Lần nào cũng vậy.
Mỗi lần vở kịch kết thúc đều là khoảng thời gian mà chàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lần này chàng còn uống thuốc bổ, phản ứng càng gay gắt kịch liệt.
Cứng như thế chắc là đau lắm nhỉ.
Dù Tuy Tuy chưa trải qua cảm giác ấy bao giờ nhưng nàng có thể tưởng tượng được.
Thôi, để chàng chịu đau tiếp đi.
Đau cũng vui mà, suy cho cùng mọi chuyện đều là vì Nghi Nghi.
Tuy Tuy biết lòng Lý Trọng Tuấn đã có người thương.
Tuổi tác và thân thế của người ấy vẫn còn là một câu đố, nàng chỉ biết nhũ danh của nàng ấy là Nghi Nghi.
Thấy Lý Trọng Tuấn như thế, Tuy Tuy cũng không đi trêu chọc chàng làm gì.
Nàng chỉ ngồi dưới đất, tựa người vào ghế dựa hình bán nguyệt, ôm gối mà ngủ.
Cũng may phòng chàng còn trải thảm, ngồi dưới đất vẫn rất ấm áp.
Đèn tắt.
Chậu than vẫn đang cháy, tiếng nổ tanh tách đi vào trong giấc ngủ của Tuy Tuy.
Mưa rơi nhỏ giọt tí tách đến tận nửa đêm, mãi đến nửa đêm, giọng nói của nam nhân đánh thức nàng.
“Nước.”
Tuy Tuy xoa mặt, phản ứng kịp là Lý Trọng Tuấn khát.
Trong cơn mê man, nàng vội vàng đứng lên, mò tới trước kỷ án có lọ hoa mai.
Nàng đốt nến thắp sáng trước, rồi mới xách ấm trà rót nước ra cốc giữ ấm.
Cuối cùng, nàng bưng cốc trà và giá cắm nến, đưa đến trước giường.
Lý Trọng Tuấn vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Nước trà hơi lạnh mà chàng cũng không soi mói, uống xong lại nằm xuống.
Ánh nến chỉ to chừng bằng hạt đậu, cháy leo lắt.
Ánh sáng soi chiếu góc nghiêng mặt anh tuấn của chàng, sống mũi cao thẳng như ngọn núi nhỏ, phủ thêm ánh vàng hoàng hôn, trông y như tranh vẽ.
Nhưng mọi sự chú ý của Tuy Tuy đều đổ dồn về thứ dưới gối chàng.
Đó là một chiếc khăn.
Mỏng tang, hơi cũ, chỉ để lộ nửa chữ Nghi như vũ công ôm tỳ bà che mặt.
Là Nghi Nghi.
Nàng biết từ lâu rồi.
Rằng dưới gối của Lý Trọng Tuấn cất giấu một bí mật không muốn để người khác biết.
Tuy Tuy không biết quá nhiều mặt chữ, nàng phải chép lại chữ này rồi hỏi tiểu sư thúc mới biết chữ này đọc thế nào.
Chắc chắn chiếc khăn cũ đó thuộc về một cố nhân nào đó.
Là cô nương nào ở Trường An chăng? Lần này chàng về Trường An là có thể gặp lại nàng ấy ư?
Nghĩ vậy, Tuy Tuy lại khấp khởi mừng thay cho chàng và Nghi tiểu thư.
Nhưng nghĩ đến Dương tiểu thư, nàng lại thấy thương cho nàng ấy, còn chưa qua cửa mà lòng trượng phu đã có chủ trước rồi.
Nhưng Lý Trọng Tuấn cũng chẳng làm gì sai.
Việc cưới xin này do Hoàng đế kết nên duyên, không ai có thể cãi lại Thánh chỉ.
Có thể giữ thân sạch như ngọc vì Nghi tiểu thư, nhất định là vì chàng muốn cưới nàng ấy.
Tuy Tuy đi hát bao năm qua, nàng đã quá quen với mấy câu chuyện một tài tử, hai ba giai nhân rồi.
Bình thường, trong ba vị giai nhân, sẽ có một cô nương là thanh mai trúc mã, một tiểu thư nhà cao cửa rộng, một nàng hoa khôi nghiêng nước nghiêng thành.
Ba nàng giai nhân đều yêu một thư sinh nhu nhược, đòi chết đòi sống gả cho hắn.
Còn thư sinh thì sao, đương nhiên là thi đỗ trạng nguyên, sum vầy hạnh phúc bên ba nàng.
Các giai nhân xưng nhau là tỷ muội, tuy hai mà một.
So với đám thư sinh ấy, Lý Trọng Tuấn âu cũng được coi như đáng mặt nam nhi.
Chàng vốn có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng chỉ yêu một nàng Nghi Nghi, cũng chỉ yêu đúng một cô nương ấy.
Vì Nghi Nghi, trong hai năm nay, dù khó chịu đến mấy chàng cũng không chịu chạm vào nàng.
Vì Nghi Nghi mà dù sắp cưới một tiểu thư danh giá, chàng cũng không thấy sung sướng chút nào.
Tuy Lý Trọng Tuấn đối xử với nàng sáng nắng chiều mưa, khó hầu hạ thật đấy, nhưng chắc chắn chàng là người si tình!
Tuy Tuy tự làm mình cảm động một lúc.
Dần dần, cơn buồn ngủ đánh úp lại.
Đèn tắt, nàng cũng mơ màng, quên mất mình đang ở đâu.
Tiện tay đặt giá cắm nến sang bên cạnh, nàng nằm xuống.
Nhưng nửa canh giờ sau, nàng đã tự tát vào mặt mình, lại được trải nghiệm sâu sắc vì sao người ta hay ví nam nhân với chó.
Trong giấc ngủ, Tuy Tuy chỉ cảm thấy mình bị ai lật người lại.
Bên tai có tiếng thở phì phò nghe như tiếng thú thở dốc, hơi ướt, hơi nóng và hơi ngứa…
Nàng vươn tay xua đuổi con thú nọ, lại bị giữ chặt tay, đè xuống.
“Đau đau đau!”
Nàng nhíu mày kêu la, nhập nhèm mở mắt ra.
Đập vào mắt là gương mặt nam nhân gần trong gang tấc, không đúng, chỉ có thể nói là góc nghiêng mặt thôi… mặt tên đó còn đang chôn ở cổ nàng kìa.
“A! Ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai?”
Giọng khàn khàn của chàng lộ rõ vẻ không vui: “Nàng còn nghĩ đến ai hả?”