Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế



Chương 163: Tiêu tan hiềm khích lúc trước để mong cầu một sự giải thoát

 

Không biết là Diệp Thiến Nhi đang hỏi ai: “Thật sự phải nói sao?” Bây giờ cô ta đang rất hỗn loạn, luôn cảm giác cho dù mình làm gì thì đó cũng là điêu không đúng, làm gì cũng không thể đền bù cho lỗi lâm của mình.

‘Em cứ nói đi, không sao đâu. Diệp Tĩnh Gia động viên Diệp Thiến Nhị, rất sợ cô ta luẩn quẩn trong lòng.

Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi và lo lắng của Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhiên như chợt nhận ra trên đời này chỉ có hai người duy nhất quan tâm đến mình, chính là Diệp Tĩnh Gia và Diệp Bách Nhiên. Đồng thời, cô ta nghĩ lại, hóa ra nhiều năm qua Diệp Tĩnh Gia cũng không làm chuyện gì có lỗi với mình.

“Em… em bắt đầu nhìn không rõ lắm, rụng tóc nữa.

Nói xong, Diệp Thiến Nhi kéo tóc giả xuống. Cô ta đã rụng rất nhiều tóc, nhiều đến mức có thể thấy được cả da đầu, điều này chứng tỏ triệu chứng này đã kéo dài rất lâu.

Diệp Tĩnh Gia giật mình: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Thảo nào hôm nay cô cứ thấy Diệp Thiến Nhi ngồi yên mãi, ngoan ngoãn đến lạ thường.

Ngay giây phút Diệp Thiến Nhi kéo tóc giả xuống, ngay cả Domoto Sakura cũng hoảng sợ. Cô ấy hoàn toàn không ngờ đã nhiều ngày như vậy rồi mà tóc giả vẫn chưa rơi xuống. Cô ấy nói: “Trời đất, cô cũng tài ghê nhỉ?” Không ngờ một cô gái như thế này lại có tiếng tăm trong hộp đêm. Mà cũng đúng, dù sao trong đó đèn vừa tối vừa mờ, cái gì cũng không thấy rõ.

""/

cả, đây không phải lần đầu tiên Diệp Thiến Nhi làm Diệp Tĩnh Gia thấy bó tay.

“Không phải, chị và em không có mối quan hệ máu mủ” Diệp Thiến Nhi nhanh chóng phủ nhận.

“Nhưng chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà” Diệp Tĩnh Gia rất không vui.

Cô không muốn lần nào Diệp Thiến Nhi cũng bác bỏ sự tôn tại của mình: “Xảy ra chuyện thế này thì em phải vê sớm chứ.

Nhìn vào khuôn mặt và đôi mắt đầy chân thành ấy, Diệp Thiến Nhi không kiên trì nổi vỏ bọc cứng đầu vô lý nữa. Từ lâu nay, cô ta luôn muốn có một ngôi nhà, được một cái ôm đầy ấm áp. Vào lúc cô ta bị lừa gạt mất trắng tay, cô ta đã biết mình yếu ớt vô cùng.

‘Em… Em đã làm ra một chuyện vô liêm sỉ đến thế, chính em cũng không thể tha thứ cho mình” “Không sao cả, mặc dù cô mất tiên rôi nhưng lại cứu được mắt của một người phụ nữ mà, hơn nữa cái gã đã lừa tiên cô cũng đã chết rồi.’ Domoto Sakura nói với Diệp Thiến Nhi.

Thật ra đa số những chuyện xảy ra trong cuộc sống đều là nhân quả tuần hoàn. Lúc người phụ nữ kia đã được chữa mắt xong, cô ta vì tiên nên giết gã đàn ông đó, mà vốn dĩ cô ta cũng muốn trả thù gã ta vì gã ta đã hại cả nhà cô ta. Ban đầu, lúc ở chung với nhau thì hai người rất mặn nồng với nhau, nhưng gã đàn ông này lại năm lần bảy lượt nói dối cô ta, lại còn lén cô †a đi ăn nằm với những cô gái khác rồi có cả con riêng.

Những chuyện đó khiến tinh thần của người phụ nữ dần dần trở nên thất thường, vì báo thù mà kiêm chế chính mình. Cuối cùng, khi mắt đã tốt hơn một chút, thấy khuôn mặt của gã đàn ông thì cô ta mới biết gã là kẻ đã hại cả gia đình mình, nhãn nhịn sự đau đớn trong tim mà ra tay giết người.

Sau đó cô ta lấy hết tiền đi để chữa mắt, sau cùng cô ta cũng tự thú.

Diệp Thiến Nhi nghe Domoto Sakura kể lại thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Gã đàn ông đó cứ thế mà chết rồi sao? “Làm sao có thể, sao cô ấy làm ra chuyện như vậy?” “Ban đầu gã đó là một tài xế, có một ngày nổi lòng tham, giết chết bố mẹ của người phụ nữ. Sau khi bố mẹ cô ấy chết đi, gã ta đổi một thân phận khác để lừa gạt cô ấy, không chỉ lấy được cô ấy làm vợ mà còn nhận được một số tài sản lớn. Người phụ nữ đó không hề biết những chuyện mà gã ta đã làm. Gã ta thì có ý định sẽ ôm tiền chạy trốn, kết quả cuối cùng lại phải lòng sự đơn thuần tốt bụng của cô ấy.

Không biết tại sao gã ta lại thích một người mù.” Chuyện này thật sự là đáng châm chọc, không biết là chuyện gì đây nữa.

“Thật ra còn có rất nhiều chuyện không thể giải thích, cũng giống như tại sao người phụ nữ đó yêu gã đàn ông kia, gã đàn ông kia cũng yêu cô ấy. Cả hai người đều bất chấp hết thảy: Domoto Sakura nói xong cũng nở nụ cười hơi bất đắc dĩ: “Bố tôi có quen họ nhưng chắc bây giờ cũng không gặp được nữa rồi. Đáng đời, chỉ có thể nói thuận theo tự nhiên, hi vọng kiếp sau hai người họ đừng có mà ‘yêu nhau lắm căn lắm nhau đau’ như thế nữa” Thấy Domoto Sakura nói thành ngữ tiếng Việt sành sỏi như vậy, Diệp Tĩnh Gia hơi tò mò: “Cô Sakura, cô là người Việt Nam à?”

“Khi còn bé tôi ở Việt Nam với mẹ tôi, lúc lớn thì trở lại Nhật Bản, có rất nhiều phong tục tập quán của Nhật Bản tôi cũng không biết” Nói rồi cô ấy nhìn thoáng qua Lữ Hoàng Trung và nói: “Nếu không nhờ có bác sĩ Hoàng Trung đây thì chắc chắn bố tôi sẽ không cho tôi về Việt Nam đâu.” Tộc Domoto của cô ấy không cho phép người phụ nữ Việt Nam vào làm dâu nên cô ấy và mẹ cô không được ở nhà nội, nói chính xác hơn thì lúc ấy cô đang còn ở trong bụng mẹ.

“Vậy à” Diệp Tĩnh Gia như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Vậy gần đây cô Sakura đã giúp tôi chăm sóc Thiến Nhi sao?” “Đúng vậy. Domoto Sakura gật đầu.

Diệp Tĩnh Gia không biết nên cảm ơn thế nào mới bày tỏ được hết nỗi lòng: “Cám ơn cô đã cưu mang em gái tôi.” Nói xong cô còn định cúi người xuống với Domoto Sakukra.

Cô ấy giật mình, vội vàng nói: “Cô đừng như vậy, bác sĩ Hoàng Trung sẽ giết tôi mất” Cô ấy rất thích gọi Lữ Hoàng Trung là bác sĩ Hoàng Trung.

Quả nhiên Lữ Hoàng Trung mỉm cười với Domoto Sakura, điều này khiến cô ấy rất hài lòng.

Anh ta nói: “Thật ra cô không cần cám ơn tôi đâu, tôi không làm gì cả” Người mang Diệp Thiến Nhi ra ngoài là cô, đương nhiên mọi người cũng biết cứu lại một người tàn tật cũng không có tác dụng gì, nhỡ xảy ra chuyện một cái…

Thấy Diệp Tĩnh Gia như vậy, Diệp Thiến Nhi bỗng nhiên cảm giác dường như Diệp Tĩnh Gia không xấu xa như mình vẫn tưởng.

