Yêu Phi Ngươi Quá Càn Rỡ!


Năm ấy mười sáu tuổi, Cung Diệc Hàn vừa vặn luyện võ trở về, lúc bưng bát canh nóng từ phòng bếp đi ra, liền thấy Cung Khúc Úc thường ngày lúc nào cũng cười nói vui vẻ thần sắc hồn bay phách lạc đi vào.

Cung Diệc Hàn không nói gì, vẫn nhìn Cung Khúc Úc, quần áo nàng xốc xếch, thậm chí có thể nói là cực kì chật vật, cả người đều đang khẽ run, trên người có từng vết thương xanh tím, trên mặt còn có nước mắt.

Tâm trạng Cung Diệc Hàn siết chặt, gọi Cung Khúc Úc lại.

"Đói bụng không? Ăn xong, sẽ không lạnh nữa."
Cung Diệc Hàn không biết hóa ra tay mình cũng đang run rẩy, nàng mơ hồ biết đã xảy ra chuyện gì với Cung Khúc Úc, nhưng nàng lại không biết mở miệng an ủi thế nào.

Cung Khúc Úc như nhìn thấy một tia sáng từ trong bóng tối vô tận, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Cung Diệc Hàn, sắc mặt người kia vẫn lạnh lẽo, trong tay lại bưng một bát canh nóng.

"Diệc Hàn...!Ta rất bẩn..."
Hai tay Cung Khúc Úc ôm ngực, móng tay bấm vào da thịt trên cánh tay, thậm chí có thể nhìn thấy vết máu nhàn nhạt.

"Đi nào, ta nấu nước nóng cho ngươi tắm rửa."
Cung Diệc Hàn đặt canh nóng lên bàn đá, kéo một tay Cung Khúc Úc, nhưng cảm nhận được nàng giãy giụa...!
"Đừng đụng vào ta...!Ta rất bẩn..."
Cung Khúc Úc muốn rút tay về, nhưng Cung Diệc Hàn vẫn nắm chặt tay nàng không buông, trên gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng của Cung Khúc Úc là vẻ quật cường chưa từng thấy.

"Ta không ngại."
Cung Diệc Hàn cứ như vậy kéo Cung Khúc Úc đến phòng mình, để nàng ngồi ở trên giường mình, nấu nước xong, đi tới trước mặt Cung Khúc Úc, mới phát hiện người này vẫn đang khóc, trên người không ngừng run rẩy.

Cung Diệc Hàn chậm rãi cởi xiêm y của Cung Khúc Úc ra, sau đó ôm ngang Cung Khúc Úc lên, đặt vào trong thùng nước tắm, nàng không nhìn tới những dấu vết xanh tím trên thân thể người kia, trong lòng đã hơi đau đớn.

Cung Diệc Hàn dùng vải lau người cho Cung Khúc Úc, hai người đều không nói lời nào, mãi đến khi Cung Khúc Úc mở miệng.

"Diệc Hàn...!Ta muốn chết..."
Âm thanh Cung Khúc Úc uất ức mà trầm thấp, giống như một ngọn nến đã sắp cháy hết.

"Cung Khúc Úc, ta ở đây."

Cung Diệc Hàn rất ít nói, thậm chí nàng không biết biểu đạt thế nào, điểm này đúng là rất giống Lãnh Mặc Ngôn, nhưng ngăn ngắn ba chữ 'ta ở đây', lại kéo Cung Khúc Úc trở lại từ vực sâu địa ngục.

Cung Diệc Hàn tin Phật, nhưng từ sau ngày đó, nàng gần như ngày ngày đến quỳ trước Phật đọc thầm kinh Phật, niệm châu trong tay từng lần từng lần lướt qua ngón tay, tạo ra lời cầu khẩn thành kính nhất.

Có lẽ Cung Khúc Úc không biết, Cung Diệc Hàn như vậy, đều là vì nàng.

Nội dung mỗi ngày Cung Diệc Hàn cầu khẩn, đều là vì Cung Khúc Úc, muốn giúp nàng mau chóng thoát ra khỏi bóng tối, không nhắc lại chữ 'chết' này nữa.

Sau đó, Cung Khúc Úc quả thực vượt qua đau thương, nhưng hành vi lại ngày càng phóng đãng ngỗ ngược, quyến rũ mục tiêu sau đó giết chết là trò chơi sở trường của nàng, ngoại trừ tên gọi Đoạn Hồn Tiêu này, trên giang hồ còn gọi Cung Khúc Úc là Hắc Quả Phụ.

Tuy tính tình Cung Diệc Hàn lạnh nhạt, nhưng lại oán hận hành vi của Cung Khúc Úc, đây là cảm xúc nàng không hiểu nổi, rõ ràng nàng nên tỏ thái độ không quan tâm với những hành vi của người kia, tại sao lại luôn cảm thấy oán hận.

Nhưng người kia lại cứ thích trêu chọc mình, đặc biệt là nụ hôn nóng bỏng kia ở trong Phật đường, khiến nàng càng chán ghét Cung Khúc Úc hơn, chán ghét dáng vẻ tới lui tự nhiên kia của Cung Khúc Úc, chán ghét dáng vẻ chưa bao giờ đặt ai trong lòng của Cung Khúc Úc.

Lúc mình chấp hành nhiệm vụ, ám sát một phú thương, nhưng gặp phải hai tên hộ vệ quay lại đánh lén, Cung Khúc Úc nửa đường lao ra giúp mình đỡ ám khí.

"Cảm ơn ngươi..."
Tay Cung Diệc Hàn lại đang run rẩy, như trở lại đêm hôm ấy, nàng gần như đã quên cái đêm ấy đi, nhưng nhìn xuống người Cung Khúc Úc, máu đỏ tươi lại mở ra cánh cửa kí ức.

"Ngươi không sao là tốt rồi..."
Cung Khúc Úc nghiêng người ôm lấy Cung Diệc Hàn, cánh tay nắm chặt lấy y phục Cung Diệc Hàn, rất sợ người này sẽ biến mất.

Sau đó, Cung Khúc Úc lại nói tới chuyện lúc mười sáu tuổi kia, Cung Diệc Hàn khẽ lắc đầu, nói: "Cung Khúc Úc, ta ở đây, không muốn nói, thì đừng nói nữa."
Cung Diệc Hàn biết Cung Khúc Úc thống khổ, nàng thậm chí có thể cảm giác trái tim của mình cũng đang hơi đau đớn, nàng đau lòng người này, đau lòng vô cùng.

"Suỵt...!Đừng nói nữa."
"Đừng nói nữa."
Cung Diệc Hàn vẫn ngăn cản Cung Khúc Úc nói tiếp, đây không chỉ là nỗi thống khổ của Cung Khúc Úc, còn là nỗi thống khổ của mình.

"Ta ở đây..."
"Diệc Hàn, ngươi quả nhiên là tên hỗn đản, vừa ôn nhu lại vừa tàn nhẫn."

Cung Khúc Úc nhìn Cung Diệc Hàn, trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh lẽo đều là đau lòng và ôn nhu, thoáng chốc nàng lại mê đắm, mê đắm trong ôn nhu của Cung Diệc Hàn.

Cung Diệc Hàn đưa tay giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt và khóe mắt.

"Xử lí thương tích trước đã."
Âm thanh của Cung Diệc Hàn bình thản trước sau như một, nhưng lại có thêm vẻ ôn nhu mà bây giờ nàng cũng không hiểu được, đợi khi miệng vết thương được xử lí tốt, hai người ngồi ở trước lửa trại, không nói gì.

"Diệc Hàn..."
Cung Khúc Úc mở miệng trước, nàng nhìn về phía Cung Diệc Hàn, người kia không nhìn mình, mà đôi mắt nhìn lửa trại tựa như đang phát ra ánh sáng, nhìn rất đẹp.

"Ta nhất định rất tệ, vì vậy ngươi mới chán ghét ta, đúng không?"
Cung Khúc Úc cười một cái tự giễu, muốn cách xa Cung Diệc Hàn một chút, dù sao ở trong lòng mình, nàng là người thuần khiết không tì vết.

"Không phải."
Cung Diệc Hàn lạnh lùng hồi đáp, ánh mắt lúc này mới rơi xuống người Cung Khúc Úc.

"Ngươi rất tốt."
Cung Diệc Hàn lại tiếp tục nói thêm một câu, đôi mắt nhìn Cung Khúc Úc càng ngày càng nóng bỏng, như nhiễm phải nhiệt độ của lửa trại.

"Nhưng không phải của ta."
Cung Diệc Hàn nói đến đây, đôi mắt lại trở nên âm u, nhưng nhịp tim Cung Khúc Úc bỗng nhiên đập rất nhanh, nhìn đôi mắt âm u của Cung Diệc Hàn, còn cả gương mặt hơi ửng đỏ, trái tim nàng dường như không khống chế được muốn nhảy ra ngoài.

"Diệc Hàn...!Ngươi nói cái gì?"
Cung Khúc tưởng mình nghe lầm, thậm chí cảm thấy biểu hiện khó chịu kia của Cung Diệc Hàn chỉ là ảo giác của mình.

"Ta chán ghét ngươi..."
Cung Diệc Hàn không lặp lại lời lúc nãy, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Cung Khúc Úc nữa.

"Bởi vì ta không có được ngươi."

Cung Khúc Úc vừa nghe vậy, làm sao còn cần Cung Diệc Hàn nói lại lần nữa, nàng đi tới, kéo Cung Diệc Hàn vào trong lòng, Cung Diệc Hàn cũng không từ chối, để mặc nàng ôm.

"Diệc Hàn...!Ta không dám...!Ngươi tốt đẹp như thế, làm sao ta dám...!Ta là một người đã bẩn rồi..."
Cung Khúc Úc nói mang theo tiếng khóc nức nở, nàng chưa bao giờ hi vọng xa vời có thể được Cung Diệc Hàn thích, nhưng mình lại không nhịn được muốn tới gần, loại cảm giác giằng co một lần lại một lần muốn tới gần nhưng cũng lại không dám bước đến này, dường như ép mình đến phát điên.

"Ta không ngại."
Cung Diệc Hàn nói.

Vào đêm rét kia, Cung Diệc Hàn nắm chặt tay của mình, cũng nói ba chữ ấy, cũng là cái tay này, câu nói này, cứu rỗi mình.

"Diệc Hàn...!Diệc Hàn..."
Cung Khúc Úc chôn ở trong cổ Cung Diệc Hàn, không ngừng rút lấy hơi ấm của Cung Diệc Hàn, nhiệt độ và hơi thở phả ra, khiến thân thể Cung Diệc Hàn không khỏi cứng ngắc.

"Cung Khúc Úc, đừng như vậy."
Cung Diệc Hàn không quen thân mật như vậy, cảm giác này khiến mình hoàn toàn mất bình tĩnh, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng không khống chế được, nàng không thích.

"Diệc Hàn...!Ta thích ngươi, từ đầu đến cuối, ta đều chỉ thích ngươi."
Nghe Cung Khúc Úc khóc nức nở bày tỏ, Cung Diệc Hàn rơi vào trầm mặc, mũi có chút chua xót...!
Nàng chán ghét Cung Khúc Úc...!Thật sự chán ghét nàng ta...!
"Cung Khúc Úc...!Ngươi thật đáng ghét..."
Cung Diệc Hàn cười nhẹ, nụ cười này, tựa như hoa nở trong đêm tối, khiến Cung Khúc Úc dường như không dời nổi mắt.

"Diệc Hàn..."
Cung Khúc Úc muốn hôn tới, Cung Diệc Hàn khẽ cười dùng ngón tay trỏ chặn trên môi Cung Khúc Úc.

"Cút..."
Ngày đại hôn của Cung Huyền Thanh và Nam Thiển Mạch, gần như tất cả mọi người của Tuyệt Âm Các và Bích Lạc Cung đều tới xem lễ, sau khi đưa hai người vào động phòng, mọi người đều muốn kề sát ở cạnh cửa nghe động tĩnh bên trong, các nàng đều muốn nhìn xem Nam Thiển Mạch mưu trí vô song này kiều mị động lòng người thế nào ở dưới tay Cung Huyền Thanh.

Nhưng vì sự uy hiếp của Cung Huyền Thanh, tất cả mọi người đều không thể làm gì khác đành mất hứng rời đi, trở về đại sảnh tiếp tục uống rượu.

"Diệc Hàn Diệc Hàn, uống ~ "
Cung Khúc Úc rót rượu cho Cung Diệc Hàn, Cung Diệc Hàn cũng không từ chối, trên mặt cũng không có vẻ say rượu, ngược lại Cung Khúc Úc đã đỏ cả mặt, vẻ mặt mê ly, có lẽ đã say không nhẹ.

"Đừng uống nữa."
Cung Diệc Hàn đoạt lấy chén rượu trong tay Cung Khúc Úc, bỏ lên trên bàn, không cho nàng uống tiếp.


Lúc này Hoa Nguyệt Lang nhìn hành động của hai người, lại thấy ánh mắt Cung Khúc Úc nhìn Cung Diệc Hàn, Cung Diệc Hàn có lẽ là đồ đầu gỗ đầu óc chậm chạp rồi, nàng cũng không ngại giúp hai người một chút.

"Nàng không uống say, làm sao ngươi có cơ hội?"
Hoa Nguyệt Lang chỉ vào Cung Khúc Úc, sau đó nhìn Cung Diệc Hàn sắc mặt vẫn lạnh lẽo, Cung Diệc Hàn nhíu mày lại, nói: "Có ý gì?"
Lần này Hoa Nguyệt Lang bật cười, mà sắc mặt Cung Khúc Úc lại càng đỏ.

Hoa Nguyệt Lang không trả lời Cung Diệc Hàn ngay, mà gọi Vân Thiển lại đây.

"Sao vậy?"
Vân Thiển đi tới trước mặt Hoa Nguyệt Lang, Hoa Nguyệt Lang không nói gì, uống một hớp rượu, hôn lên môi Vân Thiển, hai người không coi ai ra gì hôn đến triền miên, mà Cung Diệc Hàn lại nhìn đến sững sờ, Cung Khúc Úc bên cạnh thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Cung Diệc Hàn.

"Ý này, hiểu chưa?"
Hoa Nguyệt Lang không nói thêm gì nữa, kéo Vân Thiển còn chưa kịp hồi phục tinh thần đi.

"Ngươi...!Muốn ta làm những thứ này?"
Cung Diệc Hàn chỉ vào chỗ vừa nãy Hoa Nguyệt Lang ngồi, nhàn nhạt hỏi Cung Khúc Úc, chỉ thấy dáng vẻ Cung Khúc Úc say rượu lộ ra biểu hiện ủy khuất.

"Ta không phải người xuất gia...!Làm sao lục căn thanh tịnh, vô dục vô cầu được..."
Cung Khúc Úc nói thầm, Cung Diệc Hàn vừa nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, kéo tay Cung Khúc Úc.

"Đi thôi!"
"Đi...!Đi đâu?"
Cung Khúc Úc nhất thời chưa hoàn hồn lại, mà Cung Diệc Hàn lại tiến đến bên tai Cung Khúc Úc, nói: "Động phòng."
Hoa Nguyệt Lang từ xa nhìn hành động của hai người không nhịn được mỉm cười, hô: "Biệt viện bên trái ngoài cửa có phòng khách bỏ trống."
Cung Khúc Úc vừa nghe vậy, lại đỏ bừng cả mặt, Cung Diệc Hàn cũng không quay đầu lại kéo Cung Khúc Úc đi mất.

"Khúc Úc và Diệc Hàn đi đâu vậy?"
Cung Tuyết Tình ăn đồ nhắm, uống rượu, nhìn theo bước chân của Cung Khúc Úc và Cung Diệc Hàn, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.

"Không biết..."
Trưng Khê Nhiên ăn hạt dưa, nhìn ánh mắt Cung Tuyết Tình rơi vào trong sương mù, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười ý vị sâu xa.

Sau đó...! Phòng khách của Bích Lạc Cung dường như đầy ngập khách...!Mà Vân Thiển lại cảm thấy...!muốn trùng tu lại một phen, hiệu quả cách âm không tốt lắm....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận