Chàng cực kỳ hận, sắc mặt lạnh lẽo đến mức có thể nhỏ nước, sau một khắc rút cả cây ra, xoay người nàng, nhấc thắt lưng đâm tới cùng.
"Ồ..."
Tuy Tuy nóng lòng, ngửa đầu thét chói tai một tiếng, Lý Trọng Tuấn bóp cổ nàng kéo đến trước ngực, nhưng chỉ nhìn thấy nàng nhíu mày nghiến lợi, trống rỗng liếc chàng một cái, con ngươi trong veo, mặt đầy sự sung sướng.
Như vậy, có gì khác nhau sao?
Có gì khác với những nam nhân đã cho nàng?
Lý Trọng Tuấn chung quy cũng không hỏi ra, vì thế lại hung hăng ấn cổ nàng xuống, đặt điểm tựa này, ưỡn thắt lưng đâm mạnh vào trong huyệt nàng.
Tuy Tuy cũng không kén chọn, cố gắng chống khuỷu tay lên giường, thắt lưng cong lên đón nhận sự đùa cợt mãnh liệt, xương bướm phập phồng vỗ cánh muốn bay.
Tuy rằng chủ nhân là một tên khốn nhưng dương vật thô trong huyệt cũng rất dễ dùng, hơi hơi vểnh lên, lập tức đâm vào khối thịt kia, đâm đến hồn đều tan biến.
Thịt huyệt khô đến mức chín đỏ, nước khuấy đến trắng đục, nhỏ xuống đầm đìa.
Đáng tiếc cảnh đẹp không dài, thân thể Tuy Tuy có mạnh đến đâu thì thể lực cũng tuyệt đối không sánh bằng Lý Trọng Tuấn.
Thay phiên vài lần, cuối cùng cũng mệt mỏi mà chỗ Lý Trọng Tuấn vẫn cứng rắn như sắt.
"Ôi, không, không được, đau quá..."
"Đừng, đừng..." Nàng mơ màng kêu đau, đưa tay đẩy chàng, ngón tay lắc lư qua lại, lại bị chàng bắt được, giống như dây cương trói ngựa, kéo thân thể mảnh khảnh của nàng như cong như trăng tròn, chỉ có hai nhũ tuyết lắc lư trên không.
"Chịu đi."
Giọng điệu chàng lạnh lẽo, cổ họng lại khàn khàn, lại nặng nề đâm một cái vào.
Tuy Tuy dần khôi phục lý trí, cắn chặt răng một lần nữa, đau đớn cũng không chịu lên tiếng, chịu đựng từng đợt này đến đợt khác trong đau khổ.
Nàng đã không nhớ rõ đã chấm dứt từ khi nào, chỉ nhớ rõ chàng bỗng nhiên buông tay, cả người nàng ngã về phía trước, thân thể xụi lơ nằm trên giường, nước trong thân thể từ từ chảy ra.
Lý Trọng Tuấn không nói một lời ngồi xuống giường.
Không biết qua bao lâu, có người hầu thò đầu vào thăm dò xem có thể hầu hạ chưa, mới tới đây đã bị Lý Trọng Tuấn đá một cước nằm trên mặt đất.
Chàng mặc y phục và rời đi.
Tuy Tuy mơ màng, tỉnh lại vẫn là đêm khuya.
Nàng bị lạnh mà tỉnh lại, trong phòng khách không có một người nào, than đã tắt, đèn và nến cũng tắt.
Áo khoác của Lý Trọng Tuấn khoác trên giường, trông vừa mềm mại vừa ấm áp.
Nhưng nàng không muốn chạm vào nó.
Nàng kéo lên thân thể đau nhức, rót nửa chén trà lạnh lặng lẽ rửa sạch, rồi lại nhặt lại y phục rơi trên mặt đất mặc vào.
Nương theo ánh trăng tìm một hồi trên giường, nước lạnh lẽo, quả nhiên không có một tia đỏ như máu.
Con đào kép đã gập lưng xoạc chân từ nhỏ, đa số đã không còn "Thân thể nguyên vẹn" từ lâu, nàng cũng biết, mới dám lừa gạt chàng.
Lúc Lý Trọng Tuấn đi dường như vẫn còn rất tức giận.
Bỏ đi, kệ chàng.
Đêm lạnh lẽo, giống như thế giới đã kết thúc, nàng cũng vô cùng chán nản.
Chàng muốn giết nàng thì giết đi, nàng đã lén lút mang rất nhiều đồ trang sức nhỏ về nhà rồi, Thúy Kiều bán đi cũng đủ sống.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy nàng ấy không thể chịu đựng được, nàng ấy yếu như vậy, có tiền cũng khó sống.
Tuy Tuy suy nghĩ lung tung rồi lại ngã trở lại giường, ngủ một đêm trong đống đổ nát hoang vắng này.
Kết thúc tồi tệ nhất mà nàng có thể nghĩ chỉ đơn giản là chết.
Nhưng lại không ngờ Lý Trọng Tuấn lại tàn nhẫn như vậy...