“Tôi không biết nên nói gì mới tốt, cảm giác có vài thứ không nói nên lời, nhưng tốt nhất cô nên mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện nhìn xem.” Diệp Thiến Nhi lắc đầu. Bây giờ cô ta không muốn đến bệnh viện, thật sự không muốn: “Không cần, tôi không muốn chữa trị” Cô ta đã đau đớn lắm rồi, có lẽ đây là đoạn thời gian mà cô ta phải gánh chịu những gì khổ sở cay đắng nhất trong đời, ngày nào cô ta cũng bị cơn đau nhức nhối ép thức dậy cả.

Diệp Thiến Nhi cứ luôn miệng nói: “Tôi không muốn đi bệnh viện.” “Em sao thế?” Thấy Diệp Thiến Nhi phản kháng một cách kịch liệt như thế, Diệp Tĩnh Gia khẩn trương hỏi.

“Chị không biết đâu, ngày nào em cũng bị cơn đau hành hạ cả, chị mua cho ta thuốc giảm đau đi, sau đó sống đơn giản mấy ngày thôi.” Bây giờ mọi nguyện vọng của cô ta chỉ có vậy.

Lữ Hoàng Trung không yên tâm lắm, anh ta nhìn Diệp Tĩnh Gia, biết bệnh này sẽ lây qua đường máu: “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại nên làm thế nào để chăm sóc Diệp Thiến Nhi đi, bản thân cô cũng không thể chăm sóc chính mình thì sao mà chăm sóc cô ấy được chứ” “Nhưng em phải đi bệnh viện mới chữa bệnh được chứ” Diệp Tĩnh Gia khẩn trương nói với Diệp Thiến Nhi. Cô không thể trơ mắt nhìn cô ta chết.

“Chị nghe em nói đi, bây giờ em sống còn đau đớn hơn chết nữa, chỉ là em không có đủ can đảm để chết” Diệp Thiến Nhi nói với vẻ hơi tuyệt vọng, khóc nhiều đến mức mắt cũng sưng đỏ lên.

Cô ta thật sự quá đau đớn, bây giờ cô ta cũng không biết rốt cuộc là mình đã chết hay còn sống.

“Em đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ cần có một phần trăm hi vọng, chị cũng sẽ nghĩ cách cứu em, còn sống mới là tốt nhất” Diệp Tĩnh Gia rơi nước mắt, kiên định nói với Diệp Thiến Nhi.

“Chị không biết em đau chừng nào đâu, cảm giác đau đớn đó sẽ làm chị ước gì muốn chết đi ngay lập tức! Ban đầu một ngày em dùng ba viên thuốc giảm đau, hôm sau một viên, bây giờ một ngày đã muốn uống cả hộp…” Khi nói ra những lời này, Diệp Thiến Nhi đã tỏ rõ mình không còn thiết tha gì với việc sống nữa, Lữ Hoàng Trung cũng hiểu cô ta có ý gì.

""/

“Thật sự không còn cách nào sao? Em ấy còn trẻ thế mà” Một sinh mạng lại chết thế này sao? Lữ Hoàng Trung đáp: “Xin hãy tin tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa, thay vì để cô ấy sống trong đau đớn thì hãy giúp cô ấy không thấy đau nữa, bình tĩnh mà chấp nhận cái chết.” Việc Lữ Hoàng Trung đồng ý với suy nghĩ của Diệp Thiến Nhi làm cho Diệp Tĩnh Gia chẳng biết nói gì, đồng thời cũng khiến cô lâm vào trạng thái hỗn loạn.

“Tôi thật sự không biết nên làm sao, anh nói cho tôi biết đi, tôi nên làm gì bây giờ?” Bây giờ cô đã hoàn toàn kiệt sức, thậm chí còn không biết phải làm sao mới có thể giúp Diệp Thiến Nhi được sống tốt.

Diệp Thiến Nhi cảm giác được tâm trạng vô cùng khó chịu của Diệp Tĩnh Gia, cô ta nói: “Em thật sự không biết nên làm gì.” Hiện giờ, tất cả mọi sự không vui đều không thể nào hóa giải.

Diệp Thiến Nhi lại lên tiếng: “Em thật sự không biết nên làm gì mới tốt, mới có thể làm em được giải thoát sớm. Chị ơi, em muốn chết… nhưng em không dám” Diệp Tĩnh Gia thấy rất rõ lúc này Diệp Thiến Nhi đang rất mong manh và nhạy cảm. Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được cô ta sợ hãi cái chết từ sâu thẳm trong tim.

“Đừng sợ, đừng sợ. Trong mấy ngày tới, chúng ta cứ sống vui vẻ là được, ngày mai chị dẫn em đi thăm bố em” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng trấn an Diệp Thiến Nhi, trong lòng càng ngày càng lo âu cho Diệp Thiến Nhi.

“Không được, không được…’ Diệp Thiến Nhi hoảng sợ lùi về phía sau, rất sợ lỡ mình không làm tốt ở đâu sẽ làm người khác khó chịu.

“Sao vậy, không có chuyện gì đâu.” Cô cảm giác cho dù mình làm gì cũng không thể khiến tâm trạng vui vẻ trở lại.

“Thôi nào, bố em chỉ muốn thăm em thôi mà, đừng suy nghĩ linh tinh” Diệp Tĩnh Gia vội vàng an ủi Diệp Thiến Nhi, có rất nhiều chuyện không thể nào thay đổi, cũng không thể cân nhắc: “Chị biết nên làm gì và không nên làm gì. Em yên tâm, khi gặp bố em, chị sẽ không nói cho bố em biết đâu, em cũng không muốn sau này không được gặp bố mình chứ” Nghe Diệp Tĩnh Gia nói vậy, trong lòng Diệp Thiến Nhi có chút dao động.

Cô ta nửa tin nửa ngờ nói: “Em… Em không biết nên nói gì cả” Cô ta biết bây giờ bất kể mình nói gì làm gì cũng sẽ không thay đổi được tình cảnh khốn cùng bây giờ, cũng sế không giúp được người đang mặc bệnh hoàn toàn khỏi bệnh. Diệp Thiến Nhi không muốn mình còn sống mà lại để người bố già ấy cho răng mình đã chết.

“Thôi được, ngày mai em đi thăm bố em” Nói xong, cô ta đẩy Diệp Tĩnh Gia để giữ khoảng cách với cô, không muốn lây bệnh cho Diệp Tĩnh Gia Lữ Hoàng Trung cũng khá lo lãng Diệp Tĩnh Gia tiếp xúc gân với Diệp Thiến Nhi sẽ bị lây bệnh, bèn nói: “Tốt nhất là cô nên chú ý chút, đừng để mình bị lây nhé” Lữ Hoàng Trung chỉ nhặc nhở trên phương diện là một người bác sĩ nhưng vô hình trung lại làm Diệp Thiến Nhi bị tổn thương. Diệp Tĩnh Gia cảm giác được sự buồn bã của Diệp Thiến Nhị, vội vàng từ chối Lữ Hoàng Trung: “Nó là em gái tôi mà, không có chuyện gì đâu” Nói xong, Diệp Tĩnh Gia ngồi gần Diệp Thiến Nhi hơn.

""/

Diệp Tĩnh Gia nói với em mình: “Bây giờ chị không biết nên nói gì hơn, nhưng bây giờ thân thể em không tốt, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được” “Em không muốn ngủ” Thời gian càng ngày càng ít, cô ta cũng chưa muốn ngủ. Không có nguyên nhân nào khác, cô ta sợ mình lãng phí mạng sống trên giường, dù sao sau này cô ta có thể ngủ lâu hơn mà.

“Được rồi, chị sẽ không nói gì nữa, nghe em vậy. Buổi chiều chúng ta đi dạo phố nhé” Bây giờ Diệp Tĩnh Gia phải ép mình phấn chấn lên, nếu không Diệp Thiến Nhi sẽ sụp đổ Diệp Thiến Nhi gật đầu, cô ta rất muốn đi dạo phố. Kể từ khi trở về, cô ta bị giam trong căn phòng bệnh này như một tên tội phạm vậy, không thể nào thấy được thế giới bên ngoài.

“Quyết định vậy nhé.” Diệp Tĩnh Gia hài lòng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui