Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Hoàng đế bệ hạ ngồi xổm ở nhà xí đến mãi cho đến khi chân đã tê rần, bỗng nhiên phát hiện nhà xí không có khăn vải được lò sưởi hong khô, thậm chí đến giấy cũng không có! Chỉ có một đống cỏ tranh và một bó phiến trúc nhìn vô cùng dơ bẩn, nếu dùng những thứ kia, mông hắn sẽ không trúng độc chứ?

Nhớ tới hậu quả đáng sợ kia, hoàng đế bệ hạ liền run lên, hắn do dự hồi lâu, bây giờ cũng không thể nói ai phi lấy đồ cho mình, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải hi sinh áo ngoài.

Vì thế Diêu Yến Yến ở bên ngoài chờ đến ngáp ngắn ngáp dài mới thấy hoàng đế bệ hạ chậm rãi bước từ nhà xí bước ra, mà trên người hắn thì thiếu mất một kiện áo ngoài, nhưng tay thì vẫn cố chấp cầm khay đan che mặt.

Diêu Yến Yến:...

Nàng cũng không dám nhắc tới việc vừa nãy, sợ hoàng đế bệ hạ sẽ xấu hổ tới mức không dám nhìn nàng nữa. Nàng làm bộ như chưa từng có việc gì xảy ra, vừa hướng phòng bếp đi vừa nói: " Bệ hạ, thần thiếp đi chuẩn bị nước ấm cho người rửa tay, tắm gội."

" Không được đi!" Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên kêu lên.

Diêu Yến Yến sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua bệ hạ bằng ánh mắt kỳ quái.

Lại thấy bệ hạ một tay giơ khay đan vẫn che lấy mặt, một tay chỉ về căn phòng nhỏ của gian nhà gỗ, chỉ huy: " Nàng trở về phòng đi, trẫm tự mình đi nấu nước."

Diêu Yến Yến:...

Nàng muốn nói lại thôi, nhìn hoàng đế bệ hạ, thầm nghĩ bệ hạ ngài đừng có nói giỡn nha, ngài mà cũng biết nấu nước sao? Đến cái bếp có hình dạng gì có khi người cũng không biết đi!

Nhưng mà cách một cái khay đan, nàng không thấy rõ mặt hoàng đế bệ hạ, nhưng hoàng đế bệ hạ lại có thể xuyên qua những khe hở đó, dễ dàng nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng.

Thanh âm hắn trở nên âm trầm, lãnh khốc nói: " Như thế nào? Nàng khinh thường trẫm sao?"

Diêu Yến Yến:...

Nghe thấy loại âm thanh này, nàng có cảm giác như mình vừa mới làm ra chuyện gì đó táng tận thiên lương, xúc phạm tới trái tim yếu ớt của bệ hạ. Vì thế bệ hạ mới không thể không dựng lên một lá chắn lạnh băng trước người, để bảo vệ lòng tự trọng của hắn khỏi bị nàng làm rách bươn.

Diêu Yến Yến vội vàng xua tay nói: " Không không không, thần thiếp nào dám khinh thường bệ hạ, thần thiếp chỉ cảm thấy, trong bếp đều là than, lửa, lại không sạch sẽ, thần thiếp lo lắng bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm mà."

Hoàng đế bệ hạ cách cái khay đan hừ một tiếng: " Ái phi có thể làm được, trẫm đường đường là một nam tử hán, sao lại không làm được?"

Diêu Yến Yến nhìn cái khay đan trên mặt hoàng đế bệ hạ, chỉ có thể mỉm cười, sau đó chậm rãi lui về trong phòng, nói: " Bệ hạ, vậy thần thiếp về phòng nghỉ ngơi một lát, nếu người có việc gì thì nhớ phải gọi thần thiếp."

Hoàng đế bệ hạ nghe thấy nàng chịu trở về phòng, ngữ khí mới hòa hoãn lại như ngày thường, nói: " Ái phi yên tâm, trẫm có thể tự mình làm tốt."

Diêu Yến Yến mỉm cười: " Bệ hạ lợi hại như vậy, thần thiếp đương nhiên là vạn phần yên tâm." Mới là lạ!

Diêu Yến Yến trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, liền ghé vào cửa sổ, xuyên qua khe nhỏ ở cửa sổ nhìn lén tình huống ở phòng bếp.

Căn phòng này đương nhiên không phải ở đối diện phòng bếp nhưng có cái cửa sổ nhỏ vừa vặn có thể nhìn thấy lối vào nhà bếp. Nàng nhìn thấy sau khi bệ hạ trông chừng nàng vào tới phòng, liền buông khay đan xuống, nhanh chóng bước về phía phòng bếp.

Thấy rõ gương mặt kia của bệ hạ, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng cùng thất vọng, aiii, nó vẫn còn đang sưng!

Hoàng đế bệ hạ cũng không biết bản thân cực cực khổ khổ che mặt đã bị ái phi nhìn thấy, sau khi hắn tiến vào phòng bếp, liền cảm thấy bản thân đã bước vào một khung trời mới.

Nơi này tuy vừa hẹp lại vừa nhỏ, nhưng không dơ bẩn hay lộn xộn như mình tưởng tượng, còn có rất nhiều thứ mới mẻ mà mình chưa từng thấy bao giờ.

Hiện tại là mùa đông, cửa sổ đã được bịt kín mít, lại không hề có cảm giác tối tăm. Có ánh sáng xuyên qua lớp tuyết trắng bám trên lớp giấy cửa sổ chiếu vào. Hoàng đế bệ hạ tò mò ghé sát vào nhìn một chút, phát hiện những tờ giấy được dán trên cửa sổ này rất mỏng giống như cánh ve vậy, lại vô cùng cứng cỏi, sẽ không dễ dàng bị gió lạnh thổi rách.

Cái này, so với giấy ngự dụng trong cung lại còn tốt hơn một chút! Nhất định là do Nhất Tâm tiên sinh tự mình làm, chờ đến khi đem Nhất Tâm tiên sinh dụ vào trong cung, không phải trẫm cũng sẽ được dùng loại giấy tốt này sao?

Nghĩ đến sau khi trở về cung, hắn dùng loại giấy này dán đầy các lầu, sau đó ở dưới ánh trăng, ôm lấy ái phi ở trên tòa nhà cao tầng. vui vẻ vui chơi hưởng lạc, hắn liền cảm nhận được một trận cảm xúc mênh mông. Xem ra Nhất Tâm tiên sinh này, quả thật là một nhân tài mà!

Xem xong giấy trên cửa sổ, hoàng đế bệ hạ lại nghiên cứu tới bệ bếp, hắn cảm thấy bản thân từ trên xuống dưới đều thối hoắc, rất muốn nhanh chóng tắm gội thay quần áo.

Ngày thường, hoàng đế bệ hạ có bao giờ phải lo lắng việc tắm rửa, cho nên hiện tại đế xiêm y quên không mang theo hắn cũng không biết, ngồi xổm xuống, hết sức chuyên chú nghiên cứu bệ bếp.

Mặt trên của cái này thì đặt nồi, phía dưới thì dùng để châm lửa đốt cháy củi, khẳng định là bệ bếp!

Hoàng đế bệ hạ mở cái nồi to nhìn một chút, phát hiện nước bên trong không nhiều lắm, vì thế xem xét khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được nước đựng trong một lu nước to.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ một cái thùng gỗ nhỏ đặt ở bên kia lu nước, mà cầm lấy gáo múc nước, múc từng gáo đi tới đi lui từng chuyến một để múc nước từ lu đổ vào trong nồi, vài lần đầu còn vì tư thế múc nước bằng gáo không đúng, đổ một ít trên mặt đất, nhưng càng về sau càng thuận tay, mãi cho đến khi hoàng đế bệ hạ mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi rốt cuộc cũng múc nước đổ đầy được cả cái nồi to, trong lòng lại tràn ngập cảm giác vui sướng vì đạt được thành tựu.

Ai, quả nhiên trẫm thật thông minh!

Không cần người dạy, lần đầu đến phòng bếp đã có thể nấu nước, ái phi thấy được nhất định sẽ chấn động.

Hoàng đế bệ hạ cũng không biết rằng nấu nước thì cần phải đậy nắp, cứ đứng ở trước bệ bếp nhìn cái nồi nước, lâu lâu còn vươn ngón tay ra để thử độ nóng của nước, phát hiện phải nấu thật lâu nước mới ấm lên một chút, hoàng đế bệ hạ liền có chút không hài lòng.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bệ bếp phía dưới, thầm nghĩ: Hay là, do lửa như vậy không đủ lớn? Hẳn là trẫm nên thêm chút gỗ! Hắn nhìn quanh, liền dễ dàng phát hiện ra trong góc của phòng bếp có củi gỗ, hưng phấn bước qua, bế lên một bó to, bắt đầu rút từng cây nhét vào bệ bếp.

Lúc đầu, quả nhiên lửa có lớn lên sau khi nhét củi, ánh mắt hắn sáng lên, cả hai tay cùng hoạt động, nắm thật nhiều củi nhét vào dưới bệ bếp.

Rất nhanh, phía dưới bệ bếp liền đầy, hoàng đế bệ hạ trợn to mắt mong chờ, sau đó... lửa tắt.

Chẳng những tắt, còn trào ra khói đặc, càng ngày càng nhiều, hoàng đế bệ hạ vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn muốn xem xem, lại bị khói đặc làm sặc, ho khan một trận.

Sao lại thế này? Sao lại không cháy? Sao lại phun ra nhiều khói như vậy?

Mà lúc này, người vẫn luôn trốn ở trong phòng, chú ý nhất cử nhất động ở trong phòng bếp là Diêu Yến Yến, nàng cũng chú ý tới khói đặc trào ra từ phòng bếp cùng âm thanh ho khan của bệ hạ, nàng hoảng sợ, lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, lâu như vậy, bệ hạ cuối cùng cũng đốt phòng bếp rồi.

Không đúng không đúng, bây giờ điều quan trọng nhất là nàng phải chạy tới giúp bệ hạ chứ!

Diêu Yến Yến vừa mới mở cửa phòng ra, bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh một người mặc áo tang, nhanh chóng vọt vào phòng bếp, đúng là Phong Nguyên!

Nàng liền dừng chân, quyết định tạm thời không tiến vào phòng bếp, tiếp tục yên lặng quan sát! Nàng nhấc váy, lặng lẽ đến gần, đứng ở bên ngoài phòng bếp nghe lén bọn họ nói chuyện. Kỳ thật, từ lúc hoàng đế vẫn đi ra nhà xí, Phong Nguyên đã ở gần đó, hắn đứng ẩn nấp ở một góc, vẫn luôn lẳng lặng quan sát hai người này.

Có những hành động nhưng vậy, cũng là vì việc lựa chọn hoàng đế Đại Tề hay không vẫn khiến hắn có chút do dự.

Hắn muốn nổi danh, mà hoàng đế Đại Tề này tâm tính cũng rất đơn thuần, hắn muốn được phụ tá một vị hoàng đế thật sự xứng đáng, mà trước đó, người hắn xem trọng là hoàng đế Trần Quốc.

Người Trần Quốc trẻ tuổi hôm qua đến mời hắn về giúp Trần Quốc, gọi là Địch Khuynh, là đệ tử của sư huynh hắn, mà sư huynh hắn, là mưu sĩ phụ tá cho quân chủ đời trước của Trần Quốc, mà hoàng đế Trần Quốc hiện tại kế vị tuy mới mấy năm, nhưng có dã tâm, có mưu lược, sớm đã không cam lòng khi mình chỉ là hoàng đế của một quốc gia, hắn muốn thống trị thiên hạ, vì thế mới phải Địch Khuynh thỉnh Nhất Tâm rời núi.

Phong Nguyên biết, hoàng đế Trần Quốc là người yêu tài, bằng tài cán của bản thân, hắn nhất định có thể chờ được hoàng đế Trần Quốc tự mình tới cửa mời hắn.

Nhưng mà không nghĩ tới, hắn không đợi được hoàng đế Trần Quốc, lại có thể chờ tới hoàng đế Đại Tề.

Hoàng đế Đại Tề này đến tột cùng là tại sao biết được danh hào " Nhất Tâm" của hắn? Duy có điều này, Phong Nguyên nghĩ mãi vẫn không ra. Nếu như bên người hoàng đế có cao nhân, nhưng sử dụng thuật bói toán cũng chỉ có thể nhìn đại khái tình hình ở tương lai, sư phụ hắn xem bói cả đời, cũng chỉ có thể tính ra khả năng nào đó có thể xảy ra trong tương lai, nếu cao nhân bên người hoàng đế lợi hại như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể tính ra nơi ẩn cư của hắn là Kỳ Lân Sơn, cũng không thể nào tính ra được tên họ của hắn, huống chi là một cái danh hiệu hắn còn chưa từng nhắc đến với ai.

Phong Nguyên thật sự không rõ, tính toán thế nào cũng không rõ. Trằn trọc suốt một đêm, sáng nay, khi tỉnh dậy nhìn thấy hai người này, lại chợt nhớ tới lời nói hôm qua của Chu phu nhân hôm qua, có lẽ là hai chữ " Duyên phận".

Hắn đã bày ra thủ thuật che mắt cực kỳ ảo diệu, cho dù cho người lục soát núi, nếu không biết trước, thì không có khả năng nhìn ra được. Mà tiểu hoàng đế này, là là bị ong vò vẽ đốt, chạy bậy chạy bạ xông vào.

Hay là, hắn cùng Đại Tề thật sự có duyên? Hay là hắn nhất định phải phụ tá hoàng đế Đại Tề?

Hắn tinh thông thuật tính toán, đối với những thứ huyền diệu khó giải thích như thứ duyên phận này, tự nhiên cũng tin tưởng không nghi ngờ gì.

Thật ra, nghĩ đến đây, tâm hắn đã hướng về phía hoàng đế Đại Tề vài phần, chỉ là trong lòng vẫn không tránh khỏi do dự, rốt cuộc thì trước đây, hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ đi Trần Quốc, mà theo những gì hắn tính toán, cũng theo như những gì Trần Quốc biểu hiện hiện tại mới có thể để hắn thực hiện khát vọng.

Cho nên hắn mới âm thầm quan sát cử chỉ của hai người này. Nhìn hết thảy mọi hành động của bọn họ, Phong Nguyên hốt hoảng cảm thấy, bọn họ không hề giống vua của một đất nước cùng phi tần của mình, mà thật giống một đôi phu thê bá tánh tầm thường.

Trong lòng tức khắc trào ra một cổ cảm xúc khó có thể khống chế được, những do dự lúc trước tất cả đều tan đi, Phong Nguyên thoải mái cười, đã hạ quyết định.

Ngay sau đó, hắn liền thấy phòng bếp toát ra khói đặc bị hơi nước bao trùm, hoàng đế bệ hạ đứng dậy, cả người bị khói đặc huân đến biến thành màu đen, khuôn mặt lộ ra vài phần xấu hổ cùng áy náy. Phong Nguyên vội vàng trấn an: " Công tử chưa từng làm qua những việc này, vẫn là để kẻ hèn này làm đi!"

Nhìn thấy Nhất Tâm tiên sinh vọt vào, hoàng đế bệ hạ lập tức xua tay, bày ra thần sắc áy náy: " Đã được tiên sinh thu lưu, còn trị thương cho ta, sao ta lại có thể để tiên sinh nấu nước cho ta đây?"

Phong Nguyên vuốt râu cười, cũng không hề dấu diếm, nói ra thân phận thật sự của mình: " Thật ra, " Nhất Tâm" mà công tử muốn tìm kia, chính là tại hạ."

Tiểu hoàng đế ngây ra một lát, liền nhanh chóng bày ra biểu tình kinh ngạc.

Diêu Yến Yến vốn đang tránh ở cửa nghe được lời này, lập tức đi vào, đang muốn giúp bệ hạ phụ họa vài câu.

Nhưng không chờ nàng mở miệng nói chuyện, hoàng đế bệ hạ vừa phát hiện này tiến vào,cả người run run, ngó trái ngó phải không thấy chiếc khay đan đâu, liền đoạt lấy gáo múc nước trên tay Phong Nguyên, chắn trên mặt.

Diêu Yến Yến:...

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh binh khí chặt cây. Ba người vội vàng đi ra cửa, liền nhìn thấy những lùm cây che dấu tai mắt bên ngoài đều đã bị người chém ngã, ngay sau đó, Trần thống lĩnh mang theo một trăm người vọt vào, nhìn thấy Diêu Yến Yến, ánh mắt hắn vui vẻ, vội vàng tiến lên: " Nương nương, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được người! Bệ hạ đâu?"

Diêu Yến Yến thức thời mà che đôi mắt lại, chỉ tay về phía bên cạnh, Trần thống lĩnh nhìn theo phương hướng nàng chỉ qua, liền nhìn thấy một người bỏ gáo nước trên mặt ra, lộ rõ khuôn mặt sưng to... như đầu heo.

Trần thống lĩnh chấn động.

Sao bệ hạ lại biến thành cái dạng này? Chẳng lẽ là bị người ta đánh?

Nương nương vì sao lại che lấy mắt không dám nói lời nào? Chẳng lẽ là bị người ta ức hiếp?

Nếu bệ hạ cùng nương nương đều ở chỗ này, vì sao bọn họ vài lần điều tra gần đây, hai người đều không hề đáp lại?

Trong núi này còn có giấu một căn nhà nhỏ huyền bí? Vì sao phải tạo thủ thuật để che giấu?

Trong chớp mắt, trong đầu hắn đã xẹt qua vô số ý tưởng, không khỏi nhìn về phía người đang đứng phía sau kia, rõ ràng không phải là nhân vật đơn giản mà, tay hắn nhấc lên: " Người đâu! Đem tên nghịch tặc dám khinh nhục thiên tử của một quốc gia bắt lấy!"

Một đám thị vệ xôn xao đi ra, không khỏi đem Nguyên Phong chưa kịp phân trần bắt lấy.

Sau đó giơ một chân đạp cong đầu gối của Phong Nguyên, Phong Nguyên bị đá đau, không kiềm chế được mà khụy đầu gối quỳ ngay trên mặt đất, đầu gối hung hăng đạp vào mặt đất cứng rắn bên dưới, mày hắn vừa nhướng, đau đến suýt nữa kêu la.

Trời ạ! Đầu gói của lão phu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui