Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế



Chương 189: Tha hồ ra giá

 

Những lời Diệp Tĩnh Gia nói không khác nào đang đả kích Hoắc Minh Vũ.

Diệp Tĩnh Gia nói rất đúng, vì người này là người phụ nữ của anh ta nên không ai được phép trêu chọc.

“Ít nói nhảm đi, bảo chị làm thế nào thì làm thế đó đi.” Hoắc Minh Vũ nói xong cũng nghe được anh trai mình ho lên hai tiếng. Anh ta không hiểu tại sao vợ của anh trai mình lại có thể được anh trai mình che chở như thế? Vậy còn vợ của anh ta thì sao? Để mặc cho người ta bắt nạt? “Đình Vũ, Tô Thanh Anh thật sự không thích hợp với cậu.” Hiếm khi Diệp Tĩnh Gia dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Hoắc Minh Vũ. Cô không muốn nhìn thấy anh ta càng lún càng sâu, càng ngày càng đau khổ.

“Cái gì gọi là thích hợp hay không thích hợp, nào có ai trời sinh ra đã thích hợp chứ.” Hoặc Minh Vũ lập tức lên tiếng phản bác lời Diệp Tĩnh Gia nói.

Mỗi câu, mỗi từ anh ta nói ra không thể nghi ngờ đều là giải vây giúp Tô Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bị anh ta chế giễu một câu trên mặt vẫn nở nụ cười. Cô đã biết đáp án trong lòng Hoáắc Minh Vũ.

Đúng là người đàn ông ngồi chính giữa có chút đăm chiêu. Làm sao Hoắc Minh Vũ có thể biết được anh ta khác anh ở điểm nào? Chẳng qua là do người phụ nữ kia đã bị bệnh.

‘Diệp Tĩnh Gia, chị xem một chút lát nữa muốn cái gì thì nhanh nói với anh tôi đi. Chị nhìn dáng vẻ của anh ấy bây giờ mà xem, tám phần mười là chỉ cần chị muốn cái gì anh ấy đều sẽ mua cho chị hết” Hoắc Minh Vũ nói xong, Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương một cái, sao anh lại chẳng có vẻ gì giống với mấy lời Hoắc Minh Vũ nói cả.

‘Có chuyện gì thì nhanh nói đi, bây giờ tâm trạng tôi không được tốt cho lắm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm thấy không thoải mái, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy có chút khổ sở khó gọi tên.

“Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói dịu dàng của Hoắc Minh Dương vang lên khiến Diệp Tĩnh Gia lập tức bị luân hãm vào trong đó.

Cô không biết nên nói cái gì cho phải.

Nói chung là Hoắc Minh Dương rất có năng lực làm cho cô trở nên không giống bản thân cho lắm.

“Không biết, cảm thấy vẫn tốt, không thể nói được là chỗ nào không thoải mái.” Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong, đã nhìn thấy sắc mặt Hoắc Minh Dương khá hơn nhiều.

""/

""/

Giá khởi điểm của vật này là ba trăm triệu đã dọa cho Diệp Tĩnh Gia khiếp sợ không thôi. Cô thầm nghĩ cái thứ này trông thế mà còn có người chịu ra giá ba trăm năm mươi triệu để mua cơ đấy: “Điên rồi, điên rồi. Nhìn thế nào cũng không thấy thứ này có chỗ nào đáng giá ba trăm năm mươi triệu hết” Cô nhìn mãi cũng không ra thứ này giá trị ở đâu. Nơi này toàn người có tiền, lúc họ nâng bảng giá lên đâu cần biết thứ được đưa lên đấu giá có giá trị thật hay không, chỉ đơn giản là vì muốn khoe khoang của cải, khoe khoang sự giàu có của bản thân. Diệp Tĩnh Gia không biết nhiều như vậy. Cô cũng mặc kệ không thèm quan tâm, ai muốn tăng cứ việc tăng, cô chỉ ngồi nghe xem ai đang lên giá, rồi nghĩ thầm phải quay qua nhìn cái người to đầu vừa ra giá kia một cái.

Thế nên cho dù là ai nâng bảng giá lên Diệp Tĩnh Gia đều quay qua nhìn hết. Đột nhiên Hoắc Minh Dương ngồi bên cạnh cô này giờ võ lên một cái nói: “Một tỷ tư” Diệp Tĩnh Gia kéo kéo Hoắc Minh Dương thầm nói: “Anh điên rồi đấy à? Bỏ ra một tỷ tư để mua cái thứ kia sao?” Thấy cuối cùng người phụ nữ bên cạnh cũng chịu nhìn mình, Hoắc Minh Dương mới nở nụ cười.

Trong sàn đấu giá thế mà vẫn còn có người ra giá cao hơn cả một tỷ tư, Diệp Tĩnh Gia vội vã ngăn Hoắc Minh Dương đang muốn giơ tay nâng giá lên.

Quả nhiên, lúc Hoắc Minh Dương vừa ra giá, Từ Thanh Lam nhanh chóng nhìn qua. Cô ta vừa nhìn qua bên này lập tức thấy được Hoắc Minh Vũ cũng ở đây, thế nên lại vội vã quay đầu nhìn qua phía khác.

“Hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.” Hoắc Minh Vũ lập tức giơ bảng lên hét giá.

Ngăn được một tên lại quên mất không can ngăn tên còn lại. Dù cô chẳng thể hiểu nổi giá trị của những thứ kia, nhưng nói thế nào thì đây cùng là buổi đấu giá với mục đích từ thiện.

Thế nên bỏ ra số tiền lớn như thế coi như bọn họ đang quyên từ thiện đi.

Vật thứ hai được mang lên đấu giá là một bức tranh sơn dầu khá là nổi danh cũng rất có giá trị.

Đối với thứ này Diệp Tĩnh Gia cũng không hứng thú gì, thế nhưng so với món đồ trước mọi người trong sàn đấu giá lại tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn đối với món đồ đấu giá thứ hai này.Sao thế? Em thích nó à?” Bỗng nhiên, Hoắc Minh Dương ghé lại bên tai Diệp Tĩnh Gia hỏi một câu.

“Tôi nào có cái được gọi là khiếu thưởng thức thẩm mỹ kia chứ” Cảnh giới của cô còn chưa cao đến thế.

“Ừ, vậy thì chờ xem.” Hoắc Minh Dương nói xong, cũng không thèm quan tâm đến Diệp Tĩnh Gia nữa. Cô nhìn cái gì cũng thấy đắt.

Bảy tỷ lần thứ nhất…

Bảy tỷ lần thứ hai…

“Tám tỷ không trăm năm mươi triệu.’ Hoắc Minh Dương mở miệng gọi giá.

Diệp Tĩnh Gia có cảm giác người ngồi bên cạnh mình là một gã hâm bị lừa đá cho to đầu. Sự thực chứng minh Hoắc Minh Dương ngồi ở chỗ này, vừa há mồm ra một cái là như đang chứng minh cho mọi người xung quanh thấy anh rất có tiền.

Cảm giác được người ngồi bên cạnh mình là một thần tài, Diệp Tĩnh Gia không kìm lòng được cố gắng ngồi nhích ra xa anh một chút.

“Cô đang làm gì thế?” Không biết hành động này của Diệp Tĩnh Gia có ý gì, Hoắc Minh Dương lập tức hỏi.

“Còn làm gì nữa? Tôi sợ người khác nói là tôi bảo anh mua nó cho tôi.” Cô nhanh chóng rũ sạch quan hệ, ý muốn nói rằng Hoắc Minh Dương anh có mua cái gì cũng đều là ý của anh cả, không hề có một chút liên quan gì đến cô.

Thấy hành động xa cách của người phụ nữ này, Hoắc Minh Dương không nói hai lời, lập tức đưa tay ra kéo Diệp Tĩnh Gia ôm vào trong ngực mình.

Động tác này làm người chung quanh nhìn thấy cũng có cảm giác giật mình, cảm thán không thôi: “Oa, không nghĩ tới tông giám đốc Hoắc lại như thế…

Diệp Tĩnh Gia nghe được mấy lời kia, nhanh chóng vươn tay đẩy đẩy Hoắc Minh Dương ra. Thế nhưng người đàn ông này chắc chắn là đang cố ý, cố ý muốn làm cô khó xử.

“Thật ra em không cần phải bày ra dáng vẻ khổ sở như thế? Được đi bên tôi, ngồi cùng một chỗ với tôi là một loại chuyện vui vẻ cỡ nào chứ.” Đột nhiên anh lại biến thành một gã đàn ông xấu xa, đáng ghét như thế, hiển nhiên là Diệp Tĩnh Gia không chống đỡ được.

Hoắc Minh Vũ ngồi bên cạnh cười lạnh một tiếng. Diệp Tĩnh Gia lập tức im lặng cúi đầu. Bây giờ người cô sợ nhất chính là Hoắc Minh Vũ. Bởi vì cô có cảm giác anh ta có địch ý với cô.

“Cậu cười thế là có ý gì.” “Không có gì. Chỉ là bỗng nhiên thấy hai người hòa hợp như thế, tôi có chút không quen thôi.” Hoắc Minh Vũ nghĩ thế nào nói như thế, nhìn dáng vẻ của hai người bây giờ, tám phần mười là đã hòa hợp rồi.

Diệp Tĩnh Gia vừa nghe anh ta nói như vậy lập tức không biết nên nói cái gì. Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh Dương như vậy thì được tính là gì chứ? Như vậy cũng coi như là hòa hợp rồi sao? Chẳng qua là hai người không cãi vã nhau nữa thôi, cài này còn kém hai chữ hòa hợp kia xa lắm.

“Cậu nói linh tỉnh cái gì thế? Tôi đây không thèm hòa hợp với anh ta.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô không nhịn được nỗi chua xót đang trào lên. Người đàn ông này làm cho cô không thể suy nghĩ bình thường được. Trước mặt anh, cô làm chuyện gì cũng là bột phát, không trải qua xử lý của đại não.

“Vâng vâng vâng, hai người còn chưa hòa hợp. Đôi trẻ có gì mà phải ồn ào đến thế” Lời này của anh ta nghe qua sẽ không có cảm giác gì. Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Diệp Tĩnh Gia lại chẳng muốn nghĩ. Bởi vì cô biết mấy lời mà Hoắc Minh Vũ kia nói ra sẽ chẳng có mục đích gì tốt đẹp cả.

Sau đó liên tục có mấy món đồ được đưa lên sàn đấu giá, thế nhưng lại không có món nào lọt vào mắt xanh của Hoắc Minh Dương.

Diệp Tĩnh Gia không biết bản thân cô bị làm sao nữa. Bây giờ, cô luôn có cảm giác cả người có chút không thoải mái. Cô muốn về nhà, nhưng nhìn dáng vẻ của Hoắc Minh Dương bên cạnh, Diệp Tĩnh Gia biết chắc chuyện muốn về không phải chuyện nằm trong phạm vi chốc lát nữa rồi. Nghĩ vậy cô quay qua hỏi Hoắc Minh Dương: “Chúng ta còn ngồi đây bao lâu thế?” “Chờ một chút nữa là kết thúc rồi” Ngày hôm nay sẽ có một màn đấu giá rất hay, rất hấp dẫn, nhất định anh sẽ để Diệp Tĩnh Gia mặc sức ra giá. Đây chính là mục đích anh Hoắc Minh Dương tới đây.

Trong lòng Hoắc Minh Vũ biết rõ mọi chuyện sắp diễn ra, lơ đãng nở nụ cười. Anh ta có cảm giác tâm cơ của Hoắc Minh Dương khá thâm sâu.

“Ngày hôm nay có chuyện hay lắm đấy. Đến lúc cô thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc cho xem.” Anh ta dám khẳng định, chắc chắn vật này sẽ làm cho Diệp Tĩnh Gia yêu thích.

Buổi đấu giá này đồ gì cũng có, lẫn lộn tinh tinh. Nào là son môi, áo khoác, thậm chí ngay cả tạp dề cũng bị mang lên đấu giá.

Diệp Tĩnh Gia nhìn cũng thấy có chút mới mẻ, không nghĩ tới ngay cả thứ này cũng có thế mang ra đấu giá.

“Uống ngụm nước đi” Thấy sắc mặt Diệp Tĩnh Gia không được tốt cho lắm, Hoắc Minh Dương đưa cho cô một ly nước.

Không biết có phải cô bị say tàu hay không, nhìn dáng vẻ này xem ra có chút suy yếu.

“Tôi vẫn ổn, còn trụ được” Đúng là Diệp Tĩnh Gia hơi say tàu, thế nhưng cái cô cảm nhận được nhiều nhất vẫn là cảm giác buồn ngủ.

Buổi trưa hôm nay cô không được nghỉ ngơi tốt, thế nên bây giờ đã buồn ngủ đến nỗi không nhìn ra thứ gì nữa rồi.

Hoắc Minh Dương ôm lấy cô, tay anh không hề buông lỏng chút nào.

Diệp Tĩnh Gia nằm trong lồng ngực của anh cọ tới cọ lui, tìm một vị trí thật tốt, quyết định chợp mắt một lát Cảm giác được người phụ nữ trong ngực mình, sau khi cọ qua, cọ lại, làm một loạt động tác mờ ám đã không còn động tĩnh gì nữa, Hoäc Minh Dương vừa cúi đầu xuống liền thấy được hai mắt của cô đã nhắm chặt lại.

“Cởi áo khoác của em ra đi” Bây giờ tay anh không tiện cử động, đương nhiên không có cách nào cởi áo khoác cho Diệp Tĩnh Gia.

Tuy răng trong trường hợp này mà cởi áo khoác là không được lịch sự cho lãm, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa cũng không có giới truyền thông trong này, nếu đã thế anh ta còn buồn bực làm cái gì vậy? Hoặc Minh Vũ vừa nghĩ vậy đã nhìn thấy Hoặc Minh Dương lấy áo khoác của bản thân mình mặc vào cho Diệp Tĩnh Gia.

Trong lòng Hoäc Minh Vũ lập tức rõ ràng nói: ‘Chuyện như vậy anh nên cởi áo của bản thân mình mới phải.” Diệp Tĩnh Gia bị mấy động tác nho nhỏ của Hoặc Minh Dương làm cho tỉnh, thấy chuyện anh đang làm, cô vội nói: ‘Không cân, tôi không lạnh.” “Không sao, Đình Vũ nóng.’ Hoäc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng không từ chối nữa. Mà Hoäc Minh Vũ đang ngồi bên kia đang ngẩn người ngâm nghĩ. Một người như Hoäc Minh Dương lại có thể vì một người phụ nữ mà làm đến mức đó, đúng là càng ngày càng nằm ngoài sự dự liệu của anh †a.

“Ừm”” Vốn dĩ mặc váy lên thuyền sẽ có chút lạnh, nhưng sau khi cánh tay được áo khoác che lại, cô đã thấy ấm lên không ít.

Thế nên cô cứ thế ỷ lại ngủ ở trong lông ngực anh.

Diệp Tĩnh Gia cảm giác được lúc này bản thân đang rất thỏa mãn. Cô không cần phải nói bất cứ lời nào, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, chỉ cần yên lặng ngủ là được “Vâng, kính thưa toàn thể các quý vị đang có mặt tại đây ngày hôm nay, món đồ lên sàn tiếp theo là thứ cuối cùng được đưa lên đấu giá. Đây chính là món đồ “hot” nhất trong lần đấu giá đêm nay” Từ Thanh Lam vừa dứt lời, món đồ lập tức được mang ra.

Diệp Tĩnh Gia cảm giác được những tiếng cảm thán vang lên xung quanh mình không ngớt, cô găng gượng mí mắt cố nhìn lên trên đài.

“Vật này được mệnh danh là bảo bối, không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, muốn có nó. Đây chính là thiết kế của một nhà thiết kế thủ công người Italy, ngày hôm nay chúng tôi cố ý mang tới đây làm lẽ vật cho buổi đấu giá này. Xin giới thiệu tên nó là Thiên Sứ Tình Yêu” Tiếng nói vừa dứt, đã nhìn thấy rất nhiều người rục rà rục rịch.

“Đẹp quá. Diệp Tĩnh Gia cũng không nhịn được khẽ than một tiếng.

Thiết kế này là sản phẩm duy nhất, chỉ có một không có cái thứ hai, rất nhiều người có dùng tiên cũng không mua được.

“Đẹp thì lấy xuống thôi.” Hoäc Minh Dương thoả mãn gật đầu. Chính vì chiếc nhân kia anh mới chạy đến đây.

Sau khi nhìn thấy được dáng vẻ yêu thích như vậy của Diệp Tĩnh Gia, anh cũng không có bất kỳ lời oán hận nào nưa “Cô bé ngoan, lát nữa chỉ cần em đập búa, giơ bảng là được.” Diệp Tĩnh Gia cảm thấy rất mệt, lông ngực Hoäc Minh Dương rất ấm, cô cũng không muốn đi ra.

“Được.” Nghe anh nói vậy cô cũng không muốn khách khí với Hoäc Minh Dương thêm nữa. Từ sau khi Hà Mai chết, cô biết anh đã đối xử với cô tốt hơn rất nhiều.

Nếu anh đã đồng ý cho cô mua, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Giá cả khởi điểm là một tỷ không trăm lăm mươi triệu, nhanh chóng lên tới con số tám tỷ không trăm năm mươi triệu, rôi lại lên mười một tỷ lắm †răm năm mươi triệu.

Từ đầu đến cuối Diệp Tĩnh Gia chưa nâng bảng, chưa gõ búa một lần nào.

Nhìn dáng vẻ vô cùng yêu thích kia của Từ Thanh Lam, Diệp Tĩnh Gia không có ý định từ bỏ món đồ đấu giá này. Thứ nhất là vì cô thích nó, thứ hai là vì Hoäc Minh Dương. Nếu anh đã lên tiếng, cô nhất định phải đấu giá được nó, dù sao thì người đàn ông này cũng rất có tiền.

“Diệp Tĩnh Gia, em nhìn đúng rồi, nhanh nào.’ Hoäc Minh Vũ cũng cảm thấy rất hứng thú với lần đấu giá này.

Chỉ cần Diệp Tĩnh Gia mở đầu, cuộc cạnh tranh sẽ không khốc liệt như bây giờ.

Đại đa số mọi người đều biết có cạnh tranh cũng không cạnh tranh được với Hoặc Minh Dương.

Mười bảy tỷ rưỡi.

Diệp Tĩnh Gia vừa mở miệng đã nâng giá sản phẩm lền một tầm cao mới.

Hoặc Minh Dương ngồi đó vững chãi như núi Thái Sơn, ánh mắt anh nhìn Diệp Tĩnh Gia ánh mặt tràn ngập nuông chiều, yêu thương.

Chẳng qua là Diệp Tính Gia không cảm nhận được một chút nào.

“Hai mươi mốt tỷ” Người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh lập tức giơ bảng.

Những người ngồi ở hàng ghế trước đều là những người không giàu sang †hì cũng phú quý. Trên tay người đàn ông ngồi bên cạnh người phụ nữ kia đeo một cái nhân ngọc bích rất to, trên cổ tay còn đeo một chuồi phật châu, vừa nhìn đã biết họ không giàu sang †hì cũng phú quý.

“Hai mươi tư tỷ rưỡi'”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui