Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 241: Rượu vào thì loạn?

 

Diệp Tĩnh Gia thật sự không biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương thì trông có vẻ anh không phải đang nói dối.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô và Hoắc Minh Dương xảy ra chuyện như vậy, cô không thấy xấu hổ cho lắm, nhưng bây giờ cô đang trong thân phận Hà Vân Phi, chứ không phải Diệp Tĩnh Gia, thế nên cô không thể không khó chịu, người phụ nữ này khác không giống với người ở bên cạnh Hoắc Minh Dương trước đây. “Được rồi, chuyện này cứ cho qua vậy đi, cứ coi như chúng ta chưa làm chuyện gì cả.” Cả hai người cũng là người trưởng thành rồi, cũng không khó chấp nhận một chuyện như vậy, lúc cô ở nước ngoài thì chuyện như vậy cũng rất bình thường.

Chỉ có điều cô hơi bảo thủ và không chấp nhận được.

Những tâm sự nhỏ của Hà Vân Phi không thể giấu người khác được, nhất là Hoắc Minh Dương, cảm nhận được sự phản kháng của Hà Vân Phi, anh liền lên tiếng nói: “Thật ra, luật sư Phi, nếu cô muốn tôi có trách nhiệm với cô, thì chúng ta cưới nhau đi” Cô nằm mơ cũng không ngờ Hoắc Minh Dương sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời cô cảm thấy mình như bị điếc vậy: “Anh… Anh nói cái gì?”

“Tôi không nói g cả, tôi chỉ cảm thấy có một số chuyện có nói ra hay không cũng không cần thiết, nhưng tôi cảm thấy có rất nhiều chuyện mà tôi đã làm thì không đúng, nếu không làm, thì mọi thứ dường như không thể chấp nhận được.’ Bây giờ Hà Vân Phi cám thấy rối bời nhất, cô không biết phải làm gì hay không nên làm gì, nên nghĩ thế nào và không nên nghĩ như thế nào.

Tâm trí cô trở nên rối bời, và bằng cách nào đó cô xảy ra quan hệ với Hoắc Minh Dương, và bằng cách nào đó anh lại muốn cưới cô.

“Anh Dương, anh đừng trêu tôi nữa, còn phía cô Anh thì phải giải quyết thế nào?” Cô cười, cô biết điểm yếu của mình là gì, cô không tin Hoắc Minh Dương lại có thể dễ dàng từ bỏ Tô Thanh Anh như vậy, dù sao năm đó cô cũng yêu như chết đi sống lại.

“Sao thế, cô còn để ý đến Tô Thanh Anh vậy à, chẳng lẽ cô có ý gì với tôi sao, hay là như người ta nói, cô vừa thấy tôi là đã yêu rồi” Anh bật cười, vẻ mặt đầy gian xảo có chút giêu cợt, cứ tỏ ra lấp la lấp ló.

“Anh đã không thể buông bỏ cô Anh, lại còn cùng cô ấy sống tốt, thì anh đừng nghĩ đến những chuyện không đâu nữa, lại phải để tôi lo lắng cho anh” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết chuyện gì mới là quan trọng nhất, cô cũng biết rằng có một số chuyện cho dù cô có mong muốn thế nào, nhờ vã thế nào thì cũng rất khó để giải quyết.

Ngay cả khi cô có thực sự chuyên tâm đến mức nào, thì cũng sẽ không có cách nào để thay đổi sự lựa chọn và mọi hành động của cô.

“Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi trong lòng đã biết rõ nên làm thế nào rồi, thì cô cứ việc làm thế ấy, dù sao mọi chuyện cũng đã thành, có nói gì thì cũng đã muộn màng” Nghe đến đây thì Hà Vân Phi mới nhận ra rằng rõ ràng anh vốn dĩ ăn ốc mà không đổ vỏ không muốn chịu trách nhiệm với cô: “Được thôi, đồ hèn”” “Cám ơn đã quá khen” Anh có chút mệt mỏi, trở mình tiếp tục ngủ, Hà Vân Phi đứng dậy lấy quần áo, thì có cảm giác có ai đó đang nhìn mình ở phía sau: “Anh đang làm gì đấy: Cô không vui lắm, bị nhìn chằm chằm như thế khiến cô cảm thấy khó chịu.


“Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là tôi thấy không biết nên nói với cô thế nào mới tốt thôi, đúng lúc tôi cần cô giúp đỡ, cô nên biết rằng tôi không thể kết hôn với Tô Thanh Anh được.” Hoắc Minh Dương biết đâu mới là điều quan trọng nhất, anh còn rất nhiều chuyện không thể nói rõ được.

“Anh muốn tôi tiếp tay cho anh sao, giúp anh không cưới được người phụ nữ kia sao?” Bây giờ đến lượt cô cảm thấy tò mò, cô không ngờ Hoắc Minh Dương lại không muốn ở cùng Tô Thanh Anh chứ, đấy chính là việc bất khả thi nhất trên đời.

“Sự thật chính là vậy đấy, cô không tin không được, cô cũng nên biết rằng tôi còn chưa ly hôn với người vợ quá cố của tôi.” Lời nói của Hoắc Minh Dương khiến Hà Vân Phi đang thay quần áo cảm thấy sửng sốt, năm đó cô đã sớm giao đơn thỏa thuận ly hôn rồi, làm sao đến bây giờ vẫn chưa ly hôn chứ.

“Sao có thể vậy chứ? Hai người đã sớm ly hôn rồi mà.” Cô vô thức nói toạc ra, cô không muốn nghe Hoắc Minh Dương nói lời dối gạt người khác, rõ ràng họ đã ly hôn từ lâu.

Sao lại có chuyện vẫn chưa ly hôn chứ, đều là Hoắc Minh Dương tùy tiện nói mấy lời nhảm nhí thôi.

“Làm sao cô biết chúng tôi đã ly hôn?” Hoắc Minh Dương nhướng mày nhìn Hà Vân Phi với ý nghĩ sâu xa, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này có quan hệ khăng khít gì đó với Diệp Tĩnh Gia, hơn nữa mùi nước hoa trên người cũng rất giống nhau. .

“Rốt cuộc cô là ai?” “Tôi chỉ nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy thôi, tôi là Hà Vân Phi, là một luật sư, anh biết rõ mà?” Cô không biết phải nói gì mới tốt, luôn cảm thấy người đàn ông này đã bắt đầu nghi ngờ cô.

Không được, cô không thể để điều này xảy ra như vậy được.

Cô không thể quay về thân phận Diệp Tĩnh Gia được, và cũng không muốn nảy sinh điều gì với Hoắc Minh Dương lần nào nữa.

Nếu không, cô sẽ có lỗi với Lữ Hoàng Trung, mỗi lần nhìn thấy Hoắc Minh Dương, thì cô lại cảm thấy mình có lỗi với Lữ Hoàng Trung nhiều năm như vậy, lại càng thương Hà Thúy Mai hơn.

Cô cũng cảm thấy có lỗi với Diệp Bách Nhiên.

Với quá nhiều chuyện xảy ra với Hoắc Minh Dương như vậy, thì cô không thể tiếp tục với người đàn ông này được nữa.

“Vậy cô muốn làm gì thì làm đi, tôi thật sự không muốn nhiều lời với cô nữa, nếu cô cảm thấy khó chịu khi ở cùng tôi, vậy thì đừng ở nữa, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.” Hiếm khi mà Hoắc Minh Dương nói một điều như vậy.


Anh chỉ cảm thấy rằng nếu anh ở cùng Tô Thanh Anh, thì cũng chẳng khác gì khi ở cùng Hà Vân Phi cả.

Ít nhất thì anh cũng thấy có hứng với Hà Vân Phi hơn, cho dù là vì Diệp Tĩnh Gia hay vì ai đó cũng tốt thôi.

Nói tóm lại, anh không thể tha thứ cho Tô Thanh Anh được, cứ mỗi khi nhìn thấy Tô Thanh Anh thì anh sẽ lại nhớ tới chuyện cô ta đã hại chết Diệp Tĩnh Gia.

Anh không bao giờ có thể quên được lúc đó Diệp Tĩnh Gia đã chết như thế nào, và chuyện đó lại có liên quan đến anh nhiều biết bao nhiêu.

Diệp Tĩnh Gia đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ Hoắc Minh Dương đã từng thực sự thích cô.

Nếu không thì anh cũng sẽ không làm cho cô nhiều chuyện khó tưởng đến vậy đâu.

Chỉ tiếc là không có cách nào để thực sự tha thứ cho mọi thứ và cứ ở bên cô như thế này.

“Ai yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?” Cô phản ứng chậm chạp, suy nghĩ mông lung, có chút chán nản và lo lắng.

“Này, anh đừng có mà lừa tôi nói không có đấy, đây đều là có người nói với tôi, tôi đang nói thật đấy” Hoắc Minh Dương nghiêng người nói nhỏ vào tai cô.

Hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt này quanh quẩn quanh cô, cô có chút hồi hộp và mong đợi.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, đây đều là trò eroge thôi, sếp Dương à, làm sao mà anh nghiêm túc cho được chứ? Sẽ chơi không nổi chứ” Cô đoán mò ra rồi, bây giờ vụ án trong tay nhà họ Hoắc xử lý xong, thì cô sẽ rời đi, cô không muốn quản bất cứ việc gì nữa cả, cũng không muốn giữ lại nhiều, nói biết lúc nào đó Hoắc Minh Dương trở quẻ không chừng.

Cô không thể biết rốt cuộc người đàn ông sẽ làm gì.


“Tôi nghĩ cô nên cân nhắc một chút nên làm mới có thể làm cho tôi vui vẻ xử lý xong những việc tôi muốn xử lý” Mọi việc nên làm đều phải năm chắc làm được, những việc nên cân nhắc thì cần phải cân nhắc thật tỷ mỷ rõ ràng.

Diệp Tĩnh Gia biết rằng có nhiều thứ cần phải nỗ lực để hoàn thành đến mức tốt nhất, nhưng có một số thứ không thể thay đổi được dù có nỗ lực đến đâu, dù cô có thay đổi diện mạo, nhưng đến cuối cô vẫn mang bóng dáng của Diệp Tĩnh Gia, và nếu Hoắc Minh Dương biết cô chính là Diệp Tĩnh Gia, thì hậu quả nhất định khó lường trước được.

Cô sợ rằng Hoắc Minh Dương sẽ mang đứa trẻ đi, dù sao cô cũng phải bảo vệ cho bằng được Đại Bảo của mình Cô không nói thêm nữa, sau khi mặc quần áo xong, thì cô rời đi ngay lập tức trong bối rối.

Bị đau nhức giữa hai chân khiến cô vừa đứng dậy thì liền ngả khụy xuống đất.

Có chút tức giận muốn đứng dậy, nhưng cô không còn sức lực nữa.

“Cô đã không quan hệ được lâu chưa? Đứa bé cũng đã lớn như vậy, nếu như vậy thì không được rồi. Lời nói của Hoắc Minh Dương khiến cô đỏ bừng từ mặt xuống cả cổ, nhưng sự thật thì cô không còn sức lực đâu mà phản bác, thế là cô vịn mép giường mà đứng dậy.

“Chính vì vậy tôi mới nói, anh nói tôi chủ động trước là việc vốn dĩ không thể xảy ra được, bởi vì tôi lạnh lùng” Cô vô cùng tự nhiên, cho dù là chiến trường nào, thì cô cũng không cam lòng chịu thua.

Là một luật sư, khéo ăn khéo nói vốn dĩ chính là bản lĩnh biết quan sát, Hoắc Minh Dương tưởng anh đã thắng cô về mặt này nhưng thật ra chỉ là hoang tưởng.

“Thực ra, tôi thấy cô rất đáng yêu đấy” Hoắc Minh Dương không chút do dự mà khen ngợi cô.

Trên người Hà Vân Phi có điều gì đó khác biệt, anh có thể cảm nhận được sự ngoan cường của cô, cũng phải thôi, một người mẹ đơn thân nuôi con, một mình lam lũ bên ngoài, nhất định phải chịu nhiều thiệt thòi, nhất là cái nghề luật sư này, rất có năng sẽ bị đe dọa, phải nhận được cảnh báo an toàn.

Nhưng cô đã vượt qua, hơn nữa cô còn là số 1 trong nghề này. Đây chắc chắn là điều mà một người bình thường có thể làm được.

Anh phải ngưỡng mộ người phụ nữ này, từ bên trong có rất nhiều thứ khiến anh phải ngưỡng mộ.

“Sếp Dương, nếu anh có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không gì, thì hôm nay tôi sẽ không đi làm” Hôm qua, cô đưa đứa trẻ cho người khác chăm sóc nên thấy không yên tâm, hôm nay trời vừa sáng thì cô đã tỉnh dậy và nhanh chóng quay lại gặp đứa trẻ.

Hoắc Minh Dương cứ nghĩ rằng tối hôm qua cô đã rất vất vả rồi nên anh cũng đã cho cô nghỉ phép một ngày.

Hà Vân Phi không thèm nói lấy một câu cám ơn, cứ thế mà bỏ đi.


Cô xứng đáng có được kỳ nghỉ này, về nhà gặp con của anh nên bắt anh trả tiền.

Ngay khi Hà Vân Phi rời đi, thì sắc mặt Hoắc Minh Dương dường như thay đổi hoàn toàn, nằm trên giường, anh vẫn có thể mơ hồ hỏi về mùi hương trên người Hà Vân Phi, nó giống y hệt mùi hương của Diệp Tĩnh Gia.

Tối hôm qua anh ngủ rất ngon, anh nhắm mắt lại, ngửi được mùi hương của Hà Vân Phi để lại, thì lại chìm vào giấc ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã suy nghĩ, nếu đời này nhất định phải kết hôn với một người, thì có lẽ Hà Vân Phi là một lựa chọn không tồi, ít nhất cô và Diệp Tĩnh Gia có phần giống nhau, họ đều có những điều khiến anh khó quên và nhớ nhung.

Khi Hà Vân Phi trở về nhà, thì Diệp Thiến Nhi đã ngủ rồi, người trông trẻ tối qua cũng đã rời đi.

Trông Đại Bảo ngủ rất say, Lucky cũng ngủ say trên chiếc gối.

“Dậy đi con, tiểu bảo bối ơi” Cô nhẹ tiếng gọi đứa bé hai lần, nhưng đều không nhận được phản hồi của Đại Bảo.

Hà Vân Phi chút bất lực, cô ôm lấy đứa nhỏ, lúc đó Đại Bảo mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô thật sự rất mệt, nhưng hôm nay vẫn muốn đưa Đại Bảo đi tìm một nhà trẻ.

Đại Bảo thật sự đã làm lỡ mất mối quan hệ của Diệp Thiến Nhi với những người khác ở nhà.

Hơn nữa bản thân Đại Bảo cũng muốn đến nhà trẻ, vốn dĩ cô đã định hôm nay sẽ đến trường mẫu giáo xem thử, Đại Bảo bị Hà Vân Phi đung đưa thì cũng tỉnh hẳng.

“Đại Bảo đi rửa mặt nhé, sau đó chúng ta sẽ đi nhà trẻ nè.” Mắt Đại Bảo còn chưa mở, thì Diệp Tĩnh Gia đã bắt đầu rửa mặt cho cậu bé.

Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, bất kể việc gì thì cô cũng không thể làm sai được, nếu Hoắc Minh Dương có thể chăm sóc cho đứa trẻ thì thật tốt, nghĩ đến Hoắc Minh Dương thì cô lại lắc đầu, rồi lại nghĩ bậy bạ, người đàn ông đó không đáng tin cậy.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy” Đại Bảo lúng túng nhìn mẹ, phân vân không biết có nên gọi cô không, nhìn vẻ thất thần của cô như thể có chuyện xấu đã xảy ra.

“Mẹ không sao đâu, ngoan lắm” Cô cảm nhận được những cảm xúc của đứa trẻ, lúc đó cô mới nhận ra vẻ thất thần của mình, đáng lẽ lúc nấy cô không nên tỏ ra vẻ mặt không tốt như vậy.

“Moa moa.” Cậu bé vội trấn an vì sợ mẹ cô cảm thấy không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận