Rất mệt mỏi, nặng nề ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã không biết đêm nay là đêm nào.
Bên ngoài trời âm u, có lẽ trời sắp mưa.
Nàng chậm rãi đứng lên, kịch liệt đêm qua không làm cho nàng khó chịu lắm, ngược lại lại ngủ một đêm rất ngon.
Tuy Tuy đang ngáp ngắn ngáp dài và xoa cổ, bỗng nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, càng ngày càng gần, sau đó cửa lớn khép hờ bị đẩy ra, vỗ vào tường một tiếng rầm lớn.
Nhìn lại thì thấy là một nhóm phụ nhân trang điểm.
Một người cầm đầu vọt tới trước mặt: "Đã qua giờ tỵ rồi, cô nương ngủ ngon thật!...!Cũng đừng ngủ nữa, đi cùng ta một chuyến!"
Sau đó bà ta túm xiêm y Tuy Tuy kéo xuống giường.
Tuy Tuy hoảng sợ: "Ây da...!Ngươi làm gì đó...!Buông ta ra!"
Thân phận của nàng đặc thù một chút, không giống tiểu nha đầu bình thường có thể tùy ý đánh mắng, bà tử cũng không dám thật sự dùng lực nên bị Tuy Tuy vùng ra, bà ta hống hách nói: "Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn một chút! Còn ồn ào nữa, sẽ đưa ngươi đi gặp quan!"
Tuy Tuy: "Dựa vào cái gì? Ta đã phạm luật gì!"
Bà tử kia không nói nhảm với nàng nữa, kéo mạnh nàng đến thư phòng của Lý Trọng Tuấn.
Hạ Nương sớm mang theo người đứng ở gian ngoài bày trận chờ đợi, sắc mặt cũng khó coi như nhau, vừa nhìn thấy Tuy Tuy đã nói: "Ngươi có biết tội không?"
Tuy Tuy mờ mịt: "Ta không làm gì hết, làm sao biết tội..."
"Ngươi còn cứng miệng, không thấy quan tài không rơi lệ!" Trước mặt Hạ Nương có một cái án thấp như đen như mực, nàng vén tấm thảm đỏ bên trên lên, chỉ thấy có rất nhiều trâm cài vàng, vòng vàng, lóe lên dưới ánh đèn mờ mịt.
"Nhìn mấy thứ này xem, còn dám nói ngươi không làm gì hết!"
Tuy Tuy nhìn kỹ một chút, chỉ thấy đều là vật Lý Trọng Tuấn thưởng cho nàng rồi bị nàng âm thầm đổi thành trang sức bạc mạ vàng, nhất thời trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên Hạ Nương lấy một chiếc vòng vàng đưa đến trước mặt nàng, một chiếc vòng lấp lánh ánh vàng đã bị cạo đi lộ ra bạc trắng.
Tuy Tuy không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, hoảng sợ nói không nên lời, lại nghe Hạ Nương oán mắng: "Đồ không có lương tâm! Điện hạ có chỗ nào đối xử không tốt với ngươi, vàng bạc, muốn cái gì cho cái đó, ngươi còn biết kiếm tiền! Nếu không phải sáng nay ta phát hiện, để ngươi trộm long tráo phụng, chỉ sợ ngày mai vương phủ đều bị ngươi dọn sạch! Đi, theo ta đi gặp điện hạ..."
Bà ta còn chưa dứt lời, đã thấy dưới rèm trúc có một nam tử áo xanh bước ra, là quản sự Cao Lãng.
Cao Lãng nhìn Tuy Tuy một cái, lặng lẽ thở dài, quay mặt nói với Hạ Nương: "Tẩu tử đi vào đi.
Điện hạ đang xem tranh, đừng kêu gào khóc lóc thảm thiết!"
Hạ Nương vội vàng đáp lời rồi đi vào.
Hai bà tử áp giải Tuy Tuy cũng vào trong phòng.
Một bức tranh non xanh nước biếc treo trên tường sau thư án, Lý Trọng Tuấn ngồi trên thư án đưa lưng về phía mọi người, gác lên tay vịn trên ghế, nhàn rỗi tự đắc thưởng thức bức tranh kia, dường như tâm trạng không tệ.
Nhưng Tuy Tuy vừa nhìn thấy chàng thì nhớ ngay tới trận cuồng phong bão táp đêm qua, nhìn bộ dạng của chàng thoải mái như vậy thì vừa tức vừa hận.
Chàng thản nhiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì."
Hạ Nương vội vàng đứng nghiêm, kể lại từ đầu đến cuối.
Thì ra là sáng sớm hôm nay, có một người hậu trong viện Tuy Tuy lén lút xuyên qua từ hành lang trở về viện, vừa bị Hạ Nương nhìn thấy thì nhấc chân bỏ chạy, sau đó bị bà ta bắt lại.
Mở tay nải trong ngực hắn ta ra thì thấy bên trong chứa trang sức do Ngụy vương ban thưởng, lúc này Hạ Nương cảm thấy không đúng, trở về cân lên mới biết là đã bị người ta tráo, bên ngoài chỉ có lớp vàng mỏng, bên trong đều là sắt bạc.
Bà ta lập tức dẫn người đi lục soát thiên viện, không ngờ tới trong gần như tất cả trang sức đều là giả.
Tuy Tuy nghe được thì rất ngạc nhiên.
Không thể nào...!Chuyện này là không thể!
Mỗi lần đổi trang sức đều là tự mình nàng đi, cũng không đưa cho người khác, làm sao có sự xuất hiện của tên hầu được?
Nhưng kế tráo đồ này đúng thật là ý của nàng, hiện giờ bị bắt quả tang, nàng không thể cãi lại, đương nhiên nên bị phạt nên đành phải cúi đầu không nói lời nào.