Chương 348: Đột nhiên bị ngất “Ừm, Hà Vân Phi một lúc nữa sẽ không ra được.’ Anh thật sự lo lắng cho Tô Thanh Anh, có cái gì thì nói cái đó, không biết nên làm cái gì, chỉ là hy vọng nhiêu thứ, dần dần nhận ra một số chuyện không làm dễ như đã tưởng.“Bác sĩ nói không sao.Bà Charles có vẻ lo lắng, gia đình bị bao quanh nhiều người, Tô Thanh Anh rõ ràng là không hợp nhau.‘Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá.” Hắn tranh thủ trấn an mọi người, tiện thể trấn an bản thân.Vì sợ cô gặp tai nạn nên Hoắc Minh Dương cũng không nói nhiều dù anh không vui.“Thôi đừng lo lắng, chắc không có chuyện gì đâu.’ Bà Charles cũng không thoải mái hơn anh là mấy, từ lâu đã coi Hà Vân Phi là con gái ruột của mình.Tô Thanh Anh đứng ở đó, cái này rõ ràng có nhiều thứ, vì vậy cũng không cần nói rõ.Cô quay người và lặng lẽ rời đi, không để ai phát hiện.Sau khi lên xe, cô gọi cho bác sĩ hỏi xem rốt cuộc bệnh của Vân Phi là bệnh gi.Cô bây giờ đối với Vân Phi mà nói là hận thấu xương, tốt nhất cô ta nên bệnh không dậy nổi đi.“Tôi có một số việc, không biết có nên nói ra hay không. Bà Charles do dự một lúc rồi nói với Hoắc Minh Dương. “Thật ra, tôi cảm thấy Vân Phi đang mang thai, dạo này nó có vẻ hơi mệt mỏi. Dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị tình huống xấu nhất” Nói đến đây, Hoắc Minh Dương giật mình, thậm chí Hoắc phu nhân cũng trợn tròn mắt.Không ai nghĩ tới chuyện này, Hoắc Minh Dương cũng như thỏa mãn được một chút.Lúc đầu anh còn nghị, tại sao đột nhiên Hà Vân Phi lại xảy ra tình huống này. Cũng không ngờ cô có thể mang thai, anh nghĩ lại có khi nào dạo này giao cho cô quá nhiều việc rồi không.“Sao không nói sớm hơn…” Thế nhưng từ trước tới giờ, Vân Phi chưa bao giờ nhắc tới việc này. Thật giống như cô chưa từng mang thai vậy.Trong lòng hắn hiện tại cũng đang rất rối, không biết nói cái gì cho đúng.Không ngờ rằng, cô ấy lại mang thai.“Thật sao? Vân Phi đang mang thai?” Vừa nghĩ tới Hoắc Thị muốn có người kế nhiệm, Hoặc Phu Nhân rất vui vẻ.Bây giờ không phải là lo lắng cô mang thai hay không, chủ yếu là phải quan tâm một chút, cô hiện tại tình trạng cơ thể yếu, cón có thai nên càng cần phải chăm sóc cẩn thận. Bà Charles rất lạnh lùng cự tuyệt Hoắc phu nhân.“Không có không có, chỉ là, đây là chuyện tốt.” Hoắc phu nhân vẫn kiên trì nói, hiện tại biết Vân Phi mang thai chính là một chuyện vô cùng đáng mừng.“Mẹ, hiện tại cô ấy đang ở bên trong, sao mẹ có thể đừng nói những lời như vậy.’ Hoắc Minh Dương thấy thật sự thất vọng về mẹ của mình, mẹ của anh hoàn toàn không để Vân Phi vào mắt.“Mẹ tôi nói thật. Hai người sao lại nhìn tôi nhiều thế này? Tôi đều là vì đứa bé!” Không ai hiểu được ý tốt của cô, hiện tại Vân Phi đang mang thai, về sau sẽ đối xử với cô thật tốt.Hoắc Minh Dương tự trách bản thân mình, hắn ở cùng cô lâu như vậy, lại không hề biết cô đang mang thai.Vẫn là thông quá người khác mới biết.Đại Bảo được bà Charles ôm chặt, nghe người lớn nói gì cậu cũng hăng hái.Ta đi làm anh sao? Cô yếu ớt nói một câu, sau đó mọi người đều nhìn.Lo lắng đến bảo bảo, không biết nên làm sao để an ủi. Hiện tại lo lắng cho Vân Phi vừa bị ngã xỉu hơn việc mình có thể làm anh.“Đúng vậy, sau này bảo bảo phải ngoan, không nên làm phiền mẹ nữa., Anh nói câu này mà lương tâm cắn rứt, đáng lẽ anh nên chăm sóc cho Vân Phi nhiều hơn mới phải.“Được rồi, được rồi, làm phiền mọi người. Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân”?”, Y tá và bác sĩ từ trong đi ra, đẩy theo Vân Phi đi cùng.“Là tôi, tôi đây, xin hỏi có chuyện gì?” Hắn lo lắng chạy lên phía trước.Anh lo lắng, muốn chạy đến xem Vân Phi hiện tại ra sao.Tôi không biết phải làm gì.Vì trong lòng tôi khá lo lắng, sợ phải nhận tin xấu, tim tôi muốn nhảy lên cổ họng rồi.“Không sao đâu, chỉ là tôi bây giờ hơi mệt. Cả mẹ và đứa bé đều ổn. Bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi tiêm thuốc dưỡng thai. Nói thật, tôi cảm thấy đôi khi mình không thể làm theo suy nghĩ của bản thân. Bây giờ tôi thấy rằng dù tôi có làm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi số phận.Trong lòng có nhiều chỗ có lỗ hổng, không biết làm sao để lấp đầy” “Thế nào, trong lòng có cái gì khó chịu mau nói.“Anh có chút nóng nảy nói, càng nhiều hơn chính là lo lắng cô có qua có được hay không, ngoài ra không còn suy nghĩ gì khác.Ban đầu thì anh không có suy nghĩ điều gì, hiện tại suy nghĩ trong lòng lại nhiều vô kể.Anh cùng bác sĩ vào phòng bệnh, người cứ như vậy trông coi gì Vân Phi, một giây cũng không muốn rời khỏi Vân Phi, từ khi cô vào bệnh viện, anh cũng vẫn luôn ở đấy.Một chút cũng không rời, mặc kệ Hoắc phu nhân nói thế nào, anh đều không nghe.Gặp Hoắc Minh Dương sỉ tình như vậy, bà Charles nhẹ gật đầu, cái nhìn của bà đối với Hoắc Minh Dương cuối cùng có chút yên tâm.Trước đó còn chưa tin, sợ Vân Phi ở đây không được hạnh phúc, hiện tại mọi thứ đều không cần lo lắng.Bà trước đó còn nghĩ rằng Hoắc Minh Dương đối với Vân Phi không tốt, không biết vì nguyên nhân gì.Chắc chỉ là Hoắc phu nhân không thích gì Vân Phi.Hiện tại xem ra Hoắc Minh Dương cũng sẽ không để Vân Phi chịu khổ.“Bà đi về trước đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc Vân Phi.” Hoắc Minh Dương không muốn nhiều người ở đây, ở lại cũng chẳng làm được gì, anh muốn được ở bên cạnh Vân Phi.“Một mình tôi ở đây là được rồi, các người có thể về trước, nhớ dẫn theo đứa bé-‘ Đại Bảo lưu luyến không rời khỏi giường Vân Phi, thỉnh thoảng dùng tay thận trọng sờ lấy em bé bên dưới chiếc bụng bằng phẳng, cậu bé thấy, Vân Phi giống như đang bị bệnh, hiện tại chỉ có thể nằm ở trên giường.“Mẹ không sao chứ? Con rất lo cho mẹ và em bé”. Cậu bé thật sự lo cả mẹ, cả em bé trong bụng đều sẽ bị ảnh hưởng bởi bệnh của mẹ.Thật sự muốn mẹ dậy sớm một chút, không muốn để em bé cũng sinh bệnh.Chút tâm tư của Đại Bảo, Hoắc Minh Dương nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù không biết đứa bé nhưng anh lại không có chút gì đáng ghét.“Mẹ sẽ không sao đâu, mẹ không sao đâu” Ừ thì Đại Bảo với con của anh thì cũng chẳng khác gì nhau.“Con biết mẹ không sao” Cậu bé tin tưởng mẹ không bị bệnh gì.Hoắc phu nhân quyết định cùng bà Charles trở về, nhiều người như vậy ở tại bệnh viện cũng không có tác dụng gì, nếu như không phải là bởi vì bà Charles ở đây, cô cũng sẽ không đến bệnh viện.“Chúng ta đi về trước đi, nhiều người như vậy lưu tại bệnh viện cũng không phải là biện pháp.” Hoắc phu nhân mới mở miệng, bà Charles do dự một chút, cuối cùng đồng ý.“Vậy cậu phải chăm sóc tốt cho con bé. Vân Phi có mau chóng bình phục hay không còn phải trông cậy vào sự chăm sóc của cậu. Tôi không muốn con bé xảy ra mệnh hệ gì.” Bà cũng không muốn cô và đứa nhỏ có chuyện gì.“Bà cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy:Hoắc Minh Dương nói lời này với ánh mắt đầy kiên định nhìn sang phía giường bệnh của Vân Phi nhưng không biết lấy gì để thuyết phục bởi Vân Phi vẫn đang nằm trên giường bệnh.“Sao lại thế này? Cậu có vẻ không được khỏe lắm đúng không?” Lúc anh nói lời này, trong lòng cảm thấy rất áy náy, mặc dù anh không biết Vân Phi chuyện gì đã ảnh hưởng tình trạng của cô, nhưng là có thể nghĩ, không phải là tin tốt lành gì.“Tôi thật không có việc gì, mọi người cứ yên tâm đi đi.” “Ừm, vậy chúng ta đi trước, cậu cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bản thân mệt mỏi” Bà Charles dặn dò. So với Hoắc phu nhân thì bà Charles càng giống mẹ của Hoắc Minh Dương hơn.“Đúng vậy Minh Dương cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt” Hoắc phu nhân cũng nói theo bà Charles.“Ừm, tôi không sao, bà đi trước đi.Tôi không tiễn.” Anh tiếp tục ở lại để chăm sóc Vân Phi, chỉ là vì không muốn để lại Vân Phi ở đây cô đơn một mình.Thấy con mình sỉ tình như vậy, cô cũng không biết nên nói như thế nào.Tốt xấu gì người đang nằm trên giường bệnh kia cũng là phụ nữ mang thai, trong nội tâm Hoắc phu nhân cũng được an ủi đôi chút.Đợi đến Hoắc phu nhân cùng bà Charles rời đi, Lữ Hoàng Trung liền đi đến.“Cậu đợi có lâu không?” Hoắc Minh Dương nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đến, liền mở miệng hỏi một câu.Thật khéo, vừa lúc Hoắc phu nhân và bà Charles rời đi thì Lữ Hoàng Trung liền đến.“Không sao. Tôi cũng không muốn đem lại phiền phức gì cho Vân Phi. Nên đến cũng ngồi chờ bên ngoài” Lữ Hoàng Trung không hy vọng Vân Phi ở nhà họ Hoắc sẽ bị phiền phức gì ảnh hưởng đến địa vị của cô trong nhà họ Hoắc.Cô đã rất vất vả mới được kết hôn với Hoắc Minh Dương, dù không được Hoắc phu nhân tán thành và chúc phúc.“Cậu có biết Vân Phi mang thai không?” Hoắc Minh Dương hỏi Lữ Hoàng Trung. Anh ta cũng không biết vì sao Hoắc Minh Dương lại hỏi vậy, có thể vì muốn biết chính xác một việc..Trong lòng anh ta rất buồn, không ngờ được Vân Phi mang thai lâu như vậy rồi mà đến giờ mình mới biết được.“Tôi thật không biết nên làm thế nào mới tốt. Hiện tại chỉ có thể đến đây ngồi nhìn cô ấy một chút” Hoắc Minh Dương biết có một số việc không phải đơn giản như vậy. Quan hệ của Vân Phi và Lữ Hoàng Trung thật sự có gì đó thân thiết lắm. Nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô.“Tôi không biết nên nói gì, nhưng chuyện lần này thật sự tôi cũng không biết. Có khi ngay cả chính cô ấy cũng không biết” Ngẫm lại thời gian dài như vậy, rốt cuộc Vân Phi đã trải qua chuyện gì mà đến anh cũng không biết? “Nếu biết như thế này chắc chắn sẽ không để cho cô ấy đi làm lại. Ai mà biết được cô ấychịu áp lực lớn đến vậy” Hiện tại anh chỉ có thể đem hết tất cả quy tội cho áp lực công việc mà Vân Phi phải chịu khi đi làm lại thôi. Trên thực tế có phải là áp lực đó hay không thì có thể không phải.“Anh cho là bởi vì đi làm lại sao?” Lữ Hoàng Trung hỏi ngược lại. Anh ấy không hiểu tại sao Hoắc Minh Dương lại nói như vậy.Chẳng lẽ không nghĩ ra được Vân Phi đã phải chịu áp lực dài đến như vậy. Chuyện đi làm có gì mà tạo ra được áp lực lớn.“Anh thật sự đơn thuần nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra mà cô ấy lại khó chịu như vậy à?” Khi anh ấy nói lời này, Hoắc Minh Dương cũng không ngẩn đầu nhìn anh ấy một cái.€ó điều thật không hiểu vì cái gì mà Vân Phi lại đưa ra lựa chọn này.“Anh tự đi mà giải quyết cho tốt đi.Nếu mẹ anh vẫn tiếp tục đối xử với Vân Phi như thế này, tôi nghĩ cô ấy sẽ chịu không nổi nữa đâu” Đây không phải là lời nói dối mà là thật sự trong thời gian dài áp lực mà Vân Phi chịu còn trước cả khi đi làm lại thì chỉ có thể đến từ Hoắc phu nhân.Có thể là cô lo lắng Hoắc phu nhân không thích cô, mãi mãi không thích cô thì biết làm sao bây giờ.Mấy vấn đề này mới chính là kẻ đầu sỏ khiến cô nằm viện.