Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 244: Bồi thường

 

Trước khi đi, hai người còn đến thăm Diệp Bách Nhiên, tóc của ông đã chuyển sang màu hoa râm, nhưng có một tin mừng, thời gian ở trong đó của ông lại được giảm một năm rồi. Nếu tính ra thì không còn bao lâu nữa là ông sẽ được ra ngoài.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất vui, cô cũng hy vọng mối quan hệ hai bố con họ sẽ càng ngày càng tốt.

Cuối cùng trước khi đi Diệp Thiến Nhi cũng không quên tặng Hà Thúy Mai một bó hoa, đây là chuyện là Diệp Tĩnh Gia không ngờ tới được.

Cô đem theo đứa trẻ đến thăm Hà Thúy Mai, đứa trẻ rất ngoan ngồi trước mộ của bà ngoại nhưng không biết nói gì với bà.

Nhưng khuôn mặt của nó rất vui, cô biết là đứa trẻ đang an ủi bà ngoại.

“Các cô là thế nào với bà Mai đây vậy?” Người quét dọn nghĩa trang đặt trái cây lên trước mộ, thắp một nén hương rồi hỏi Diệp Thiến Nhi và Diệp Tĩnh Gia.

“À, bà ấy là mẹ tôi. Bà là?” Cô nhìn đối phương, cô không biết khu nghĩa trang này lại có đãi ngộ tốt như vậy.

“Lẽ nào đây không phải là yêu cầu của cô sao? Cậu Dương đã từng dặn dò rồi, cô có quan hệ thế nào với cậu ấy?” Bà luôn cảm thấy cậu Dương này là người rất xuất sắc nhưng không biết cụ thể là người như thế nào, bà còn định khi nào có cơ hội sẽ dẫn con mình đi gặp thử.

Cô thật sự không nghĩ được Hoắc Minh Dương sẽ còn quan tâm đến mẹ cô đang ở đây.

“Cậu Dương? Bà đang nói tới cậu Dương sao? Bà từng gặp người đó chưa?” “Tôi gặp rồi, là cậu Dương đã dặn dò tôi, đây không phải là mẹ của cậu ấy sao?” Bà thấy cậu Dương này vừa hiếu thảo vừa rất tốt, bên ngoài cũng cao ráo đẹp trai, không biết là làm gì.

“Sao có thể được?” Ngoại trừ Hoắc Minh Dương ra, cô thật sự không thể tìm ra được người thứ hai làm chuyện này.

Diệp Thiến Nhi lập tức đỡ cô và an ủi.


Những thứ mà Diệp Tĩnh Gia không có được khi còn sống đều trở lại sau khi cô biến mất, không biết chuyện này nên vui hay nên buồn thay cho cô: “Chị, không sao đâu, chị cứ nghĩ kỹ đi” “Chị nghĩ kỹ kiểu gì bây giờ? Thế nào mới là kỹ chứ, những gì suy nghĩ với những gì tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau” Diệp Tĩnh Gia khóc.

Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, cô biết rõ rằng có nhiều thứ cho dù cô lựa chọn thế nào thì cũng không có được một kết quả tốt. Nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được là vì Hoắc Minh Dương thay đổi không giống cô.

“Được rồi, cho dù em nói cái gì thì bây giờ chị cũng không muốn nghe và không muốn biết nữa” Diệp Tĩnh Gia từ chối tiếp nhận bất kỳ thông tin nào bất lợi cho Hoắc Minh Dương.

“Đúng vậy, đúng vậy, chị, em thật sự không biết chị đang nghĩ gì. Nếu chị đã không thích như vậy, thì cần gì phải cố chấp” Chỉ có một đúng một người mà từng hành động, từng động tác, thậm chí từng ánh mắt có thể thay đổi được Diệp Tĩnh Gia.

Có thể khiến cô cười tươi nhất và khóc buồn nhất.

“Thôi, em đừng nói gì nữa, chị không muốn biết chuyện gì cả” Cô sẽ coi như mình không biết, nếu cứ như vậy thì làm sao cô còn có thể tiếp tục hận Hoắc Minh Dương được nữa.

Yêu người đàn ông này dễ hơn hận anh ta.

Mặc dù trông Hoắc Minh Dương không phải là người quá lãng mạn nhưng nhiều hành động nhỏ tinh tế của anh khiến cô cảm thấy rung động trong lòng.

“Em không biết chị đang nghĩ gì.

Nhưng em luôn cảm thấy rằng bây giờ chị đang muốn thay đổi những thứ không thể thay đổi” Câu nói của Diệp Thiến Nhi như chạm vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô.

Người kia nhìn thấy hai người đứng luyên thuyên nói gì không biết thì cũng cảm thấy mất hứng. Vì người đó vẫn còn phải đi quét mộ nên cũng không có nhiều thời gian để ý đến hai người Diệp Tĩnh Gia.

Biết Diệp Tĩnh Gia đang sợ điều gì nhất nên cô cứ nhằm chuyện đó mà nói, cô không muốn Diệp Tĩnh Gia sống tốt cũng không muốn mình sống tốt.

“Nhìn bộ dạng này của chị, em thật sự không biết nói gì mới phải” “Thiến Nhi, em biết không, chưa có một giây nào chị ngừng yêu anh ta cả” Đứng trước mặt Hà Thúy Mai, cô thẳng thắn nói ra tâm sự trong lòng mình, cô đứng trước mặt con và cứ thế khóc, đứa bé thấy mẹ khóc thì quan tâm ôm lấy chân mẹ.

Có lẽ vô cùng đau lòng.


“Xin lỗi con, mẹ không chăm sóc tốt được cho con, không cho con được một người bố” Cô biết mình rất quá đáng, chính bởi vì sự yếu đuối, hèn nhát của cô mà cô luôn để lỡ mấy Hoắc Minh Dương, người đàn ông kia cho dù tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể đạt đến mức đó được.

Anh sẵn sàng lập bàn thờ cô trong nhà, sẵn sàng cho người đến quét dọn mộ của mẹ cô.

Thay cô chuộc tội suốt bốn năm nay.

Lúc đầu cô mới quay trở lại, hoa trên mộ Hà Thúy Mai cũng là Hoắc Minh Dương đem tới.

Nói như vậy thì mọi chuyện đều trở nên rõ ràng rồi, chẳng trách lúc trước cô cảm thấy Hoắc Minh Dương có nhìn đó khác biệt nhưng lại không nói rõ được là khác ở đâu.

Hóa ra Hoắc Minh Dương đã làm cả những việc mà cô không hề nghĩ tới.

“Chị, nếu chị thích thì đi tìm anh ấy đi” Cô không muốn làm khó Diệp Tĩnh Gia, vì dù sao cô cũng mới là người quyết định, bây giờ xem ra bọn họ thật sự đã hiểu lầm Hoắc Minh Dương rồi.

Nhất định là vì yêu cô hoặc quan tâm đến cô nếu không anh ấy sẽ không làm được những việc mà hầu hết mọi người đều không làm được như vậy.

“Không… Chị không thể tha thứ cho anh ta, không có cách nào để tha thứ cả” Cô nói như người mất hồn, tất cả mọi khả năng của người đàn ông kia đều dùng cho việc làm tổn thương và lừa dối cô: “Lúc đầu chính anh ta là người đã ôm Tô Thanh Anh đi, anh ta đã chọn Tô Thanh Anh nên chị mới xảy ra chuyện này, lúc đó chị còn đang mang thai Đại Bảo…” “Sao chị có thể nghĩ như vậy được?” Cô không biết nên nói gì nhưng cô luôn cảm thấy hiện tại Hà Vân Phi đã hiểu lầm quá nhiều chuyện: “Có lẽ mọi chuyện cũng có nguyên do của nó, với lại anh ấy cũng đã hối hận rồi và phát hiện ra thích chị rồi” “Muộn rồi, mọi chuyện đều đã muộn rồi, huống hồ lại còn có cả Tô Thanh Anh nữa. Hôm nay anh ta vừa nhìn thấy Tô Thanh Anh thì như có một khuôn mặt khác, khác hoàn toàn so với trước đây, giống như có đến hai con người vậy” Cô nghĩ đến chuyện Tô Thanh Anh đến hôm nay, cô chỉ muốn chạy trốn.

Cô không muốn đối mặt với những chuyện không thể không đối mặt.

Cũng không thể không lựa chọn những quyết định khiến cô có thể sống tốt nhất.

“Chị, nhất định là chị suy nghĩ nhiều rồi, Hoắc Minh Dương thật sự không phải là loại người như vậy, em biết rõ anh ấy mà” Cô không biết nên khuyên chị mình thế nào.

Trong lòng cô có vô số sự khó chịu, cô không có cách nào có thể loại bỏ hết chúng đi được.


Khóc được một lúc, Diệp Thiến Nhi ép cô ra khỏi nghĩa trang.

Nói thật, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu nhưng cô không có cách nào để giải quyết sự khó chịu đó. Cô khóc một trận, cũng coi như xả hết được những áp lực gần đây và những chuyện bất mãn trong lòng nên cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều: “Nhìn dáng vẻ này của chị đến tám phần là có tâm sự, em cũng không muốn nói đâu nhưng chị chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân mình gì cả” “Chị đâu có vậy đâu” Cô vẫn cố cãi lại, nhìn dáng vẻ này của em gái, cô không biết nên nói gì.

“Chị đừng lúc nào cũng trông ủ rũ như thể mình vừa làm điều gì đó khủng khiếp lắm vậy” Có cả ngàn lý do để bạn không khóc nhưng luôn có một người để bạn có thể trút bỏ tất cả mọi suy nghĩ, những chuyện vui buồn, toàn tâm toàn ý hy sinh cho bạn.

“Em không biết chị định nói gì.

Nhưng nhìn chị thế này là em biết cho dù em nói cái gì thì chị cũng không nghe. Chị hãy suy nghĩ kỹ về chuyện của Hoắc Minh Dương đi” Cô sắp phải đi rồi nhưng thực sự cô không yên tâm chút nào về Diệp Tĩnh Gia cả.

Mặc dù lúc nào Diệp Tĩnh Gia cũng nói không quan tâm, không sao cả nhưng trong lòng cô rõ ràng đang cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn rất đau đớn nữa.

“Chị không biết nên nói điều gì nhưng chị thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi thì cho dù chị có suy nghĩ lại hay hối hận, cho dù đó là chị hay Hoắc Minh Dương thì tất cả đã là như vậy rồi. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không còn gì có thể thương lượng thêm được nữa.

“Khoảng thời gian đẹp nhất lúc đó đã trôi qua. Bây giờ những chuyện có cũng được không có cũng được kia, thậm chí không cần nhắc đến nữa” “Chị ơi, sao chị lại phải khổ như vậy chứ. Làm khó mình rồi làm khó cả người khác” Cô biết rằng bây giờ có nói gì thì cũng không thể thay đổi được một số khó khăn hiện tại. Nếu mọi chuyện đã như vậy thì không cần nhắc đến nữa.

“Bây giờ em không hiểu nhưng đến một ngày nào đó rồi em sẽ hiểu, bây giờ cho dù em có nỗ lực bao nhiêu mong chiếm hữu được những thứ không thuộc về mình thì những thứ đó Vĩnh viễn vẫn không thuộc về em đâu” Nói xong, cô vẫn cảm thấy lòng mình nhói đau, nhưng đã không đến mức khó chấp nhận như trước nữa.

Cô phải bình tĩnh để cảm ơn Hoắc Minh Dương về mọi thứ mà anh ta đã cho cô, cho dù đó là những điều tốt hay không tốt.

Nếu không có chuyện của Hà Thúy Mai thì cô cũng sẽ không tuyệt vọng như thế. Chính phản ứng của Hoắc Minh Dương sau cái chết của mẹ cô khiến cô cuối cùng cũng không thể tha thứ được nữa.

Những ngày tháng đau khổ đến chết đi sống lại đó, Hoắc Minh Dương chưa từng ở bên cạnh cô. Một quãng thời gian dài đã trôi qua và có rất nhiều ký ức đằng sau nên nếu như không có chuyến đi thăm mộ lần này thì cô không biết được không ngờ Hoắc Minh Dương lại làm như thế.

Nhưng hiện tại cô đã cảm thấy bất lực, đi đến nước này rồi thì không còn cách nào nói chuyện được mất được nữa.

“Chị, chị làm thế này khiến em rất đau lòng đấy” Diệp Thiến ôm Diệp Thiến Nhị, tất cả sự đau lòng từ nãy đến giờ đều năm trong cái ôm này.

“Không quan trọng, có chuyện gì mà em phải thấy đau khổ chứ, mọi chuyện đã qua rồi. Nếu chị cứ ở bên Hoắc Minh Dương như thế thì chị rất có lỗi với Lữ Hoàng Trung đấy” Đây mới là nguyên nhân khiến cô không thể tha thứ được cho những chuyện trong quá khứ.

Lữ Hoàng Trung mới là người quan trọng nhất.


Luôn có một cách để giảm bớt mọi nỗi đau và những vấn đề hóc búa của co.

“Ừm, em quên mất anh ấy..” Diệp Thiến Nhi cảm thấy trong tình yêu, sự tôn tại của người không được yêu mới là điều không có giá trị và vô nghĩa nhất.

“Trong mắt Hoắc Minh Dương, chị là người đã chết rồi, có hay không cũng được, tương lai của anh ta là Tô Thanh Anh” Diệp Tĩnh Gia nói ra hết tất cả nỗi buồn của mình.

Diệp Tĩnh Gia chỉ có thể ở bên cô ấy, nói nhiều cũng vô ích. Một lát sau cô cảm thấy mệt nên ngủ mất.

Trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, mặc kệ người đó nói gì thì cô cũng cảm thấy có chút áy náy. Cho dù làm bất cứ chuyện gì cô cũng dễ dàng đạt được những gì không hề dễ lấy với người khác.

“Sao chị lại phải như vậy, em không biết là chị suy nghĩ cái gì” Cô nhìn Diệp Tĩnh Gia hơi ghét bỏ, người phụ nữ này có quá nhiều chuyện, cô không biết nên nói gì.

Có rất nhiều lúc không cần ai nói gì, chỉ cần nhìn qua là biết chuyện gì đã xảy ra.

“Chính chị cũng không biết nữa” Cô khẽ thở dài rồi nói, dường như tâm trạng của cô lại hơi nặng nề.

Trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô vẫn chưa thể trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Cô vẫn dễ dàng thay đổi quyết định của mình vì Hoắc Minh Dương, vẫn dễ dàng vì những chuyện không đâu mà khóc lóc thút thít.

“Chị đừng nói nữa” Diệp Thiến Nhi không chịu được khi Diệp Tĩnh Gia tiếp tục nói nữa. Cô vẫn luôn cảm thấy có những chuyện không nên nói ra thì vẫn tốt hơn, nhìn bộ dạng của chị mình, trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của cô sau khi làm việc gì đó.

“Chị, chị cứ như vậy thì làm sao em yên tâm đi được” Không nói đến những chuyện khác nhưng nhìn thấy bộ dạng Diệp Tĩnh Gia như thế này làm cô cảm thấy không chịu nổi. Cho dù bạn làm chuyện gì đi chăng nữa cũng phải gánh chịu mọi hậu quả do hành động của mình gây ra.

“Không sao, chị không sao.” Cô ép mình phải nói ra như thế, không có ai có thể ngăn cô cảm thấy buồn, cô chỉ có thể tàn nhẫn với bản thân mình một chút.

“Em biết chị cần phải mạnh mẽ nhưng nếu chị thật sự không thể chịu được nữa thì vẫn còn có em ở đây” Cô nói bằng giọng cô vô cùng kiên định với Diệp Tĩnh Gia, lúc trước cô từng nhận sự giúp đỡ của Diệp Tĩnh Gia thì bây giờ không thể không báo đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận