Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế



Chương 270: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn

 

“Tôi không biết nên nói gì với cô mới tốt, có thể tự chăm sóc tốt cho mình, thì hãy tự chăm sóc tốt cho chính mình.” Ngoại trừ những lời này, anh không biết nên nói những lời an ủi nào khác.

“Anh như vậy là muốn đi sao?” Tô Thanh Anh nhìn thấy hành động của anh, sợ anh rời đi, liên sốt ruột đưa tay của mình bám lấy một góc áo của Hoắc Minh Dương.

Lần này thực sự là vô cùng đau đớn.

“A…

“Làm sao vậy?” Anh không đi, chạy nhanh đến xem kỹ vết thương trên tay của cô ta, tựa hồ như là rất đau, căn bản không biết nên nói cái gì mới tốt.

""/

Nhưng là cô không để cho, nên phải buộc anh đưa ra lựa chọn, hơn nữa kết quả chỉ có thể là cô.

“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ không đi đâu nữa, cô đừng làm loạn nữa.

Anh thở dài một hơi, ngôi xuống ghế.

Thật giống như lúc trước, khi tay của Tô Thanh Anh bị thương, anh cũng chăm sóc Tô Thanh Anh như vậy.

“Cô cần gì cứ nói cho tôi biết.” Nói xong anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng ở nơi đó không biết làm cái gì, cuối cùng vẫn là rơi vào đường cùng, câm trong tay di động, anh gửi tin nhắn cho Hà Vân Phi báo tin.

“Em ở đâu?” Nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, Hà Vân Phi ở trong quán cà phê bị dọa cho sợ một phen.

“Ở quán cà phê dưới lầu, anh có thể tới đây đón tôi không?” Cô sợ vừa ra quán sẽ lại nhìn thấy người đàn ông kia, đến lúc đó không có người đến bảo vệ cô.

""/

“Mặc kệ tôi, tôi đi ra ngoài hút thuốc.” Trước kia anh cũng không hút thuốc, hiện tại sao lại hút thuốc, Tô Thanh Anh biết trong lòng anh có suy nghĩ như thế nào, cũng không vạch trần.

“Về sớm một chút, em sợ.’ Giọng nói như sắp khóc nức nở tới nơi, khiến cho Hoắc Minh Dương cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Đến hành lang liên nhanh chóng gọi điện thoại cho Hà Vân Phi.

“Em làm sao vậy?” “Không sao hết, anh có thể tới đón tôi không, tôi không dám đi lên.

Cô hiện tại rất lo lắng, bây giờ không biết nên làm cái gì mới tốt, đi ra ngoài cũng không được, không ởi ra cũng không được, hiện tại chỉ có thể gọi người tới cứu cô.

“Anh ở đây không đi được, anh cũng không có ở công ty, hay là anh tìm người đến đón em nhé” Hoắc Minh Dương suy nghĩ một chút mở miệng nói, nếu hiện tại anh rời đi, Tô Thanh Anh tuyệt đối sẽ chịu không nổi.

""/

Nhân viên cửa hàng đi tới ngăn cô lại.

“Thưa cô, ở bên ngoài vẫn còn đang rất nguy hiểm” Vừa rồi anh ta đã cố ý quan sát, sợ người kia còn ở bên ngoài quấy rầy, quả nhiên đến bây giờ vẫn còn chưa rời đi.

“Tôi biết rồi” Chuyện này thật sự là tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

Ôm thử một chút hy vọng, gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, không ngờ lại có thể lập tức gọi được.

“Alo, anh đang ở đâu?” “Anh đang ở bệnh viện, làm sao vậy? Em có chuyện gì sao?” Giọng nói của Lữ Hoàng Trung rất dịu dàng, làm cho cô cảm giác được an tâm.

“Vậy hiện tại anh có tiện không?” Cô không dám đi, chỉ có thể gọi người tới đón.

“Ừm, em đang ở chỗ nào, anh đi tìm em” Anh ta nhìn xung quanh một vòng những bác sĩ đang chờ anh ta phân phó công việc, sau đó nói với Hà Vân Phi, khóe miệng đang tươi cười liền lập tức mất đi.

“Em đang ở quán cà phê dưới công ty Hoắc Thiên, anh tới rồi gọi điện thoại cho em” Cô nói xong liền tắt điện thoại, có chút bất an đứng ở đó.

Lữ Hoàng Trung nhìn văn kiện, sau đó đưa cho một vị bác sĩ ở bên cạnh.

“Anh cầm đi photo, để cho mỗi người viết một bản báo cáo, đến lúc đó chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ chỉ cho”” Anh nói xong liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.

“Sao vậy, bác sĩ Trung muốn đi hẹn hò à” Vài người bắt đầu trêu ghẹo Lữ Hoàng Trung nói, hiện tại bác sĩ Lữ chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong bệnh viện của bọn họ.

Bọn họ đều đang chờ để có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, kết quả là vị bác sĩ Lữ này ba ngày thì đến hai ngày đều bận, cả ngày đều vội vã đi xem mắt, nhưng vẫn là biển hiệu của bệnh viện này.

Không thể không bội phục Lữ Hoàng Trung quả thật có có chút tài năng.

“Vậy anh yên tâm đi đi, chúng tôi ở đây sẽ xử lý tốt.” Bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, dù sao viết tốt báo cáo, có cái gì bác sĩ Lữ sẽ giúp bọn họ.

“Không biết mọi người nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại tôi đã nghĩ xong chuyện tôi nên làm như thế nào rồi, còn chuyện tiếp theo mọi người phải làm, chờ sau khi xử lý xong mấy chuyện này, rảnh rỗi thì lại tiếp đến tục tìm tôi” Anh vừa thay quần áo vừa nói.

Nói xong liền tan làm, cũng không có cái gì khó chịu cả, chỉ là đơn thuần cảm thấy được bản thân bất luận làm cái gì, đều không có biện pháp thay đổi một số chuyện, còn không bằng để nó thuận theo tự nhiên.

Khó khăn lắm anh mới có thời gian đi gặp người kia.

“Bác sĩ Trung đi thong thả” Lữ Hoàng Trung gật gật đầu với bọn họ, sau đó cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.

Tâm tình đã không còn nghiêm trọng như trước, ngược lại là có loại cảm giác như trút được gánh nặng, rất vất vả mới khiến mọi chuyện đi vào quỹ đạo, mẹ của anh cũng không giúp anh tìm đối tượng xem mắt nữa.

Không qua bao lâu, Lữ Hoàng Trung đã chạy tới chỗ của Hà Vân Phi, đi đến quán cà phê.

“Làm sao vậy? Bỗng nhiên gọi anh tới đây.” Anh vừa đến nơi đã thấy, trên bàn có bốn năm chén cà phê trống không.

“Ở đây vừa có rất nhiều người sao?” Anh biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn cố ý trêu ghẹo Hà Vân Phi nói.

“Anh đừng nói nữa, em đau đầu quá.” Cô nói xong khế đưa tay xoa chán, cái tên chết tiệt này, không biết làm cái gì mà bây giờ mới tới, đều là đàn ông, nếu không phải Hoắc Minh Dương, cô căn bản không cần phải trải qua chuyện không thoải mái thế này.

“Đều là do em uống đó.” Cà phê uống nhiều cũng không thoải mái, cho nên cô cũng đã gọi thêm một ly nước khoáng.

Cô cũng không biết bản thân đã đi WC bao nhiêu lần.

“Giói lắm đấy, anh cũng không biết nên nói gì với em nữa.” Anh thở dài một hơi, cười cười, Diệp Tĩnh Gia này, bây giờ lại thành cái dạng này rồi.

“Anh hôm nay không có việc gì à.” Lúc trước vẫn luôn không thể gọi cho Lữ Hoàng Trung, luôn có việc, hôm nay thế mà vừa gọi đã được.

Nếu không phải bởi vì anh, hôm nay cô không biết sẽ phải trở về như thế nào.

“Em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?” Lữ Hoàng Trung nhìn ra Hà Vân Phi tựa hồ như tâm tình không tốt lắm, không biết nên nói cái gì, có chút đau lòng, đưa tay nắm lấy tay cô.

“Nếu em có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết.” Bị anh nắm lấy như vậy, Tĩnh Gia không chậm chạp lấy nửa nhịp. Lập tức nhanh chóng rút tay về, không lưu lại chút nào: “Không phải… chuyện là…

Cô cuối cùng cũng vẫn không nói nên lời, thật sự không có gì có thể nói cả, cô chán ghét sự đụng chạm, bất kể là ai, nhưng chỉ có Hoắc Minh Dương là người đàn ông đụng chạm cô nhiều nhất, mà cô lại không hề cự tuyệt.

Tuy rằng cô rất muốn nói chính mình không phải cố ý, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mất mát hiện tại của Lữ Hoàng Trung, cô thật sự không muốn cho Lữ Hoàng Trung bất hỳ hy vọng gì cả.

Như vậy sau này sẽ khiến cho anh tiếp tục thất vọng.

“Xin lỗi anh” Cảm giác gọi anh ta ra đây là sai lầm.

“Đúng rồi, rốt cuộc gần đây em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta có chút lo lắng, nhưng vẫn quan tâm hỏi Hà Vân Phi.

“Không có chuyện gì cả, chỉ là hiện †ại em đang bị người ta theo dõi, do em đã nhận một án có chút phiền phức.” Hà Vân Phi nhún vai, nhắc tới cái án này, cái gì mà tình cảm với phụ nữ, anh tình tôi nguyện, trong tức khắc liền biến thành không khí, chuyện trọng yếu nhất trước mắt chính là nhanh chóng giải quyết người đàn ông kia.

“Lúc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì, em đều quên cả rồi sao? Lúc trước em đồng ý với anh như thế nào.” Lữ Hoàng Trung có chút không vui, nhưng vẫn không tỏ thái độ lạnh lùng nói chuyện với cô, như vậy đã xem như rất khách khí rồi.

“Em mặc kệ, dù sao hiện tại em đã rất phiền não rồi, anh đừng nói chuyện với em nữa.” Cô cự tuyệt, không muốn nghe người đàn ông này nói gì nữa.

“Đừng làm loạn, ngoan, anh đưa em về nhà” Lữ Hoàng Trung nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tựa hồ như cô đã mất hứng, mỗi lần nói tới chuyện này là cô lại làm ra dáng vẻ như vậy, lúc nào cũng thấy mất hứng.

“Phục anh rồi đấy, mặc kệ anh, em hiện tại thấy đau đầu, anh đừng nói chuyện với em.” Cô cự tuyệt, rõ ràng đã nói đến đây rồi nhưng lại không muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề nữa.

Uống cà phê ở đây nhiều đến mức đầu cô muốn nổ rồi.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu kiêu ngạo của cô như vậy, Lữ Hoàng Trung vui vẻ nở nụ cười, tất cả mệt mỏi đều trở thành không khí bay đi hết.

“Em đợi anh, đi chậm một chút.” Ra đến cửa, Hà Vân Phi cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó đi theo Lữ Hoàng Trung vào trong xe, ngồi vào trong xe rồi mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn chưa hết sợ hãi.

“Làm em sợ muốn chết.” “Người như nào mà lại có thể dọa em thành cái dạng này, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy em sợ hãi như vậy lần nào.” Anh ta nhẹ nhàng lái xe rời đi, trên xe trêu chọc Hà Vân Phi.

“Anh đừng nói nữa, cái công việc này, là công việc nguy hiểm nhất mà em làm, không có công việc nào nguy hiểm hơn” Cảm giác trái tim mỗi ngày đều rất mệt mỏi, người đàn ông kia thì lại không ngừng dây dưa, rõ ràng là khiến cho cô không biết phải làm gì mới tốt.

“Được rồi được rồi, biết mỗi ngày em đều rất mệt rồi, không cần suy nghĩ hinh tỉnh, có việc thì nhanh chóng nói cho anh biết.” Lữ Hoàng Trung rất để ý đến cảm xúc của Hà Vân Phi, thấy tâm tình cô thật sự không tốt, liền nhanh chóng an ủi cô.

“Tốt lắm, biết anh là tốt nhất mà, nhưng hiện tại em không biết nên làm cái gì cả, rất nhiều chuyện đều đã loạn hết cả lên rồi, anh nói xem con người như Hoắc Minh Dương có đáng tin không?” Hiện tại chuyện mà cô chờ mong nhất chính là Hoắc Minh Dương có thể cho cô một cái đáp án vừa lòng, những người khác cô đều có thể không cần.

“Em vì cái gì mà lại để ý đến Hoắc Minh Dương như vậy?” Lữ Hoàng Trung hỏi ra điểm mấu chốt, anh ta không biết bản thân mình có chỗ nào thua kém tên Hoắc Minh Dương kia, không biết vì sao Hà Vân Phi lại muốn đem Hoắc Minh Dương trở thành chỗ dựa cho cô.

“Anh sắp phải kết hôn rồi, còn nói gì nữa” Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, không muốn đi sâu vào những chuyện không đâu như vậy, thái độ của Lữ Hoàng Trung rõ ràng là mất hứng, nói cái gì cũng không có tác dụng.

Cô chỉ có thể cúi đầu bi ai thở dài, không có biện pháp gì thay đổi hiện trạng.’Kỳ thật em cũng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.” Thở dài một hơi, tất cả những chuyện không vui đều khiến cô không thể chịu đựng nổi nữa.

“Kỳ thật em có rất nhiều chuyện đều không có nói với anh.” Cô không biết có nên đem tình hình hiện tại của mình nói ra với anh không, cô luôn có cảm giác nói ra thì không tốt, mà không nói thì cũng không được.

Cho dù có làm thế nào cũng không “Có phải bây giờ em làm cái gì cũng phải suy nghĩ nhiều như vậy không?” Lữ Hoàng Trung biết bệnh tình của Hà Vân Phi, lần trước sau khi trải qua cái chuyện kia, cả người cô đã không còn bình thường như trước rồi, hiện tại thoạt nhìn bệnh tình lại có chút nặng hơn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui