Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 262: Kabedon

 

Dù sao thì Hoắc Minh Vũ cũng không thích Tô Thanh Anh lắm, chẳng bằng để Hoắc Minh Dương ở bên người khác còn hơn.

Anh ta cũng không quá ghét, cũng nhân cơ hội này mà chứng kiến vẻ mặt thất bại của người phụ nữ kia.

“Đúng là phục em rồi, dù làm gì cũng có ý tưởng của riêng mình.” Hoắc Minh Dương tin chắc rằng với tính tình của Hoäc Minh Vũ sẽ khiến cho tất cả mọi người không ai có thể chống đỡ  được.

Nếu như Hà Vân Phi có thể chung sống hòa thuận với anh cũng là chuyện tốt. “Em về phòng đây, em bắt đầu nghỉ làm từ ngày mai nhé.” Vất vả lắm anh ta mới được nghỉ, phải chuẩn bị cho thật tốt.

Hoắc Minh Dương gật đầu, chợt thấy Hà Vân Phi đi tới. “À thì, tôi có chuyện muốn tìm anh. Cô thấy Hoắc Minh Vũ đang ở đây, có chút bối rối.

“Tôi có chuyện muốn mượn anh trai anh một lúc.” Cô chỉ có thể nói như vậy, ngoài ra không còn cách nào để không khí bớt lúng túng.

“Không sao, chị cứ tự nhiên, muốn ở bao lâu thì ở, chờ đến khi Tô Thanh Anh về đây, nếu chị còn có thể trụ lại nơi này cũng là bản lĩnh của chị” Nếu anh trai không ở bên Tô Thanh Anh thì có là ai cũng chẳng có vấn đề gì lắm.

Anh ta chẳng để ý.

Hà Vân Phi bị câu nói của Hoäc Minh Vũ làm cho đỏ bừng mặt: “Anh ta vẫn luôn như thế này sao?” “Không biết nữa, nhưng nhìn bộ dạng của em ấy thì đang muốn nghỉ ngơi rồi, tâm trạng rất tốt” Hoắc Minh Dương không biết phải an ủi Hà Vân Phi như thể nào, chỉ đành nói vậy.

Nghe thế, cô thở hắt ra một hơi, rôi đưa ra một quyển sổ: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh có thể giúp tôi xem một chút được không?” Nói gì thì nói, Hoáắc Minh Dương luôn có đủ vốn liếng để giúp cô, người đàn ông này không hề đơn giản chút nào, có rất nhiều ý tưởng độc đáo và vốn hiểu biết rộng.

Cô đang cần một đáp án.

Một đáp án có thể khiến cô dễ dàng thỏa mãn.

“Không biết ý em ra sao, nhưng có gì thì em nói nhanh lên, để tôi xem xem có thể giúp em được gì không. Hiếm khi Hoắc Minh Dương đối tốt với người ngoài như thế, khiến cơ mặt của Hà Vân Phi hơi run lên.


“Anh đừng hiểu lầm, tôi nghĩ có một số chuyện tôi không thể không nói rõ với anh…

Cô có một vài vấn đề không thể giải thích được, nên muốn qua đây hỏi ý kiến Hoắc Minh Dương.

“Tôi biết, em tự có ý tưởng của chính mình, tốt lắm” Hoắc Minh Dương cười nói, chẳng biết có phải lời ca ngợi thật lòng hay không.

Dù là gì thì cũng khiến Hà Vân Phi phải đau đầu.

“Nếu tôi nêu ra được ý tưởng nào đó, anh sẽ thỏa mãn tôi chứ?” Trong lòng cô biết rõ điều gì mới là quan trọng nhất, cũng hiểu cách làm thế nào để khiến cho đôi bên cùng hài lòng.

“Có chuyện gì em cứ nói thẳng đi” Hoắc Minh Dương nói xong thì nghiêng người, để cô đi vào phòng.

Ánh đèn trong phòng ngủ hơi tối, đó chính là thói quen thường ngày của Hoắc Minh Dương, dường như cô vẫn chưa hề thay đổi, như khi cô và Hoắc Minh Dương vẫn còn đang chung sống bên nhau.

“Không biết em có chuyện gì, cứ ấp úng mãi thế” Có vẻ như ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu của Hà Vân Phi đã làm Hoắc Minh Dương bất mãn, đột nhiên anh nói với cô như vậy.

“Tôi muốn hỏi anh chút chuyện về vụ án kia, anh cũng biết mà, nếu tôi bị kéo vào thì rất khó có thể thoát thân.” Trong lòng cô luôn rõ ràng, thứ gì mới là quan trọng nhất, trong thời gian dài sẽ không có cách nào khiến cho mọi người đều hài lòng, nhưng ý nghĩ trong lòng cũng khiến cho mọi người không thể nhận ra được.

“Đến mạng sống của mình em còn không cần, ngày nào cũng lao vào những việc như thế này, tôi không thể nào bảo vệ em suốt hai tư giờ được, nếu được thì tôi muốn em bỏ qua vụ án này, tôi sẽ ra mặt nói với bên kia.” Ban đầu anh chỉ có chút lo lắng, nhưng không ngờ đám người kia lại tàn nhẫn đến như vậy, anh sợ Hà Vân Phi không thích ứng được.

“Không cần lo lắng, tôi không sao đâu” Cô cũng không yếu ớt đến mức đó, huống hồ chưa xảy ra chuyện gì.

“Họ cũng có nỗi khổ và điều khó nói trong lòng mà” €ô có thể hiểu được, nhưng đó không thể là lý do để bọn họ phạm tội được.

“Tôi quan tâm đến những việc đó, chỉ cần tôi đã chọn thì sẽ phải kiên trì tới cùng.” Trong mắt cô hiện lên vẻ kiên định thoáng qua, đã quyết tâm làm rồi thì sẽ không bao giờ lơ là nhiệm vụ.

Khi cô đưa ra lựa chọn thì đã không còn đường lui nữa, giờ Hoắc Minh Dương nói vậy là để cứu vãn lần cuối cùng.

“Không biết em nghĩ sao, nhưng nếu em cần gì thì có thể nói với tôi.” Anh cười nói, không để ý tới Hà Vân Phi nữa, người phụ nữ này luôn có cách để khiến anh không biết nên làm thế nào cho phải.

Như là sự kiên cường trời sinh, mang theo trí thông minh tinh tế, nhưng lại không giống Diệp Tĩnh Gia, Tĩnh Gia dịu dàng hơn cô nhiều.


Có lẽ ánh mắt của Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi quá sức lộ liễu, khiến cô có cảm giác mình đang bị anh nhìn thấu không có gì che giấu.

Cô lập tức đỏ bừng mặt, dời mắt đi nơi khác, không dám nhìn anh nữa.

“Thôi được rồi, tôi không hiểu anh nói gì hết, tôi về phòng đây.” Cô nói rồi đứng dậy ngay, nói với Hoắc Minh Dương chẳng có gì rõ ràng cả, tốt nhất là thôi không nói nữa.

“Việc gì em phải về vội vậy?” Nhìn gò má đỏ bừng của Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương dứt khoát kéo tay cô, đè cô lên cửa.

“Anh… Anh muốn làm gì” Cô bị dọa sợ đến mức hơi run giọng, bình thường người này sẽ không đối xử với cô như vậy.

Trong lòng cô vừa có chột dạ, lại vừa có chờ mong, cũng có thất vọng.

“Anh… Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tốt nhất là anh tránh xa tôi ra” Cô không chống lại nổi người này.

Cứ làm ra những hành động khó hiểu, khiến cô không biết nên từ chối hay phản kháng thế nào.

“Hà Vân Phi, tại sao em lại không thích tôi nhỉ?” Hoắc Minh Dương cười xấu xa.

Dường như không hề khó chịu hay không thoải mái vì chuyện của Hà Vân Phi.

Chỉ là khiếu hài hước của anh lên tiếng thôi.

“Đủ rồi đó, anh buông tôi ra đi.” Giọng cô đã run run. Cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tỏ ra sợ hãi: “Nhìn anh thế này cầm thú lắm có biết không?” “Em cũng đã nói vậy rồi, vậy tôi có nên biến tiếng thành miếng luôn không?” Nhìn dáng vẻ cố gắng thoát ra của cô, anh không nhịn được mà cất tiếng tán thưởng: “Thực ra em không cần phải vất vả như vậy đâu” “Anh đi ra chỗ khác, tôi muốn về phòng” Cô từ chối ngay, không muốn biết không quan tâm gì cả, người đàn ông này quá lắm rồi, cứ làm ra những chuyện khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải. Như đã nói từ trước, người này thích mềm không thích cứng.

“Thôi được rồi, nhìn em sợ thành ra như vậy rồi, tôi cũng không thể không để em đi.” Anh nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia, trong lòng chợt thấy thoải mái.

Ngay sau khi anh buông tay xuống, Hà Vân Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm, tất cả những lo lắng khi nấy cũng đã hóa hư vô.

“Anh đừng làm vậy nữa nhé, làm tôi giật mình đó.” Cô muốn làm bầu không khí lúng túng khi nãy biến mất, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Nhưng vẻ mặt Hoắc Minh Dương vẫn rất nghiêm túc: “Em đang nói gì vậy chứ, tôi chẳng thấy gì không đúng cả” Cô nhìn dáng vẻ bây giờ của Hoắc Minh Dương, trái tim đập nhanh hơn, thật giống như là chuyện mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới.

“Tôi chán nói với anh rồi” Cô nói xong thì đứng dậy muốn đi.

Ra khỏi phòng Hoắc Minh Dương, cô nghe thấy tiếng anh bật cười ha ha ở trong phòng, cô biết Hoắc Minh Dương cố tình làm như thế.

Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã mất khống chế, sức ảnh hưởng của Hoắc Minh Dương đối với cô thực sự quá lớn, dù cô có tự đánh lừa bản thân đến mức nào cũng không thể khống chế được.

Cô vỗ ngực một lúc lâu, muốn rũ bỏ hết những khó chịu khi nấy.

Trái tim dần dẫn hoãn nhịp đập, trước nay cô đều không thể thừa nhận sự thực trong lòng mình, người đàn ông kia đã làm được, cô không ngờ tới điều đó.

“Mẹ đã về rồi” Đại Bảo đang chơi ở trong phòng, cậu bé rất thích nơi này, nhà của chú kia rất vui, cậu bé thích lắm. “Mẹ ơi, chú đó giàu lắm mẹ nhỉ” Cậu bé cảm thấy nhàm chán, bèn cầm điện thoại của mẹ nhắn tin cho Hoắc Minh Dương.

“Ừ, chú đó giàu cực, thế chú ấy có đẹp trai không.” “Đẹp trai lắm, đẹp hơn con nhiều.” Nói xong cũng gửi đi.

Hoắc Minh Dương cầm di động lên, bên trên là bức ảnh của Hà Vân Phị, mở tin nhắn ra, là một giọng nói trẻ con đậm mùi hơi sữa.

Anh bật cười, không ngờ đứa trẻ này lại khiến cho người ta quý mến hơn cả Hà Vân Phi.

Anh có thể chắc chắn là mình thích Hà Vân Phi, hơn nữa anh cũng không hề bài xích đứa con của cô.

Đối với anh mà nói, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có.

“Thực ra thì chú nghĩ chúng ta có thể sắp xếp thời gian đi ra ngoài chơi cùng nhau.” Hoắc Minh Dương gửi một tin nhắn thoại cho Đại Bảo.

Đại Bảo nhận được tin nhắn thì mở ra nghe ngay.

Từ điện thoại vang lên giọng nói của Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi giật mình.

“Tại sao con lại gửi tin nhắn làm phiền chú như thế” Cô còn đang nghĩ vì sao cứ nghe tiếng ting ting mà không tìm được điện thoại, hóa ra Đại Bảo đã gửi nhiều tin nhắn cho Hoắc Minh Dương nhiều như thế, vừa nấy cô còn nói sẽ đưa Đại Bảo đi chơi.

Cô đã thay đổi ý kiến nhanh như thế.

Điều này khiến anh không biết nên khóc hay cười: “Anh có cảm giác bây giờ em làm gì cũng không thể bù đắp được trái tim tổn thương của người mẹ” Trước nay cô chưa bao giờ dám cho Đại Bảo đi ra ngoài, đến trường mẫu giáo đều do bảo an của nhà họ Hoắc tự mình đưa đón.


Chứ đừng nói đến việc đi chơi ở bên ngoài.

Cô chỉ thuận miệng hứa với con, không có cách nào thực hiện được: “Con chờ thêm mấy ngày nữa nhé, mẹ xử lý xong vụ án này thì dẫn con đi, bây giờ con không được làm phiền chú đâu.

Cô thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu anh còn dọa cô thêm vài lần nữa thì cô sẽ không có cách nào để đối diện với anh nữa đâu.

Cô sẽ bỏ việc chạy về Mỹ ngay lập tức.

“Mẹ đưa con quay về Mỹ nhé.” Lúc đi ngủ, Hà Vân Phi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, quyết định sẽ đưa Đại Bảo sang Mỹ.

“Mẹ ơi con không muốn” Cậu bé không chịu, không muốn đi, cũng không biết vì sao đột nhiên mẹ lại đổi ý, lúc trước vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại muốn về. “Con không quen ở bên đó.” Bây giờ cậu bé đã quen được với rất nhiều bạn ở lớp, không muốn rời xa các bạn đâu.

“Vậy con ở đây có quen không?” Cô kiên nhẫn hỏi con, muốn biết tình hình dạo gần đây của Đại Bảo.

“Có chứ, con quen Mỹ Châu này, Mỹ Linh này, Huyền My này…” Cậu bé giơ tay ra gọi tên từng người bạn của mình, sau một lúc thì không thấy động tính gì nữa.

Hà Vân Phi cúi đầu nhìn, Đại Bảo đã ngủ rồi, Tiểu Bảo nhảy lên giường, qua ánh đèn ngủ mờ ảo, cô nhìn vào đôi mắt lấp lánh của chú chó, thân thể bé nhỏ dụi dụi vào chăn.

Cô dịch chăn ra cho Tiểu Bảo chui vào, đắp chăn lên, ba người cùng nhau ngủ.

Hà Vân Phi cảm nhận được sự ỷ lại của hai sinh linh nhỏ bé trong lòng mình, ít ra lần này cô quay lại cũng không phải vô ích, đã lấy được nhiều thứ rồi.

Không ngờ cô lại có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn, đêm nay ở nhà họ Hoắc, giấc ngủ của cô cực kỳ bình yên.

Đinh Thanh Uyển lại không thể chìm vào giấc ngủ được.

Nghĩ đến người phụ nữ kia đang ở trong nhà họ Hoắc, chỉ cách cô ta vài căn phòng mà thôi.

Tâm trạng lập tức trở nên khó chịu một cách khó hiểu, nhà họ Hoắc này có lắm vấn đề, trước đây cô ta không phát hiện ra, nhưng giờ thì những thứ đó đã xuất hiện toàn bộ.

Đã xây một cái linh đường trong phòng lớn thì thôi, anh trai lớn trong nhà đã có bạn gái lại còn dẫn theo một người đàn bà khác về.

Người đàn bà đó còn đưa theo con riêng của mình chạy đến đây ở nữa chứ, mọi chuyện cứ liên tiếp ập đến khiến cô ta khó chịu vô cùng: “Anh nói xem bao giờ anh trai anh tống cổ người đàn bà kia đi vậy.” Cô ta hỏi Hoắc Minh Vũ với vẻ không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận