Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế



Chương 171: Hoắc Minh Dương bị bệnh, làm người khác rất lo lắng

 

Hoắc Minh Vũ mới vừa vào công ty, tất cả mọi người đều đợi Hoắc Minh Vũ đọ với Hoắc Minh Dương, dù sao người có thể đạt đến được như Hoắc Minh Dương thật sự không thể xuất hiện.

Nhưng Hoắc Minh Vũ không hê nói gì, im lìm bắt đầu việc làm, mặc dù công trạng không băng Hoắc Minh Dương, nhưng bất kể giao việc gì cho anh ta, anh ta có thể làm ngay ngắn rõ ràng.

Bà ta biết đứa con trai này đầu óc thông minh, cũng không phụ lòng bà một cách vô ích.

Không làm mất mặt nhà họ Hoắc.

“Thực ra con cảm thấy, bất kể con làm gì cũng được, hay là anh con làm gì cũng được, chỉ cần vui vẻ không phải được rồi sao? Nhà họ Hoäc bây giờ muốn gì mà không có?” Hoắc Minh Vũ vẫn luôn nghĩ như vậy, tuy bà Hoắc không hiểu được, tuy người khác không ủng hộ, nhưng dự tính ban đầu của anh ta luôn không sai.

“Con có thể nghĩ như thế dĩ nhiên tốt, nhưng nhiều lúc, con đứng nơi cao, người khác sẽ ngóng trông khi nào con có thể ngã” Đây là chuyện thực tế trên thương trường, bà ta từ lúc Hoắc Minh Dương đến, từng bước ở bên cạnh ba Hoắc Minh Vũ đi đến ngày hôm nay.

“Mẹ không biết mẹ còn có thể cho hai đứa thứ gì, mẹ cũng già rồi, mẹ hy vọng cuối cùng có thể ổn định tốt cho hai con, sau này mẹ ở nhà dưỡng già, nhưng một đứa rồi hai đứa đều khiến người phải nát lòng.” Lúc bà ta nói câu này, cảm thấy bản thân rất khó chịu, dù sao rất nhiêu chuyện, không có cách nào giải thích rõ ràng, rất nhiều lúc, không có cách nào làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều hài lòng.

“Mẹ, mẹ thật sự không cần lo lắng  cho con” Anh ta bây giờ bỗng nhiên có thể hiểu được khoảng thời gian bà Hoäc từng trải qua, có một quá khứ bà làm gì cũng không cách nào sửa chữa: “Thật ra lúc mẹ và ba con vừa kết hôn, vì không môn đăng hộ đối, ba mẹ đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, cho nên mẹ không muốn con trải qua” Hiếm khi bà Hoäc thế này, lần đầu tiên kể về chuyện trước đây của bà cho Hoắc Minh Vũ.

""/

“Được rôi, con khác với hai người, con có tương lai mà con muốn” Anh ta nói, dường như bây giờ trong lòng có vô số lửa không có chỗ phát tiết.

“Mẹ hy vọng con tránh đi đường vòng, cũng vì tốt cho con” Người bây giờ bà ta không yên tâm nhất chính là Hoắc Minh Vũ.

“Mẹ trước tiên nghỉ ngơi đi” Nói xong anh ta lên lầu, nhiều lúc, rất tức giận, không muốn bà ta nói thêm gì: “Bây giờ tùy mẹ, con thật sự không biết nói gì mới tốt” Bà ta ngồi đó, bà ta cực kỳ không hài lòng về Từ Thanh Lam, nhưng nếu Hoắc Minh Vũ kiên quyết, bà ta cũng không biết có phải thật sự muốn để cô †a không thể nào giẫm vào cửa lớn nhà họ Hoắc hay không.

Nghĩ nhiều cũng không có kết quả, bà Hoắc cũng mệt rồi, ngồi trên sofa ngủ thiếp đi.

""/

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Bà Hoắc lập tức lo lắng, Hoắc Minh Dương bây giờ khó chịu, bà ta lo lắng muốn chết rồi.

“Vẫn ổn, nhưng bây giờ tốt nhất vẫn nên quan sát nhiều, cố gắng hết sức để cậu chủ không bệnh mới được” Hoắc Minh Dương vừa bệnh, làm cả nhà bận rộn, ai cũng lo lắng.

“Để đảm bảo chút vẫn là để bác sĩ Lữ đến khám” Lữ Hoàng Trung nghe thấy thì cau mày, vội vàng lên lầu xem Hoắc Minh Dương, Hoắc Minh Dương bệnh không phải là chuyện nhỏ.

“Tôi lên xem trước, có vấn đề gì đợi nói sau” Diệp Tĩnh Gia bây giờ rất lo lắng cho Hoắc Minh Dương, lúc anh đi ra nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia đã biết.

Bà Hoắc đương nhiên sẽ không ngăn cản Lữ Hoàng Trung, quan trọng nhất chính là Hoắc Minh Dương, chỉ cần anh không sao, chuyện khác đều không quan trọng.

Anh ta kiểm tra sơ qua, thấy cũng không có gì trở ngại, nhưng có chút lo lắng, không biết anh bây giờ thế này có ảnh hưởng đến thân thể đến thân thể hiện tại của anh không.

Anh ta bật đèn, Hoắc Minh Dương đang lăn qua lộn lại trên giường, hình như chưa ngủ, anh ta khó tránh khỏi có chút lo lắng: “Anh không sao chứ?” Anh †a nhẹ nhàng đẩy Hoắc Minh Dương một chút, anh theo phản xạ xoay người lại.

“Diệp Gia, cô cách tôi xa chút” Một câu nói như vậy khiến mấy người vào phòng sững sờ, không ai nghĩ rằng Hoắc Minh Dương sẽ đột nhiên lại phun ra một câu như vậy.

Lữ Hoàng Trung phản ứng lại đầu tiên, túm Hoắc Minh Dương làm kiểm tra đơn giản.

“Thế nào?” Tô Thanh Anh chạy tới trước, hiện tại điều lo lắng nhất chính là thân thể của Hoắc Minh Dương, nếu anh vẫn không ổn, bây giờ không biết phải làm sao đây.

“Không sao, chỉ là bị sốt thôi, đừng căng thẳng như vậy” Uống thuốc xong, Hoắc Minh Dương nặng nề ngủ say.

Hoắc Minh Vũ gọi Lữ Hoàng Trung lại, không để cho anh ta đi thẳng.

“Tôi có chuyện nói với anh” Hoắc Minh Vũ sẽ nói như vậy, giống như trong dự đoán của Lữ Hoàng Trung.

“Có chuyện gì, nói đi” Anh ta dường như đã sớm biết Hoắc Minh Vũ muốn nói gì, không hề cảm thấy căng thẳng: “Bây giờ tôi còn có chuyện, anh nói xong tôi sẽ đi.” Thái độ của anh ta rõ ràng khiến cho Hoắc Minh Vũ cảm thấy khó chịu, sao đột nhiên Lữ Hoàng Trung trở nên như thế này: “Anh tôi bây giờ thế nào?” “Không có gì, rất tốt” Anh nói thật, dường như tất cả mọi chuyện bây giờ ở trong mắt anh cũng không xem như là có chuyện gì: “Anh với nhà họ Diệp rốt cuộc có quan hệ gì?” Câu hỏi anh ta hỏi Lữ Hoàng Trung rất dễ trả lời: “Không có quan hệ gì, tôi chỉ là giúp cô ấy rời khỏi nhà họ Hoắc” Lữ Hoàng Trung nói thật, bây giờ Diệp Tĩnh Gia không có nơi nào để đi, nếu không phải Lữ Hoàng Trung thu nhận giúp đỡ cô, bây giờ sẽ không biết Diệp Tĩnh Gia phiêu bạt một mình như thế nào rồi.

“Tại sao anh đối xử tốt với chị ấy như vậy?” Đây mới là trọng điểm Hoắc Minh Vũ quan tâm, nhìn Lữ Hoàng Trung đối đãi với Diệp Tĩnh Gia như thế, cảm thấy khó chịu, dù sao người đó cũng là chị dâu của anh ta.

“Tôi đối xử với cô ấy cũng không phải rất tốt” Lữ Hoàng Trung có chút không hiểu, anh ta cảm thấy bản thân dường như làm một chuyện gì tội ác tày trời: “Tôi thật không biết anh nghĩ thế nào, anh cảm thấy cô ấy tiếp tục ở nhà họ Hoắc, sẽ có vị trí gì? Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh ở cùng nhau, coi cô ấy thành cái gì hả?” Mỗi một câu anh ta nói đều cảm thấy bất bình cho Diệp Tĩnh Gia, cũng nhắc nhở Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia vì sao không muốn quay lại nhà họ Hoặc.

Nói thật, mọi chuyện bây giờ của Diệp Tĩnh Gia đều khiến Hoắc Minh Vũ lo lắng không thôi: “Anh tốt nhất đừng có suy nghĩ nào khác với chị dâu tôi.” Anh ta cảnh báo Lữ Hoàng Trung, mặc dù Hoắc Minh Dương có mối quan hệ rất tốt với Lữ Hoàng Trung, nhưng bây giờ nhìn ra được Hoắc Minh Dương để ý Diệp Tĩnh Gia nhiều thế nào.

Lữ Hoàng Trung rõ ràng mọi chuyện, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này: “Tô Thanh Anh vẫn còn ở nhà họ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia chỉ là một người ngoài.” Đúng vậy, Tô Thanh Anh và Diệp Tĩnh Gia không thể cùng tồn tại, mọi người đều biết: “Tôi thực sự không muốn, cho dù anh tin hay không cũng được, ai cũng không muốn bản thân rơi vào vũng nước đục nhà họ Hoắc” Câu này khiến Hoắc Minh Vũ bóp nát ly rượu.

Dường như anh ta nói gì cũng có đạo lý, nhưng nếu Diệp Tĩnh Gia không đi, Hoắc Minh Dương cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ: “anh tôi thật sự thích Diệp Tĩnh Gia” “Đó là việc của anh trai anh, anh quan tâm tốt chuyện mình đi, bây giờ anh quản không nổi Hoắc Minh Dương” Lữ Hoàng Trung vừa nói, Hoắc Minh Dương không thể nói được gì, đúng, anh bây giờ ngay cả chuyện của bản thân cũng xử lý không tốt, làm sao giúp anh trai anh.

Lữ Hoàng Trung không phải người hung hăng, nhưng anh ta biết không nói gì, Hoắc Minh Vũ sẽ không thả người đi: “Nếu Từ Thanh Lam có thai rồi, anh làm sao đây, để cô ta buộc lần thứ hai?” “Anh có thích Diệp Tĩnh Gia không?” Câu hỏi xảy ra bất ngờ, Lữ Hoàng Trung thừa nhận anh không có gì để nói, nhất thời quên mất phủ nhận, anh ta dường như cũng không muốn phủ nhận, bất kể Hoắc Minh Vũ nghĩ thế nào, bây giờ anh ta cũng không thể giải thích rõ ràng: “Tùy anh nghĩ thế nào vậy” Câu trả lời mơ hồ này, Hoäc Minh Vũ không phải kẻ ngốc, lúc này đã giải thích rõ tại sao Lữ Hoàng Trung cố chấp như vậy, giúp đỡ Diệp Tĩnh Gia như vậy: “Chị ấy là vợ của anh trai, là chị dâu tôi, anh làm sao có thể như vậy?” “Đó là suy nghĩ của anh, tôi biết tôi đang làm gì” Anh ta không phủ định Hoặc Minh Vũ, nhưng cũng không nói phủ định, đáp án trong lòng anh ta cũng không rõ thì Hoặc Minh Vũ làm sao có thể biết? “Tôi… Tôi cảnh cáo anh, đừng có suy nghĩ không nên có gì với Diệp Tĩnh Gia” Lữ Hoàng Trung cười, sau đó rời đi, anh ta không hề có suy nghĩ không nên có gì với Diệp Tĩnh Gia.

Hoäc Minh Dương còn chưa tỉnh, Tô Thanh Anh rất lo lắng: “Không sao chứ, tôi thật sự không biết phải làm sao mới tốt” Trong lòng cô ta bây giờ đều là quan tâm, trước giờ chưa bao giờ sâu sắc như vậy.

“Cô Tô, cô đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây tôi xem cho, cậu chủ tỉnh lại tôi sẽ nói với cô đầu tiên” Chị ấy kính cẩn le phép nói với Tô Thanh Anh.

“Không sao, tôi tự trông coi, người khác tôi không yên tâm.” Bây giờ Tô Thanh Anh quan tâm nhất chính là thân thể của Hoäc Minh Dương, chuyện khác cũng không sao cả, chính là Hoäc Minh Dương, một chút cũng không thể trì hoãn.

Chị Tiết hiển nhiên không yên tâm về Tô Thanh Anh, cứ ở lại trong phòng Hoặc Minh Dương không chịu đi, Tô Thanh Anh cũng không đuổi chị ấy.

So với Diệp Tĩnh Gia, chị Tiết vô cùng không thích Tô Thanh Anh, nếu mợ chủ ở đây, sớm đã chăm sóc cậu chủ tốt rồi, nào phải để bác sĩ đến đây.

Thấy cô ta bận đông bận tây tay chân vụng về, chị Tiết ở lại chăm sóc Hoäc Minh Dương là tốt hơn: “Thật ra cô Tô, cô đừng căng thẳng như vậy, bây giờ cậu chủ đã ngủ rồi, chờ tỉnh lại là được” Sợ cô ta đánh thức Hoäc Minh Dương, người phụ nữ này là cổ ý hại cậu chủ sao? “À, hẳn không sao đâu” Cô ta có chút ngượng ngùng nhìn chị Tiết, luôn cảm thấy chị Tiết không thích cô ta cho lãm.

“Ừm, chúng ta nhỏ tiếng chút, sau đó cậu chủ nghỉ ngơi tốt, đương nhiên sẽ tốt hơn, gân đây quá mệt rồi” Chị Tiết dặn dò một tiếng, cô ta không muốn để Tô Thanh Anh âm 1 đến anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui