Chú ý tới Lạc Nhất Nhất cùng Bạch Đồng trao đổi ánh mắt, Đằng Long thế này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đường đường một cái thượng cổ Long giống như rất mất mặt. Quay đầu liền biến thành bản thể bay trở lại không trung, chuẩn bị tiếp tục cùng Hỏa Long khai chiến, giống như vừa mới kích động thiếu chút nữa khóc đi ra không phải chính mình.
Lạc Nhất Nhất buồn cười nhìn Đằng Long không được tự nhiên. Bạch Đồng vung tay lên ngăn lại Hỏa Long chuẩn bị phát động công kích, đối với Lạc Nhất Nhất nói: “Làm một huyễn thú, vì bảo hộ chủ nhân, phải làm cho thực lực của chính mình phát huy đến trình độ cao nhất. Nhưng chủ nhân cùng huyễn thú khi cùng một chỗ tác chiến, song phương ăn ý hợp tác có thể làm cho thực lực tăng lên rất nhiều. Các ngươi hiện tại liền thử cùng nhau phối hợp chiến đấu xem như thế nào.”
Nói xong, Bạch Đồng lại phóng xuất ra một ít linh lực đến trên người Hoả Long, Đằng Long có thể cảm giác được rõ ràng Hỏa Long cấp bậc lại tăng lên không ít. Nếu như chính là chỉ có một mình, không biết mấy giây thì bị diệt. Chính là, nó liền cùng chủ nhân chiến đấu thật sự có thể giải quyết được Hỏa Long này sao?
Thời điểm Đằng Long còn đang lo lắng làm như nào thì Lạc Nhất Nhất đã muốn động thủ. Trong chớp mắt, Đằng Long chỉ nhìn đến một chút màu đỏ tàn ảnh ở chớp động. Đằng Long cười cười, chính mình quá coi thường chủ nhân thì phải, chính mình đều tiến bộ được nhiều như vậy thì lý gì chủ nhân có thể kém đâu?
Bạch Đồng nhìn giữa không trung tình hình chiến đấu, liền xoay người đi, hiện tại gia tăng nhiều người như vậy, hắn cũng cần có thêm chút chiếu cố. Hắn muốn căn cứ tình hình của mỗi người, định ra phương pháp thích hợp huấn luyện bọn họ. Nhớ tới hai cái hài tử Tử Đồng cùng Manh Manh kia, Bạch Đồng không thể không nói, Lạc Nhất Nhất thật sự là con của thần may mắn, đến bọn họ cũng có thể thu đến bên mình.
Qua hai ngày, rốt cục Lạc Nhất Nhất cũng hiểu được vì sao Đằng Long sẽ có ánh mắt đáng thương cùng uỷ khuất như vậy. Từ lúc đem chính mình mang tới nơi này, Bạch Đồng không có đến xem liếc mắt nhìn một cái, liền như vậy để Hoả Long đối chiến với nàng cùng Đằng Long nhưng nó có thực lực cao hơn rất nhiều nên nàng cùng Đằng Long chủ yếu là bị đuổi đánh.
Lạc Nhất Nhất cảm giác chính mình áo giáp đều bị đánh tan rớt, cả người nóng bỏng không thôi. Nàng có thể tập hợp lực lượng của Đằng Long, nhưng lại không thể dung hợp nó, Bạch Đồng lưu cho bọn hắn đối thủ, nếu như chủ nhân cùng huyễn thú lực lượng không thể dung hợp cùng một chỗ, tăng lên hai đến gấp ba lực lượng, liền không thể đánh bại này Hỏa Long.
Nhìn Hoả Long cùng chính mình giằng co đã mấy ngày, Đằng Long đối với Lạc Nhất Nhất đứng trên lưng mình nói: “Chủ nhân, lại không thể nghĩ ra được biện pháp dung hợp lực lượng, chúng ta sẽ bị thiêu thành tro đó.”
”Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Lạc Nhất Nhất gắt gao nhíu mày, nàng đem linh lực của chính mình bao trùm lên người Đằng Long, hoặc ngưng tụ ra Long đều không có tác dụng có được không. Bạch Đồng muốn nàng làm được là cùng nhân thú hợp nhất, nhưng là như thế nào mới có thể đạt tới cái loại này cảnh giới đó đâu?
Mắt thấy Hỏa Long muốn phát động công kích, Lạc Nhất Nhất cùng Đằng Long có chút cuống quít, trong lòng ngầm bực mình: không phải nói là hỗ trợ huấn luyện sao, người đâu không chỉ đạo thì thôi đây hai ngày qua cũng không liếc mắt nhìn một chút, tất cả đều toàn dựa vào chính mình sờ soạng, hắn cũng không sợ chính mình cùng Đằng Long chết ở chỗ này.
Tại đây hai ngày không ngừng thử các loại phương thức, tuy rằng còn không có đạt tới cảnh giới dung hợp, nhưng Lạc Nhất Nhất đã hiểu được cách chống đỡ, ít nhất là có tiến bộ hơn về mặt thời gian. Nàng cùng Đằng Long đồng thời phát ra công kích trong một thời gian ngắn, kết hợp cùng một chỗ, uy lực lại càng lớn. Tuy rằng kia chênh lệch khả năng chính là 0. 01 giây, nhưng Lạc Nhất Nhất cũng có thể nhận thấy được uy lực bất đồng.
Điều này làm cho Lạc Nhất Nhất nhớ tới lời nói của Phong Mộ Hàn, huyễn thú của
Phong Liệt cùng Phong Minh đều không có ý thức của chính mình, tất cả hành động cũng như trong chiến đấu của chúng đều dựa vào suy nghĩ của chủ nhân. Nàng cùng Đằng Long mặc dù có quan hệ khế ước, có thể tiến hành ý thức trao đổi, nhưng khi hành động vẫn là không có đạt được trình độ nhân thú hợp nhất. Lạc Nhất Nhất biết, chỉ có không ngừng luyện tập chiến đấu, mới có thể chân chính làm cho bọn họ có ý thức và hành động ăn ý như một người.
Không biết trải qua bao nhiêu lần thử nghiệm, rốt cục, Lạc Nhất Nhất cũng cảm giác được chính mình cùng Đằng Long khi liên hệ bằng linh hồn càng ngày càng rõ ràng và nhanh chóng. Lại một lần nữa, làm nàng cùng Đằng Long đồng thời phát ra nhất kích thời điểm, khi đồng thời phát ra hai luồng lực lượng nó trong nháy mắt dung hợp. Một cái có màu đỏ đậm cùng màu lam, như mộng như ảo một Cự Long được phóng lên cao, tiếng rồng ngâm hùng hậu vang khắp Linh Sơn, Cự Long uy áp vượt trên cả Hoả Long, một chiêu diệt sạch.
Sau khi Hỏa Long biến mất một lát, Bạch Đồng thuấn di đến trước mặt Lạc Nhất Nhất. Nhìn bộ dáng một người nhất thú có chút chật vật, Bạch Đồng không cho là đúng nói: “Ta chỉ biết thời gian không sai biệt lắm, hoặc là đánh thắng, hoặc là bị đánh đến thua thảm hại. Mấy cái huyễn thú khác cũng đều lục tục hoàn thành giai đoạn thứ hai, nói vậy ngươi đã nắm được cách cốt lõi trong việc nhân thú hợp nhất, muốn thử cùng huyễn thú của ngươi luyện tập để tất cả đều đạt tới cảnh giới nhân thú hợp nhất. Đến lúc đó, ta lại tiếp tục đánh giá thực lực của các ngươi.”
Bạch Đồng nói xong, đem sở hữu huyễn thú của Lạc Nhất Nhất đều mang lại đây. Nhóm huyễn thú nhìn đến Lạc Nhất Nhất, một đám thân thiết quấn người không chịu rời. Đặc biệt Chíp Bông, Phấn Phấn, Tiểu Bạch, nằm trong lòng Lạc Nhất Nhất không chịu đi ra. Tuy rằng chúng nó tự nhận là không sợ khổ, nhưng cho tới bây giờ chưa đi đến hay chịu quá huấn luyện thống khổ như vậy.
Chíp Bông chớp ánh mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: “Nhất Nhất, ngọn lửa kia rất là lợi hại, ta sợ lông bị thiêu hết, khó coi, ngươi không thích ta, thật vất vả mới đánh bại ma thú kia.”
Bạch Đồng có chút cứng ngắc, hắn vẫn luôn nghĩ Chíp Bông là đã biết chính mình thân phận là một ma thú thượng cổ loài hiếm, không nghĩ để bị tụt lại phía sau, vì biểu hiện thực lực của chính mình, mới cố gắng lấy một tư thái hoàn mỹ hoàn thành huấn luyện do chính mình sắp xếp. Lại không nghĩ rằng, nó luôn cố gắng phòng ngự, nguyên nhân khiến nó không dám buông tay cư nhiên là sợ lông của chính mình bị thiêu hết, chủ nhân không thích? Rốt cuộc là ma thú thần kì kiểu gì mà có cái dạng uất ức kiểu này a? [ BĐ: ta ns ta không bt nó có được ko. Quá mất mặt mà]
Trong khi Bạch Đồng còn đamg âm thầm vì Chíp Bông mà cảm thấy uất ức tức giận, Phấn Phấn lại gấp không thể chờ mở miệng: “Chủ nhân, ta cũng thiếu chút nữa bị tảng đá tạp đã chết nga, tảng đá kia còn biến thành ma thú.”
Nhớ tới tình cảnh bị một đám tảng đá biến thành ma thú đuổi theo chạy, Phấn Phấn có chút ủy khuất ở trong lòng Lạc Nhất Nhất bày tỏ. Nhớ tới lời nói của Chíp Bông vừa mới nói, lại mở miệng nói: “Cha, nếu lông của ngươi bị thiêu hết, ta cùng mẹ cũng không thích ngươi, ngươi nói là đi, mẹ.” Nói xong hướng trong lòng cọ cọ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch làm như không nhìn thấy quay đi.
Bạch Đồng toàn thân có chút cứng ngắc. Cha? Nương? Thượng cổ ma thú, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Cửu Mệnh Miêu Yêu?
Lạc Nhất Nhất nhìn đến Bạch Đồng sắc mặt có chút không đúng, còn chưa có mở miệng giải thích, Bạch Đồng đã gật gật đầu. Lẩm bẩm: “Tuy rằng không phải cùng cái chủng loại, nhưng Cửu Vĩ thiên hồ cũng không kém, hơn nữa cái Tiểu Thiên Hồ thoạt nhìn so với kia cái ngu ngốc kia thông minh hơn nhiều. Về phần đứa con trai Cửu Mệnh Miêu Yêu này chắc không có vấn đề gì đi.”
Chúng thú hai mặt nhìn nhau, đây là muốn làm cái gì vậy? Tìm đối tượng cho người ta, đây là tính luông kết hôn rồi có con?
Tiểu nhạc đệm rất nhanh liền trôi qua, Lạc Nhất Nhất cùng nhóm huyễn thú bị buộc ở lại này phiến địa phương có chút trống trải mà tiếp tục tiến hành huấn luyện. Bạch Đồng ý tứ rất đơn giản, hiện tại mỗi người thân thể thực lực đều phát huy không sai biệt lắm, hiện tại chỉ cần luyện tốt việc cùng chủ nhân phối hợp là đến ổn thoả. Cho bọn hắn vài ngày thời gian tự mình tìm cách thực hành, qua vài ngày hắn sẽ đến nghiệm thu thành quả. Bạch Đồng đi phía trước buông một câu nói: nếu như chỉ có cùng Đằng Long dung hợp cái loại này trình độ, căn bản không đạt được yêu cầu của hắn. Cho nên bọn họ phải ở trong khoảng thời gian này cân nhắc phối hợp tạo ra những tuyệt kĩ của riêng mình.
Có kinh nghiệm cùng Đằng Long dung hợp, Lạc Nhất Nhất tin tưởng chính mình rất nhanh có thể cùng các huyễn thú khác dung hợp sẽ nhanh chóng đạt tới trình độ nhân thú hợp. Về phần tuyệt kỹ, không có tưởng tượng hay nghĩ đến nó, nhưng sau lần này bọn họ có thể khiến nó trở thành sự thật.
Tạm thời gác lại chuyện bên người Lạc Nhất Nhất, vì làm ra một ít phương án huấn luyện có vẻ tốt một chút. Bạch Đồng bắt đầu quan sát những người cùng nhóm huyễn thú thành quả huấn luyện.
Để cho Bạch Đồng vừa lòng chính là Phong Minh, hiểu được nguyên lý cơ bản của phong nguyên tố hắn rất nhanh liền đạt tới tốc độ mà Bạch Đồng yêu cầu. Phương diện thực lực, hắn cũng là người tốt nhất trong tất cả mọi người, về phần cùng huyễn thú phối hợp, lại không thể nói, hắn cũng không dùng cách giống Lạc Nhất Nhất như vậy, để mọi đi không ngừng thực nghiệm, để rút ra kinh nghiệm để có thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất của nhân thú hợp nhất.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy hắn chính là vận khí có vẻ tốt hơn một chút, thân là yêu thú, hiểu được lấy phong nguyên tố khiến cho nó tăng thêm tốc độ trở thành niềm kiêu ngạo của chính hắn, có một điều mà chính hắn còn không có chính ý thức được lấy chủ nhân làm chủ mà huyễn thú suất ra trợ lực lớn nhất.
Nhưng là Bạch Đồng biết, Phong Minh là một thiên tài như vậy, mấy ngàn năm nữa cũng không gặp được một cái như vậy mặc dù không có cùng chính mình huấn luyện nhưng yêu cầu về tố chất sức mạnh, ưu thế thì lại không mưu mà hợp, hắn cũng sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào. Đương nhiên, là ngoại trừ Lạc Nhất Nhất thiên tài như vậy hoặc là có vận khí tốt đến mức thiên y bách thuận ( lm j cg đc như ý muốn(. Về phần một cái ngoại lệ, Bạch Đồng nhìn Phong Liệt nhanh chóng xuyên qua các chướng ngại vật, hắn giống như đánh vỡ nguyên lý ban đầu của một huyết mạch bán yêu, trở thành một tồn tại nghịch lý với tự nhiên là một yêu thú hòa nhân?
Tuy rằng Tử Đồng ngồi trên lưng Tàn Ảnh nhiều năm, nhưng tốc độ của bản thân hắn cũng cũng không phải rất chậm.
Cuộc sống trường kỳ ở ma thú Lâm, nhưng hắn vẫn nghĩ đến chính mình là một phần tử của ma thú, lại thêm một Tàn Ảnh đối hắn cũng có huấn luyện, cho nên tốc độ của hắn so với ma thú bình thường còn muốn mau hơn rất nhiều.
Làm cho Bạch Đồng do dự là, hắn thật sự đem chính mình trở thành ma thú, không giống nhân loại dùng hai chân chạy. Bạch Đồng đã từng giúp hắn sửa lại, nhưng dùng phương thức chạy như người bình thường, tốc độ của hắn lập tức giảm xuống dưới rất nhều, ngẫm lại sống như vậy đã là thói quen của hắn, lập tức sửa lại là không có khả năng đành phải từ từ sửa lại cho hắn.
Ở hoàn cảnh không có chướng ngại, Tử Đồng có thể đạt tới tốc độ Bạch Đồng yêu cầu, Bạch Đồng chuyên môn vì hắn thiết trí một ít chướng ngại. Này chướng ngại không giống những người khác gặp được công kích loại hình ma thú, mà là một ít hư hư thật thực như ảo ảnh bình thường tồn tại.
Bạch Đồng nói cho tử đồng, nếu muốn xuyên qua mấy cái chướng ngại vật này, hắn phải đem sở hữu lực chú ý tập trung ở trên ánh mắt. Thời điểm hắn cảm giác được không đồng dạng như vậy, hắn có thể không cần động thủ, có thể xuyên qua chướng ngại này.
Tử Đồng tuy rằng không hiểu, nhưng hắn cố gắng làm theo ý tứ của Bạch Đồng.
Bạch Đồng nhìn Tử Đồng bị nhốt ở dưới chân núi, kia tinh thuần quá tập trung ở ánh mắt làm cho hắn có chút lo lắng. Cặp mắt kia một khi mở ra, có thể nhìn thấu hết thảy công kích của địch nhân. Nó bất đồng cùng Tiểu Bạch chỉ chú ý vào ảo ảnh, mặc kệ ở địa phương nào, hoàn cảnh nào trong phạm vi ba trăm sáu mươi độ hết thảy công kích, nó đều có thể trước nhìn ra. Có cái ánh mắt này, chỉ cần có năng lực, nó có thể tránh đi tất cả nguy hiểm, ở địch nhân phát ra công kích liền đánh cho hắn trọng thương. Hắn hiện tại muốn đem năng lực trên ánh mắt của Tử Đồng được phát huy toàn diện, có Tàn Ảnh tồn tại, khả năng hắn bị thương cơ bản là không.
Manh Manh ở mọi người trung là nhỏ yếu nhất, mắt thấy chính mình đã bị tụt lại rất nhiều, Manh Manh có chút sốt ruột, nhưng vẫn chưa buông tha, mặc dù thể năng đã muốn đạt tới cực hạn, nhưng vẫn dựa vào ý chí để truy đuổi theo tốc độ tiến bộ của mọi người