Lúc này Lý Trọng Tuấn cũng bắt đầu thở dốc, hai má phiếm hồng, cướp đoạt thân thể của nàng, lại muốn đặt nàng dưới thân về phía chính diện.
Tuy Tuy sắp khóc luôn rồi: "Không được, không thể như vậy! Như vậy, như vậy không vào được!”
Lý Trọng Tuấn nghe xong lời này, ngược lại ngẩn ra, không đề phòng đầu bị tua rua ở trâm cài của Tuy Tuy lộn xộn lướt qua rạch trúng.
Trên cổ lập tức chảy máu.
Chàng dừng lại, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên buông nàng ra, ngã xuống bên tay vịn.
Lau một cái trên cổ, liếc thấy vết máu trên tay, nhưng cũng không quan tâm, chỉ nghiêng mặt thở dốc.
Tuy Tuy bị quăng nằm trên đệm, ngẩng đầu thấy vết thương của chàng, sợ đến lạnh thấu tim.
Da tóc trên người do phụ mẫu ban cho, da tóc của chàng là hoàng đế ban cho, một vết máu vậy thôi đã đủ lấy mạng nàng rồi.
Tuy Tuy bất chấp sợ hãi, tìm khăn lau mồ hôi khắp giường rồi đưa tới trước mặt chàng, hoảng sợ kêu một tiếng: "Điện hạ".
“Ta… Ta, ta không phải cố ý, điện hạ......”
Chàng không để ý đến nàng, sắc mặt hung ác nham hiểm kia khiến nàng không dám hỏi lần thứ hai.
Dưới ánh đèn, bởi vì phập phồng kịch liệt khiến gân cốt dưới lồng ngực cường tráng của chàng càng rõ ràng hơn.
Dưới thắt lưng gầy gò là bộ phận sinh dục đứng hiên ngang, bởi vì trước đó kẹp chặt giữa đùi nàng nên nàng biết rõ nó cứng rắn đến mức nào.
Rễ thịt đỏ thẫm, quy đầu sẫm màu, sưng phồng sung mãn, khe rãnh rõ ràng, còn dính nước trong huyệt nàng, trong suốt lóe sáng.
Vừa rồi chính là thứ vô sỉ này kẹt ở miệng huyệt, tuy rằng lúc vào hơi đau, lúc hồi phục lại, mới biết đã bị ma sát ra chút ham muốn, nước xuân ngậm ở trong huyệt thịt, khẽ động một chút đã muốn chảy ra bên ngoài.
Tuy Tuy vội vàng nắm chặt chân, lại ngắm rễ thịt kia.
Hôm nay Lý Trọng Tuấn không bình thường, nàng thật sợ chàng nói một câu muốn mạng của nàng, nóng lòng lấy lòng chàng, lại nhớ tới chiêu thức từng nhìn thấy của đám tỷ tỷ ở rạp hát, quyết tâm tiến về trước hai bước.
Cái cổ mảnh khảnh khẽ cúi xuống, im hơi lặng tiếng cúi người xuống.
Lý Trọng Tuấn chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại nóng bỏng dưới thân, lúc cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tuy Tuy đã nằm ở trước người chàng, hai tay nâng túi tinh của chàng lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Nói là liếm nhưng lại giống như mèo con uống sữa bò hơn, húp từng miếng từng miếng, ăn một hồi, dừng một hồi.
Đây là lần đầu tiên của Tuy Tuy.
Nàng không thể nào hé miệng với rễ thịt dữ tợn này được, chỉ đành phải thử liếm liếm thân thịt kia một cách chậm rãi.
Sau đó đối diện với ánh mắt của chàng, thấy chàng hình như cũng không ngăn cản, nhưng trên mặt không chút thay đổi, trong lòng thấp thỏm, đành phải tăng cường độ, vì thế biến từ liếm thành mút, thậm chí còn bất chấp nỗ lực nuốt quy đầu tròn trịa kia vào, vài lần không được, còn để lại nước miếng giống như sợi chỉ bạc khiến gậy thịt kia ướt đẫm.
Rửa đến mức Lý Trọng Tuấn nổi lửa trong bụng, lửa trong lòng còn lớn hơn thế này.
Con kép hát suýt chút nữa làm buôn bán da thịt, từ nhỏ nàng lớn lên ở gánh hát, diễn xuân cung hoạt sắc sinh hương, chắc hẳn cũng có nhiều kinh nghiệm.
Chàng đã sai người dò xét sơ sơ về quá khứ của Tuy Tuy, nhưng một vài chi tiết nhỏ thì chàng không biết.
Mới đầu chàng không có hứng thú muốn biết, sau đó lại là không dám biết.
Nhưng dù thế nào, cũng chỉ là bóng dáng mơ hồ trong tâm trí chàng, giờ khắc này xem xét nó một cách toàn diện một lần nữa…
Làm sao chàng có thể rung động với một nữ nhân như vậy.
Chàng lạnh lùng nhìn nàng, phấn hồng sáp môi ướt đẫm mồ hôi nhòe đi, trải qua một trận tranh đấu vừa rồi, lan đến gò má, mí mắt, trên ngực tuyết trắng, khắp người đều là vết đỏ loang lổ, giống như dư vị của cao trào.
Môi đỏ mọng phun ra nuốt vào rễ thịt của chàng, cọ sát đến dính son trên thân.
Nàng cũng không mạnh mẽ cả gan như lúc diễn kịch, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt hồ ly đong đầy nước, nuốt vào vô cùng gian nan.
Đây cũng chỉ là giả vờ sao? Giả vờ nhẫn nại lấy lòng nam nhân, giống như nàng vẫn luôn giả vờ lấy lòng chàng.
Không thích chàng nhưng vẫn có thể dịu dàng ngoan ngoãn liếm mút.
Trong lòng nàng, chàng hoàn toàn chỉ là một ân nhân.
Rễ thịt căng đến phát đau, Lý Trọng Tuấn lại cắn răng, cố gắng ức chế xúc động muốn nhổ ra.
Chàng còn muốn hỏi nàng, giống như là một loại chà đạp của bản thân.
“Trước kia, nàng cũng như thế sao?”
Tuy Tuy vừa nghẹn thở vừa chống đẩy, sắp muốn nôn ra rồi.
Dịch tiền xuất tinh từ mã mắt phun ra có hơi chát, cũng may bị hơi thở tùng bách trên người chàng che lại, cũng không xem như là khó ngửi.
Nàng hàm hàm hồ hồ hỏi: "Hả?...!Cái gì như thế?”
"Với những người đó."
Trong miệng Tuy Tuy ngậm vật lớn như vậy, vừa nói đã có nước miếng chảy ra, nghe chàng chỉ hỏi nửa câu kỳ kỳ quái quái, phiền muốn chết, cũng không thể bày tỏ, đành phải cẩn thận nói: "Điện, điện hạ nói người nào?"
Không nghĩ một khắc sau, chàng bỗng nhiên rút dương cụ ra, dùng một tay đẩy ngã nàng xuống đệm, bản thân thì sấn người đến.
Cánh tay chống ở hai bên khuôn mặt nàng, trong bóng tối đôi mắt đen sáng như sói hoang.
Môi mỏng gần như chạm đến mí mắt rung động của nàng, giống như hôn, lại có vẻ không phải hôn, chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp, hơi thở ấm áp thổi lên mặt nàng.
Chàng nhẹ giọng cười lạnh, giống như đang bức cung:
“Những người chơi nàng.”