Tuy Tuy cũng không biết những lá thư này là ai đưa cho Lý Trọng Tuấn, vì dù sao mỗi lần chàng xem xong đều có biểu cảm rất nghiêm trọng.
Lúc này cũng không ngoại lệ, Lý Trọng Tuấn xem xong thì xụ mặt, kẹp thư vào giữa ngón tay, tới gần chân đèn thiêu hủy nó.
Ngọn lửa nuốt trọn mảnh giấy, ngọn đèn rung lên.
Chàng nhắm mắt một lát rồi mở ra, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào đáy mắt, mà nơi đó lại giống như đóng băng.
Chẳng phải hôm nay chàng song hỷ lâm môn sao?
Có thể về nhà lại có thể cưới thê tử, bốn chuyện lớn nhất đời người đã có được hai, cớ sao lại có thâm thù đại hận như vậy chứ?
Quên đi… Tuy Tuy cũng chưa từng thấy chàng cười thật lòng được mấy lần.
Tục ngữ có câu “quân tử không đứng dưới chân tường đổ”, Tuy Tuy dự cảm hôm nay có chuyện bất lợi, cho nên chạy trốn càng sớm càng tốt.
Không ngờ rằng lúc này, Lý Trọng Tuấn cũng nhìn qua.
Chàng tùy ý ngồi dưới đất, hờ hững nhìn Tuy Tuy một hồi, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Lại đây.” Chàng lười biếng mở miệng.
Tuy Tuy bị tiếng cười làm cho ngây người, nhưng vẫn tiến lại gần.
“Đêm hôm khuya khoắt, tìm ta có chuyện gì?”
Tuy Tuy hơi sửng sốt, không ngờ chàng sẽ chủ động hỏi.
Nàng suy nghĩ một lát, quyết định chọn cách vòng vo, đội cho chàng chiếc mũ cao rồi mới nhắc tới chuyện rời đi.
Vì thế nịnh nọt cười nói: "Nghe nói điện hạ có chuyện vui, đương nhiên là đến chúc mừng điện hạ rồi..."
Lý Trọng Tuấn nhàn nhạt liếc nàng một cái, Tuy Tuy nhất thời bối rối.
Nàng thấy Lý Trọng Tuấn chống một chân, lại vội vàng xắn tay áo, đặt tay lên đùi chàng, thấy chàng không có biểu tình gì, mới nhẹ nhàng đấm: "Còn có...!Chuyện là, hiện giờ hôn sự của điện hạ đã định, ít ngày nữa trong phủ sẽ nghênh đón Vương phi nương nương.
Tiểu thư Hoằng Nông Dương thị, tất nhiên là hiền lương đoan chính, phẩm cách cao quý.
Phu thê hòa hợp với điện hạ, trời tác hợp…”
Lý Trọng Tuấn nhíu mày, lại muốn tức giận:
“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
Đương nhiên là Tuy Tuy đang muốn vuốt mông ngựa, trước khi đi kiếm thêm chút tiền.
Trang sức, trâm cài của người trong phòng, lúc đuổi đi có thể mang theo hay không, đều dựa vào một câu nói của chủ nhân.
Lý Trọng Tuấn tính tình như chó, muốn lấy chút đồ tốt trong tay chàng, đương nhiên phải dỗ dành trước.
Khen Vương phi tương lai xong, dường như không có tác dụng, Tuy Tuy lại quay đầu ngựa lập tức nói: "Điện hạ là nhi tử của Thiên Tử, lần này trở về Trường An, đã là phụ tử huynh đệ cốt nhục đoàn viên, lại hưởng không hết vinh hoa phú quý, có thể nói song hỷ lâm môn, khổ tận cam lai!"
Nàng len lén nhìn Lý Trọng Tuấn, dần dần đi vào trọng điểm: "Thiếp thân biết điện hạ là người tốt, năm đó thu nhận thiếp thân, thiếp thân vô cùng biết ơn.
Thiếp thân xuất thân quê mùa, lại không có kiến thức gì, nếu như trước đây đắc tội điện hạ, mong rằng điện hạ đại nhân không chấp tiểu nhân, rộng lượng cho qua… Mà nay thế đạo gian nan, năm ngoái phía bắc có bão tuyết, cuộc sống sau này của thiếp thân có tốt không, đều trông cậy vào sự thương xót của điện hạ khai ân…”
“Ồ?” Tựa như chàng không tức giận nữa, lại còn cảm thấy rất thú vị, đưa tay chống hai má: "Nàng đang muốn cầu xin bổn vương ư?"
Tuy Tuy thấy có hy vọng, ánh mắt sáng lên: "Thiếp thân…”
Lý Trọng Tuấn xách áo choàng đứng dậy, ngồi dựa vào giường, miễn cưỡng nói: "Nói thử nghe xem.”
Trong lòng Tuy Tuy tràn đầy vui mừng, nhanh chóng bò dậy, bụng nhỏ lại xót: “Ui da! Cơm tối húp nhiều canh vậy làm gì cơ chứ! Thật là rảnh việc!”
Nàng cắn răng muốn tiến đến trước mặt chàng: "Thiếp thân muốn…”
Lời đã đến bên miệng, nhưng phàm người đã có chuyện gấp, thì thật sự là không nhịn được.
Vừa rồi ngồi nên không cảm nhận được, giờ mỗi bước đi đều phải run rẩy, giống như có kiến bò loạn.
"Thiếp thân muốn…”
“Muốn…”
Nàng khóc không ra nước mắt, rốt cục nói: "Muốn đi tè…”
Lý Trọng Tuấn sửng sốt, mặt tái mét.
Lúc này, Tuy Tuy mới nhớ ra chàng có bệnh sạch sẽ.
Sau đó, nàng bị đuổi ra khỏi phòng trên.
Nàng biết mình lại đắc tội Lý Trọng Tuấn, đêm đó không dám trở về nữa.
Nhưng không ngờ từ lúc ấy, ngay cả gặp Lý Trọng Tuấn một lần cũng trở thành một vấn đề khó khăn đối với nàng.
Chàng thật sự bận rộn quá.