Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 150: Anh có tiền không? Cho tôi mượn đi!

 

“Mẹ, con cùng Hoắc Minh Vũ nói rõ ràng…” Cô vừa nói xong, khiến cho tất cả mọi người không biết nên phản ứng sao.

“Nói rõ ràng cái gì? Con làm sao giải thích cũng bố con đi” Cô tựa hồ là không có cách nào làm mọi người vừa lòng, vừa nói ra cô muốn chia tay, liền nghe được mẹ bất mãn.

Rõ ràng nói trong nhà cô là bảo bối, kết quả hiện như nói rằng cô không phải bảo bối: “Con quan trọng hay tiền quan trọng, mẹ cũng chưa thấy thái độ của Hoắc Minh Vũ.” “Hoắc Minh Vũ tình ra sao, ai không biết, con ngoan ngoãn, nghe theo nó.” Nhanh chóng dặn dò con gái, ngàn vạn đừng làm việc ngốc.

Nếu thật sự cùng Nhà họ Hoắc không thành, về sau chuyện làm ăn rất khó khăn: “Mẹ thật sự không biết con suy nghĩ cái gì, có phải ngốc không?” Bà nói xong còn uy hiếp một câu: “Con đừng để bố biết.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Cô thật rất mệt, nếu là Đinh Thanh Uyển không ở bên Hoắc Minh Vũ, thì lại càng sinh chuyện: “Tùy mẹ đi, mẹ con thật sự chịu không nổi Hoắc Minh Vũ, mẹ muốn ép con phải tiếp tục như thế sao.” Mẹ cô nghe vậy cũng không đành lòng, chỉ là hiện tại căn bản không có cách khác, cũng không biết thế làm sao để Hoắc Minh Vũ ngoan ngoãn ở bên cô.

“Mẹ, cô…” Cô còn muốn giấy giụa, đã bị cúp điện thoại, căn bản không có cơ hội phản bác.

“Được rồi, tự chấp nhận đi, ai bảo sinh ra là con nhà họ Đinh” Hoắc Minh Vũ mới đi ra thì nhìn thấy Đinh Thanh Uyển, vừa lúc nghe được cô nói chuyện điện thoại, cảm giác trong lòng có chút chua xót.

“Căn bản có phải là con nhà họ Đinh hay không cũng không quan trọng, mẹ tôi bà ấy luôn như vậy, bà nghe theo bố, trước nay không vì tôi mà suy xét.” Cô nói xong, liền khóc ra, có thật nhiều ủy khuất, không biết làm thế nào mới có thể làm mọi người vừa lòng.

Vì cái gì không ai thông cảm cho cô .

Vô lực ghé lên vai Hoắc Minh Vũ, ở đây bình thường cũng không có người, Hoắc Minh Vũ cũng mặc cho khóc lớn.

Hiện tại anh đã quyết định:”Chúng ta kết hôn đi. Nhưng là miếng đất kia sẽ không có chuyện gì làm xoay chuyển được, anh trai tôi chắc anh muốn nó.” Anh mới vừa gọi cho Hoắc Minh Dương, thái độ rất kiên quyết, không có ý từ bỏ.

Anh ta cũng sẽ không làm anh trai khó xử, hiện tại Từ Thanh Lam lại luôn tìm anh, muốn trói buộc anh, có lẽ cùng Đinh Thanh kết hôn, cũng chưa chắc không phải là cách.

Bồng nhiên Hoắc Minh Vũ quyết định, Đinh Thanh Uyển trực tiếp đẩy anh ra, không thể tin được căn bản không thể tin được, Hoắc Minh Vũ thay đổi ý định, cô không ngờ được nhiều.

Lúc trước không thể gả cho Hoắc Minh Vũ, bởi vì anh không muốn, hiện tại cuối cùng lại như vậy.

“Tôi… Anh nghĩ kỹ rồi sao?” Lòng cô không muốn, không cần, không muốn gả cho Hoäc Minh Vũ, cô hận không thể trực tiếp ném Hoắc Minh Vũ ra xa, người đàn ông này, anh ta có bệnh sao, còn muốn cưới cô, cũng không xem cô có muốn gả.

“Như thế nào? Cô không muốn?” Đinh Thanh Uyển mỗi ngày đều bởi vì gả cho anh mà theo anh, hiện tại anh chịu, Đinh Thanh Uyển lại có biểu hiện này: “Cô làm gì kích động như vậy? Lại đây, tôi lau mồ hôi cho cô.

Hoắc Minh Vũ duỗi ra tay, Đinh Thanh Uyển sợ tới mức lùi vài bước, người đàn ông này là đồ lưu manh.

“Được, xem như anh lợi hại.” Nói xong cô liền chạy về văn phòng, người đàn ông này thật ghê tởm, biện pháp gì đều nghĩ ra.

Hiện tại cô không có cách nào đối xử tốt Từ Thanh Lam từ bỏ, biểu tình Hoắc Minh Vũ lạnh nhạt.

Anh gần nhất cảm xúc rất thấp, như Diệp Tĩnh Gia.

Không có dì Mai, cô mỗi ngày đều cảm giác mơ màng hồ đồ, có đôi khi nhịn không được còn cầm lấy điện thoại gọi cho dì Mai, thật lâu không ai nghe máy.

Cảm giác có chút gì đó, cô không chấp nhận được, nếu cô lúc ấy sớm một chút tới bệnh viện, ký cam kết đề nghị phẫu thuật, không chờ đợi lâu như thế, nói không chừng kết quả sẽ khác, cô lại tới chậm.

Sáng sớm hôm sau, cảnh sát liền tới đến Nhà họ Hoäc bắt người, Diệp Tĩnh Gia bị nghi ngờ cố ý gây thương tích, bị bắt đi hỗ trợ điều tra.

Mẹ Hoắc rất tức giận, vì nể mặt Tô gia, cho nên vẫn phải để vậy, ít nhất cũng hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, nói cách khác Tô Thanh Anh không thể đánh đàn được nữa, chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, cũng chỉ có thể để người †a dẫn người đi.

Diệp Tĩnh Gia biết, sẽ không ai giúp cô, căn bản không kỳ vọng. Cảnh sát một mực chắc chắn Diệp Tĩnh Gia gây chuyện chạy trốn, nhưng là ở trên xe, Diệp Tĩnh Gia chỉ vị trí chính xác, xác thật đã dán tờ giấy.

Chỉ là Diệp Tĩnh Gia tin tức làm cho ồn ào, nơi nơi đều biết cô đụng.

Trong lúc nhất thời Nhà họ Hoắc ở vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Mẹ Hoắc tức giận, đây chính là đánh vào thể diện Nhà họ Hoáắc, vừa lúc Hoắc Minh Dương ở cạnh Tô Thanh Anh, bà nói với Hoäc Minh Dương trấn an Tô Thanh Anh, đừng lại khuếch đại tin tức.

Tô Thanh Anh cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cảm giác hiện tại tất cả mọi người không hề thích cô , giống như cô không có †ồn: “Em làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn thấy bộ dạng Tô Thanh Anh đau khổ, thậm chí không biết nên nói cái gì để khuyên giải an ủi cô .

“Em đừng khóc, không thể đánh đàn cũng không sao.” Nói không nên lời an ủi nào ra hồn, chỉ có thể nhìn Tô Thanh Anh càng ngày khóc càng nức nở.

Lữ Hoàng Trung ở ngoài cửa, nhìn Hoắc Minh Dương nhỏ giọng an ủi Tô Thanh Anh, thế lại có chút không thoải mái: “Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia bị bắt đi.” Hoắc Minh Dương nghe được lời này, sau lưng chấn động, nhưng không có động tác, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia đã làm sai, pháp luật trừng phạt, thì nên tiếp nhận trừng phạt.

“Cô ấy tự làm tự chịu, chính mình gánh vác hậu quả.” Hoắc Minh Dương không có tìm Diệp Tĩnh Gia tính sổ, hiện tại làm cho Tô Thanh Anh không thể đánh đàn cũng không phải tổn thất một người, lại làm cho cả Tô Thanh Anh bị liên lụy.

Quả thực không thể hiểu nổi suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, anh căn bản không thèm để ý ngày đó vì cái gì Diệp Tĩnh Gia lái xe cấp như vậy, sao lại trùng hợp đụng vào Tô Thanh Anh.

Hiện tại nhận định Tô Thanh Anh là bị thương, là vô tội.

“Tùy cậu liền, cậu tự biết làm gì, không cần hối hận.” Anh nói một câu, không biết Hoắc Minh Dương có ý nghĩ gì. Mở cửa đi ra.

Một bên Tô Thanh Anh thật giống làm sai gì đó, thật cẩn thận núp sau lưng Hoắc Minh Dương: “Minh Dương, có phải em làm sai cái gì không?” “Mặc kệ chuyện đó đi.” Hoắc Minh Dương tâm tình lập tức liền không tốt, cũng không tiếp tục dỗ Tô Thanh Anh.

“Minh Dương, ngươi có cảm thấy, anh ấy giống như quá để ý Diệp Tĩnh Gia Tô Thanh Anh nói, đúng như suy nghĩ Hoắc Minh Dương, giống như xác thật Lữ Hoàng Trung đối Diệp Tĩnh Gia thật tốt, tốt đến mức khó có thể chấp nhận.

“Không biết.” Anh nói xong, trong lòng càng hiểu lầm sâu sắc Lữ Hoàng Trung cùng Diệp Tĩnh Gia.

“Lần trước ăn cơm, Lữ Hoàng Trung thật giống như rất quan tâm Diệp Tĩnh Gia.” Cô cố ý nói chuyện làm Hoắc Minh Dương hiểu lầm, nhìn ra được, anh đã bắt đầu hoài nghi.

Hoắc Minh Dương lại không phản ứng, cũng không nói tiếp.

Cô cứ nói một mình cũng không còn thú vị, cũng không nói tiếp.

Lữ Hoàng Trung ra bệnh viện, lập tức liền đi tìm Diệp Tĩnh Gia, biết mẹ Hoắc sẽ không ai giúp Diệp Tĩnh Gia .

Diệp Tĩnh Gia tuy rằng không phải cố ý chạy trốn, cũng điều tra xác thật mẹ Diệp Tĩnh Gia cùng ngày ở bệnh viện tử vong, cảnh sát giam cầm cô 72 giờ, sau đó xử phạt tiền.

Bồi thường tiền tất nhiên Diệp Tĩnh Gia không muốn tìm Hoắc Minh Dương còn, trước mắt không tìm được người, đúng lúc này, Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên tới cục cảnh sát thăm cô .

“Anh sao lại tới thăm tôi?” Diệp Tĩnh Gia không ngờ tới, cô đi vào nơi này, người tới thăm cô lại là Lữ Hoàng Trung .

“Cô ở đây cần gì không?” Mấy ngày không gặp Diệp Tĩnh Gia gầy không ít, có lẽ không có ăn được cơm, cũng không nghỉ ngơi tốt, quầng thâm mắt có chút đậm, cô so với trước kia không giống nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng hình ảnh xinh đẹp của Diệp Tĩnh Gia trong mắt Lữ Hoàng Trung.

“Tôi thực sự không biết nói gì, rất nhiều chuyện tôi không có biện pháp giải quyết.” Diệp Tĩnh Gia cũng không ngờ đến làm sao được ra ngoài, mà cô chỉ nghĩ làm sao để cô ổn hơn, ở bên trong cùng bên ngoài, căn bản không khác gì, dù sao không ai quản cô .

Người đến thăm cô lại không phải Hoắc Minh Dương, trong lòng cô rất thất vọng, chỉ là không có ai để ý tâm tư của cô, cô cũng lười đến nhất nhất giải thích. “Không sao cả, tôi ở chỗ này khá tốt, nghe nói tôi cũng sẽ không ở bên trong bao lâu.” “Cô cần nhanh chóng ra ngoài, mẹ cô còn chưa an táng.” Lữ Hoàng Trung nhắc nhở Diệp Tĩnh Gia , hiện tại mẹ cô còn chưa an táng, cô còn không thể vẫn ở trong ngục giam.

Rất nhiều chuyện đều cần bản thân đối mặt, đặc biệt là hiện tại, căn bản là không phải do cô không kiên cường tỉnh lại lên.

“Bác sĩ Lữ. Anh có tiền không?” Diệp Tĩnh Gia muốn, cần tiền bảo lãnh, cô căn bản là không có tiền.

“Có.” Thấy Diệp Tĩnh Gia hỏi tiền, Lữ Hoàng Trung lập tức muốn đem tiền cho Diệp Tĩnh Gia , chỉ cần cô cần, anh đều sẵn sàng.

Nhìn Lữ Hoàng Trung gật gật đầu: “Hiện tại chỉ có anh có thể giúp tôi, sau khi tôi ra ngoài, nhất định trả tiền cho anh.” Cô muốn ra ngoài mai táng mẹ cô.

“Không sao cả, không cần khách sáo với tôi, cô quyết định là được.” Anh dứt khoát đáp ứng, cũng chuẩn bị tiền nhanh chóng, không để Diệp Tĩnh Gia có cơ hội đổi ý.

Có thể đi ra ngoài, còn có mục tiêu, sẽ có hy vọng, anh thật sự không đành lòng nhìn Diệp Tĩnh Gia xuống tỉnh thần như vậy.

Có được đáp án như mong muốn, Lữ Hoàng Trung rời đi, chuẩn bị tiền cho Diệp Tĩnh Gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui