ nhẹ lên cánh tay của Lâm Khiết Vy, an ủi.
"Em yên tâm, Khiết Vy, em trai của em chính là em trai anh, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu thằng bé, chỉ cần là có một tia hy vọng, anh sẽ không bỏ cuộc, em đừng khóc, ngồi xuống đó chờ tin tức tốt của anh."
Lâm Khiết Vy khóc lóc gật đầu, đưa mắt nhìn theo Hạ Dịch Sâm đi vào phòng cấp cứu.
Thời gian chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu giống như vô tận vậy.
Lâm Khiết Vy che ngực, đau khổ chờ đợi, thật sự sợ tin tức xấu truyền tới.
Lộc cộc, có tiếng giày cao gót từ xa đến gần, dừng ở bên chân Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy cúi đầu, căn bản không muốn nhìn xem đây là ai, lúc này đây, tất cả tâm tư của cô đều đặt ở trên người em trai đang nằm trong phòng cấp cứu.
Ai cũng không biết, mấy tiếng qua, cô phải gắng gượng như thế nào mới vượt qua được, cô vẫn đang âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho em trai mình.
"Chị Thúy Lan, em nói đúng chưa, thể mà chị còn không tin em, viện này đều biết, em trai Khiết Vy đang ở trong phòng cấp cứu rồi." cả bệnh
Lâm Phi Diệp hoàn toàn không có một xíu quan tâm nào của người thân nên có, ngược lại ánh mắt cô ta khinh thường nhìn qua Lâm Khiết Vy, sau đó tiếp tục nói với Lâm Thúy Lan.
.
Ngôn Tình Hài
"Đấy chỉ là một con ma bệnh mà thôi, nhà họ Lâm chúng ta có một của nợ như vậy là quá đủ rồi, từ nhỏ đến lớn trong nhà đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền, suốt ngày nằm viện, giống như bệnh viện chính là nhà của bọn họ vậy, bọn họ không kiếm được tiền, cho nên không biết kiếm tiền có bao nhiêu vất vả."
Sống chết của em trai còn chưa rõ, thế mà cô ta còn ở đó nói lời châm chọc, cô có thể nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhục.
Đối với người nhà họ Lâm, nhiều năm trôi qua, Lâm Khiết Vy vẫn luôn nhường nhịn, tất cả đều vì em trai, cũng không phải bản tính của cô nhu nhược, quen nhượng bộ, mà chính là cần phải nhượng bộ.
Lâm Khiết Vy đột nhiên đứng lên, cô chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt phun ra ngọn lửa tức giận, đó là một loại thần thái dọa người mà ngay cả Lâm Phi Diệp cũng chưa từng thấy qua, giống như muốn ăn tươi nuốt sống một người, ngay cả chính Lâm Phi Diệp cũng bị dọa đến mức trốn sau lưng Lâm Thúy Lan.
"Cô nói ai là của nợ hả? Đừng thấy tôi không lên tiếng thì cho rằng tôi không biết đầu đuôi câu chuyện! Vì sao ngay từ lúc em trai tôi sinh ra đã yếu ớt, có bệnh? Đó chẳng phải là do trong lúc mẹ tôi mang thai, bị nhà họ Lâm các người đối xử tệ bạc ư? Nói chúng tôi tiêu tốn tiền của nhà họ Lâm hå?
Ba mươi mấy năm trước, nhà họ Lâm phá sản gần như phải đi ăn mày, là bố tôi đã dốc hết sức mình để cứu vãn toàn bộ nhà họ Lâm! Tài sản bây giờ của nhà họ Lâm đều là do bố tôi gây dựng.
Mấy người là những kẻ ngồi mát ăn bát vàng, tôi và em trai mình tiêu tiền mà bố mình kiếm được, đó là chuyện hiển nhiên, ngược lại là mấy người, các người dựa vào đâu mà chiếm lấy tài sản do bố tôi tạo ra, hà khắc với con của ông ấy, mấy kẻ các người là lũ táng tận lương tâm, sao còn dám có mặt mũi nói những lời đó trước mặt tôi chứ!"
Từng câu từng chữ của Lâm Khiết Vy giống như một mũi tên sắc bén, sắc bén lên án.
Ngay cả một người đã quen bày ra vẻ mặt giả dối trong nhiều năm như Lâm Thúy Lan, cô ta che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nghe thấy mấy câu này, cô ta không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên.
Ngay cả Lâm Phi Diệp cũng bị dọa đến mức run như cầy sấy, không ngoa khi nói rằng, cô ta cảm thấy, nếu như hiện tại cô ta hành động thiếu suy nghĩ, Lâm Khiết Vy sẽ lập tức bóp chết cô ta.
Lâm Thúy Lan là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cô ta bày ra dáng vẻ của một người chị gái tốt, dịu dàng lên tiếng.
"Khiết Vy à, em nhìn dáng vẻ kích động của mình kìa, quá không biết cách lựa lời mà nói rồi đó, nhà họ Lâm chúng là ta một gia đình đoàn kết yêu thương lẫn nhau, không ai hà khắc các em cả, hơn nữa, lời nói của em có chút quả khoa trương.
Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu kia có lịch sử hàng trăm năm, không phải là thứ mà một mình chú hai có thể chống đỡ nổi, từ khi chú hai qua đời, bố chị đã gánh vác toàn bộ gánh nặng của nhà họ Lâm, công lao, khổ lao đều có cả, đối với em và Liên Hoài cũng luôn dốc hết lòng dạ, giống như đối xử với con ruột của mình vậy, những lời nói vừa rồi của em, sẽ khiến cho toàn bộ trái tim của người nhà họ Lâm cảm thấy lạnh giá”
"Hừ!"Lâm Khiết Vy cười khẩy, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thúy Lan, đến gần cô ta rồi đáp.
“Thật ư? Mười mấy năm trước, bố tôi chết như thế nào? Không ai cảm thấy ông ấy chết rất kỳ quặc ư? Nếu như bố tôi không chết, hiện tại người nhà họ Lâm dám đối xử với chị em tôi như vậy ư? Nếu như từ nhỏ em trai tôi đã được chăm sóc đầy đủ và được điều trị từ sớm, thằng bé cơ bản sẽ không bị bệnh nghiêm trọng như bây giờ! Người đang làm, trời đang nhìn, đừng coi người khác là kẻ ngu, cũng đừng cho rằng có thể che giấu được việc mình làm!".