Yêu Phi Của Thái Tử



Chuyện trong phủ đều phải qua tay Cao Lãng, bởi vậy hắn ta đứng ở một bên cũng lên nói: "Nếu bình thường hạ nhân trộm đổi đồ đạc nhà chủ nhân thì đưa đến nha môn, tùy bọn họ đánh giết thôi.

Chỉ là chuyện này, thân phận của Tuy cô nương không giống người khác.

Mặc dù mấy thứ này là vật Tuy cô nương đeo hằng ngày, nhưng cũng là do điện hạ thưởng, xử lý như thế nào thì còn phải đợi điện hạ xử lý."

Một lát sau, Lý Trọng Tuấn mới nói: "Ừ, biết rồi."

Chàng đổi tư thế dựa vào bàn, một tay đặt trên đầu gối, góc áo thiên thủy bích tản ra trên bàn gỗ mun, lộ ra gấm vóc trắng ngà, tơ lụa và ngọc bội cùng rủ xuống đan xen vào nhau.

Trong buổi sáng âm u này, chàng lại đặc biệt sống động, khôi phục dáng vẻ tiểu lang quân hờ hững kia, hoàn toàn không thấy sự điên cuồng đêm qua.

Hạ Nương cho rằng Lý Trọng Tuấn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, vội vàng bổ sung: "Nói là điện hạ thưởng, cũng bất quá là thưởng cho nàng ta đeo, nàng ta lại đem đi tráo đổi rồi bán đi, tự mình tùy ý làm chủ, như vậy không được! Hơn nữa...!Hiện giờ trong phủ đang dọn dẹp châu báu, khắp nơi đều lộn xộn, làm ra chuyện như vậy, nếu điện hạ mặc kệ, để hạ nhân nhìn nhìn thấy vậy, chẳng phải là nhắc nhở bọn họ..."

Lý Trọng Tuấn cắt ngang lời bà ta.

"Cao Lãng, theo lệ cũ của vương phủ, xử lý như thế nào?"

Cao Lãng vội vàng nói: "Bẩm điện hạ, trước kia Thụy Vương phủ có một thiếp thị lén đem ngọc phật Thụy Vương điện hạ thưởng cho ca ca mình, làm ầm ĩ đến chỗ Vương phi, đánh mười gậy..."

Tuy Tuy hít sâu một hơi.

Đêm qua Lý Trọng Tuấn tức giận như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, nàng cắn chặt răng, tay trong tay áo nắm chặt lại chờ bị đánh.

Nhưng Lý Trọng Tuấn lại nói: "Đánh thì không cần."

Giọng điệu của chàng thoải mái, dường như cũng không có tức giận, Tuy Tuy sửng sốt, còn chưa thở phào một hơi đã nghe tiếng chàng bình thản nói ra nửa câu sau:

"Lát nữa ngươi gọi đám buôn người đến, bán nàng ta đi."

Tuy Tuy sửng sốt, nhất thời giống như sét đánh ngang tai.

Người trong phòng nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Tuy Tuy ở trong mắt bọn họ chính là sủng thiếp đêm đêm cung phụng, tráo đổi những trang sức kia, kiếm được nhiều lắm cũng chỉ là một hai trăm lượng bạc, cho dù chàng là Vương gia không được chào đón, cũng không đến coi trọng chút tiền này, sao mà bỗng nhiên trở mặt muốn bán người?

Tuy Tuy như bị người ta đánh, sợ hãi đến không thở nổi, không phải vì chính nàng, mà là vì Thúy Kiều...!Một khi bị bán đến chân trời góc biển, núi cao đường xa, e là chạy về sẽ là chuyện khó như lên trời.

Nàng cũng bất chấp chuyện tối hôm qua, quỳ xuống đất, quỳ xuống trước án: "Điện hạ, điện hạ, đừng, đừng..." Nàng không nói nên lời, sốt ruột đến độ rơi lệ: "Đừng bán ta...!Cầu xin người, điện hạ, hai năm nay ta tổng cộng bán được một trăm tám mươi sáu lượng, ngoại trừ năm mươi lượng đã dùng hết, còn lại đều ở trong phòng ta, ta trả cho người...!Phần còn lại, phần còn lại ta sẽ nghĩ cách, cho dù như thế nào cũng bù đắp vào lỗ thủng này, chỉ cần, chỉ cần người đừng bán ta ra khỏi Lương Châu thành..."

Nàng rất sợ hãi, khóc không ngừng được, đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt trước mặt chàng.

Trong lòng nàng vừa lo sợ vừa chua chát, không chỗ trút ra, nàng nhịn không được nắm lấy góc áo chàng rơi trên bàn nhưng lại bị chàng chán ghét phất tay ra.

Lý Trọng Tuấn lại kêu Cao Lãng:

"Bán nàng ta đi xa, càng xa càng tốt.

Ờ, đúng rồi, nói cho bọn họ biết, đến lúc đó nhất định phải tìm một con phố Hoa Liễu bán sang tay." Chàng nâng cằm nàng lên, ngửa môi cười lạnh nói: "Đừng để chôn vùi nhân tài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui