Trong bữa tiệc, nàng đóng vai ái thiếp hồ mị nham hiểm, sắc đẹp cũng là một thứ vũ khí không thể thiếu.
Tuy Tuy thầm biết sau này rất khó có cơ hội được ăn diện lộng lẫy, thế nên nàng càng trang điểm kỹ càng.
Áo khổng tước, váy xòe, hình thêu tầng tầng lớp lớp, vàng bạc và hoa ẩn hiện.
Trường An có nếp sống phóng khoáng, các quý nữ thích màu sắc tươi sáng, khiến các ca kỹ và thiếp thất cũng nhao nhao bắt chước theo.
Chiếc váy nàng chọn là La Cẩm huyết sắc nổi tiếng nhất, hai ngày trước còn cố ý nhuộm lại một lần, đến bây giờ đầu ngón tay của nàng vẫn còn hồng hồng.
Búi tóc xõa một bên, tóc mai vắt ngang trán, mí mắt được thoa một lớp phấn dày, trông như đã uống nhiều rượu, ánh mắt mơ màng nhìn nghiêng.
Ăn mặc hoa lệ, song lại toát ra vẻ lẳng lơ.
Tuy Tuy đang cố gắng cài hết vàng bạc châu báu lên đầu, đột nhiên có một gã sai vặt đi tới, tay cầm một chiếc hộp gấm, nói là Ngụy Vương Điện hạ bảo đưa tới.
Mở ra nhìn thì thấy cả một bộ trang sức trên đầu bằng vàng, trâm vàng, kẹp vàng, lược vàng, mũ vàng, trâu châu khảm nạm, rực rỡ đến mức Tuy Tuy chỉ liếc mắt một cái đã thấy rõ.
Nàng mở to mắt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khó thở: “Những thứ này… Để làm gì?”
Gã sai vặt nói: “Điện hạ nói lát nữa cô nương sẽ đeo trong bữa tiệc.”
Tuy Tuy ôm ngực nói: “Vậy… Vậy sau khi yến tiệc kết thúc, ngươi lại đến lấy về à?”
Gã sai vặt không hiểu ra sao: “Điện hạ không nói phải lấy về, chỉ nói là đưa tới cho cô nương đeo.”
Tuy Tuy hít một hơi thật sâu, gã sai vặt đã đi một lúc lâu rồi, nàng vẫn còn đầu váng mắt hoa.
Trời ạ, trời ạ.
Lý Trọng Tuấn, chàng… Cũng thú vị quá!
Trước khi chia tay còn tặng cho nàng đồ trang sức quý giá như vậy.
Mặc dù Tuy Tuy hiểu rõ chàng có thể hào phóng như vậy chủ yếu là vì tầm quan trọng của yến tiệc tối nay.
Nhưng có cơ hội mang đồ trang sức quý giá như vậy luôn là một chuyện vui.
Đợi lát nữa nàng diễn tốt vở kịch cuối cùng, Lý Trọng Tuấn vui vẻ, biết đâu chừng sẽ cho nàng lấy hết đồ trang sức!
Chỉ trong chớp mắt, Tuy Tuy đã hoàn toàn quên mất sự cay nghiệt, khó chịu và xấu tính của Lý Trọng Tuấn.
Nàng biết ơn chàng đến mức cúi đầu rạp xuống đất, chỉ ước gì Tết đến cũng không cần cúng ông Táo mà đổi thành bài vị của chàng.
Nàng vội vàng tháo mấy món trâm cài ngọc trai vụn vặt trên đầu, thay những món trang sức mới, sau đó nóng lòng chạy đi tạ ơn Lý Trọng Tuấn.
Tới gần giờ Dậu, trời vừa mới mưa, sắc trời cũng âm u.
Vào một buổi chiều hoàng hôn buồn man mác, Tuy Tuy lại ăn mặc trang điểm xinh đẹp, vui vẻ chạy đến phòng chính.
Mới đi lên mấy bậc thang đã thấy hai tiểu tỳ nữ giăng màn, sáu cặp sai vặt thắp đèn lồng đứng trước sau, vây quanh Lý Trọng Tuấn đi ra khỏi cửa.
Trước khi bắt đầu yến tiệc chàng phải tiếp đãi khách quý, đương nhiên cũng mặc y phục bằng gấm.
Chàng đứng trên bậc thềm cao, chiếc thắt lưng bằng gỗ trầm hương Già Nam vắt ngang áo bào màu xanh đen, gã sai vặt cầm áo choàng ra hầu hạ chàng khoác thêm, bên trên vải gấm màu xám bạc là những hoa văn mây nước ẩn hiện.
Cách ăn mặc trang trọng, áp chế khí khái hào hùng và lệ khí giữa mày chàng, thậm chí còn có phần giống như một quyển sách cổ được đựng trong hộp gỗ đàn hương, tỏa ra mùi hương mát lạnh nhàn nhạt.
So sánh với nhau, Tuy Tuy giống như một chiếc đèn lồng lớn lòe loẹt.
Nhưng nàng cũng không tự ti mặc cảm, trong lòng thật sự vui mừng, cười hì hì nói: “Thiếp thân bái kiến điện hạ, đa tạ ân điển của điện hạ!”
Hơn một tháng không gặp, trông chàng vẫn là dáng vẻ lười biếng kia.
Đi ngang qua người Tuy Tuy, Lý Trọng Tuấn vươn tay lau một vệt phấn trên mặt nàng, sau đó xoa xoa đầu ngón tay, cười một tiếng như thể ghét bỏ, nhưng cũng không nói gì.
Chàng bước xuống bậc thang, thản nhiên để lại cho nàng một câu.
“Bỏ đi, đợi trở về Trường An, ít khiến ta mất mặt một chút đã là may mắn của ta rồi.”
Tuy Tuy không hiểu, bèn nghe theo cách lý giải trong đầu mình, vội đáp: “Thiếp thân không dám! Đợi điện hạ trở về Trường An, thiếp thân sẽ ngày ngày thắp hương, hàng đêm khấn vái, ở nơi xa phù hộ cho điện hạ mọi việc đều suôn sẻ…”
Nàng chưa nói hết câu, Lý Trọng Tuấn đột nhiên dừng bước.
Chàng quay người lại, nhíu mày nhìn nàng.
Giống như nghi ngờ, hơn nữa còn mang theo chút ngạc nhiên.
Tuy Tuy càng bối rối, nàng giải thích thêm: “Thiếp thân nói thật lòng! Thiếp thân cũng đã nghĩ kỹ rồi, đợi điện hạ lên đường, ta sẽ rời khỏi Lương Châu, đến Trương Dịch hoặc là Đôn Hoàng.
Nơi đó không ai nhận ra thiếp thân, thiếp thân cũng sẽ không không nói với ai là mình quen biết điện hạ, sẽ xem như mình chưa từng gặp điện hạ…”
Nàng thấy vẻ mặt Lý Trọng Tuấn dần chuyển từ nghi ngờ sang… Nghiến răng? Chàng nhíu chặt mày, đôi mắt đen dài sâu thẳm giống như lưỡi đao sắc bén.
Tuy Tuy cuống lên, giơ ba ngón tay lên trời nói: “Ta thề! Nếu như ta nói cho ai biết thì sẽ nổi nhọt khắp người, không được chết tử tế…”
Nhưng nàng vẫn dần ngậm miệng lại.
Không đúng, sắc mặt Lý Trọng Tuấn thật sự quá đáng sợ.