Yêu Phi Của Thái Tử



Nam Khúc ở Tây Bắc cũng nghe thấy tiếng mõ chiêng trống đánh trực diện, tiếng vang vô cùng lớn.

Vở này là “Đoạn Kiều”, sau khi nước tràn xuống núi Bạch xà và Thanh xà gặp lại Hứa Tiên, thay lòng đổi dạ còn không biết xấu hổ giả vờ đáng thương, Tiểu Thanh tức giận đến mức muốn giết hắn ta.

Trên sân khấu, Hứa Tiên bắt đầu chào sân, ê ê a a nhảm lảm một lúc lâu, Tuy Tuy ngẩn người, liếc ra ngoài phía lan can, trông thấy hai nam nhân đi ngang qua cầu hành lang đối diện.

Cách khá xa, trời lại tối, không thấy rõ mặt, chỉ biết trong đó có một người mặc áo choàng hạc, nhất định là công tử Thái thú vừa mới ra ngoài.

Người có thể khiến công tử Thái thú đích thân chào đón chỉ có thể là vị khách quý khoan thai đến muộn kia.

Tuy Tuy không để bụng, giơ tay ném hoa thương đi, rồi lại nhào lộn bắt lấy, nhận được một tràng pháo tay trầm trồ khen ngợi.

Nàng và thương vững vàng đáp đất, đang đắc ý vô cùng thì quay đầu hai gã sai vặt thắp đèn lồng, dẫn hai người kia vào.

Đèn lồng được bao phủ bởi một tấm lưới mỏng màu đỏ, bóng đèn lờ mờ, phản chiếu màu đỏ lên chiếc áo choàng màu xanh lá cây và đai ngọc màu trắng của chàng, trên đai ngọc là một hàng khuy bạc.

Nếu không nói là khách quý thì nhìn hàng lông mày và đôi mắt kia, như thế nào gọi là mặt như ngọc, như thế nào gọi là tuấn tú phóng khoáng, như thế nào gọi là… Sao lại…

Sao lại là Lý Trọng Tuấn!

Không phải chàng đi ăn tối sao?

Ăn tối… Ăn tối… Chẳng lẽ chính là bữa tối này!

Tuy Tuy hồn phách lên mây, suýt nữa thì ngất đi, cơ thể không ổn định, dựa vào tiểu sư thúc “Bạch xà tỷ tỷ” ở bên cạnh.

Tiểu sư thúc đang mắng Hứa Tiên một cách truyền cảm tròn vành rõ chữ, mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua, cũng hơi cứng người.

… Cả hắn ta cũng không biết người được mời đêm nay là ai.

Rốt cuộc hôm nay là ngày hoàng đạo không nên ra cửa gì đây… Tuy Tuy nói không nên lời, khóc cạn nước mắt, chỉ có thể cầu cho bản thân vẽ như ma, Lý Trọng Tuấn sẽ không nhận ra.

Nhưng đến khi chàng gặp mọi người, ngồi xuống, vừa cầm chén trà vừa ngước mắt lên, mặt bỗng nhiên biến sắc.

Tuy Tuy ở cách khá xa, không nhìn thấy khoé mắt chàng giật giật, nhưng công tử thái thú lại trông thấy hết, hắn ta nhìn lên đài cao, rồi lại nhìn chàng một cái, không hiểu ra sao.

Mặc dù công tử Thái thú cũng là nhị thế tổ, nhưng chưa bao giờ dính vào nữ sắc, không có việc gì thì chỉ đi đánh mã cầu, không uống rượu hoa, vậy nên cũng chưa từng thấy vị “tiểu thiếp xinh đẹp” trong truyền thuyết của Lý Trọng Tuấn.

Hắn ta hỏi: “Cửu lang không thích vở diễn này sao?”

Vị công tử này là người tính tình ngay thẳng, cũng không thầm báo cho bất kỳ ai biết chuyện này mà cao giọng thu xếp: “Thôi thôi thôi, đừng diễn nữa, vở này không tốt.

Lấy danh sách vở diễn tới đây cho chúng ta xem thử.”

Hắn ta không hay xem kịch, không biết cắt ngang giữa chừng là điều tối kỵ, tiếng người tiếng trống bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi người đều nhìn lại.

Đột nhiên yên lặng, tiểu sư thúc ngừng lại một chút rồi cũng thu tay áo lại, muốn đi xuống sân khấu cáo tội với quý nhân.

Mặc dù hắn ta là diễn viên nổi tiếng nhất Lương Châu, nhưng ở trước mặt công tử nhà quan thì cũng chỉ có thể cúi đầu, chứ đừng nói là với Lý Trọng Tuấn.

Bọn họ nói vở diễn này không tốt, hắn ta phải tới nhận lỗi.

Tuy Tuy biết mình liên lụy tới tiểu sư thúc, hổ thẹn không thôi, nhưng nàng cũng không quan tâm được nhiều như thế, chỉ yên lặng lui ra sau, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Không ngờ lúc này Lý Trọng Tuấn lại rít hai chữ qua kẽ răng: “Không cần.”

Dường như chàng đã hết ngạc nhiên, đặt chung trà xuống, tiện tay cầm quả táo trên bàn sứ lên, dựa vào giường nệm rộng rãi mềm mại chuẩn bị riêng cho chàng: “Hát không tồi, tiếp tục hát đi, tiếp theo đến vở gì?”

Quản sự trà lâu vội đi tới nói: “Là “Gặp mặt ở Tây Lâu”.”

“Ồ, vậy thôi.

Ta thích nghe kịch này.

Diễn hết các vở của “Bạch xà truyện” đi.”

Chàng nói với quản sự nhưng lại chỉ nhìn Tuy Tuy, nhàn nhã cắn một miếng táo, nhướn mày cười như không cười nhìn nàng, vẻ mặt thản nhiên.

Chàng chàng chàng… Rõ ràng là chàng cố ý!

Tuy Tuy sắp tức chết rồi.

Nàng luôn là người giỏi tha thứ cho bản thân nhất, nhưng sau khi bị Lý Trọng Tuấn khiêu khích thì cảm giác chột dạ của nàng đều bay xa đến chín tầng mây, nàng không nhịn được mà trừng mắt nhìn chàng một cái.

Tiểu sư thúc cũng đã hành lễ đồng ý với bọn họ, động tác là chắp tay của nam nhân, nhưng vừa quay người lại dường như đã biến lại thành Bạch nương tử, nhấc váy lên đài, thướt tha lả lướt, khỏi phải nói là yểu điệu cỡ nào.

Hắn ta vừa đi vừa đưa mắt ra hiệu cho Tuy Tuy, nàng cũng không dám lỗ mãng nữa.

Nàng bất chấp xấu hổ, tiếp tục diễn.

Hứa Tiên kể khổ với Bạch xà xong, Tiểu Thanh không tin, giơ kiếm muốn giết hắn ta, Tuy Tuy cũng ôm một bụng tức, nghiến răng nghiến lợi hát.

“… Phì! Nếu đã thường xuyên nhớ tiểu thư, vậy sao lại nhẫn tâm đi tu thiền? Tiểu thư và Pháp Hải giao chiến, vì sao lại đứng về phía con lừa trọc đó? Lời ngon tiếng ngọt định lừa ai, tên bất nghĩa hãy nếm thử Long Tuyền của ta!”

Nàng hai tay hai kiếm, hoàn toàn xem Hứa Tiên là Lý Trọng Tuấn, đuổi theo hắn ta muốn đâm, kết quả đương nhiên là bị Bạch xà ngăn cản.

Tuy Tuy đang hận trút giận mà không thành, thì nghe bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động giòn tan, một vệt sáng như tuyết loé lên trước mắt, phóng thẳng về phía bàn gỗ bên cạnh tay Lý Trọng Tuấn, khi ánh sáng nhạt dần nàng mới nhìn ra là một mũi tên.

…?

Chuyện này là sao… Ông trời báo thù thay nàng à?

Tuy Tuy đột nhiên bị mù, lại tiếp tục nghe thấy vài tiếng động nữa, một mũi tên tiếp tục phá cửa sổ bay vào.

Nàng chậm chạp nhận ra… Là hành thích!

Không ngờ Lý Trọng Tuấn lại điêu luyện như vậy, không đợi thị vệ tụ lại, chàng đã nhảy lên, rút kiếm ra chém gãy một mũi tên nhọn khác đang bay tới.

Đám đông náo động, tản ra như ong vỡ tổ, chạy trốn tứ phía.

Vì mũi tên bắn vào từ cửa sổ phía tây nên hầu hết mọi người đều bỏ chạy về phía cửa đông.

Tuy Tuy sớm đã chóng mặt, nhảy vào trong đám đông theo bản năng nhưng bị kéo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui