Mắt thấy cây gậy sắp đánh xuống, Thân Hồng Ngọc vẫn còn đang đạp chân, trái tim tôi thắt chặt.
Nếu không phải bị con rắn làm cho bất động, tôi nhất định đã nhảy dựng lên.
Lúc này, vợ của trưởng thôn kêu to: "Ông nhà ơi, mau ra đây! Tiểu Mai xảy ra chuyện rồi, cả Lan Lan nữa! Thủ cung ăn thịt người rồi, mau lên!"
Tiếng của bà ta càng ngày càng gần, tộc trưởng liếc nhìn trưởng thôn một cái, chỉ đành buông cây gậy.
Bọn họ vừa ra ngoài, tiếng khóc lóc kêu gào của vợ trưởng thôn lại truyền tới: "Mau kêu tộc trưởng lấy thuốc, Tiểu Mai cũng bị thủ cung ăn thịt! Chúng ăn thịt người! Con bé và Lan Lan sẽ bị thủ cung ăn mất! Mau cứu người đi!"
Thân Lan Lan là cháu gái của tộc trưởng, ông ta bất lực nhìn Thân Hồng Ngọc bị trói trong vải đỏ, lại nhìn tôi đang "hôn mê", cầm bột thuốc trong ngăn tủ rời đi.
Ông ta đi rồi, tôi mới dám thả lỏng.
Tôi theo bản năng sờ soạng tìm con rắn trong túi, nhưng vừa duỗi tay vào lại đụng trúng một bàn tay lành lạnh làm tôi sợ đến mức suýt chút hét ra tiếng.
Tôi quay đầu thì thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang kia, anh xấu hổ rút tay về, nhẹ giọng: "Âm long xuất hiện, người Mãn sẽ chết hết, mau đi đi."
Anh đảo mắt nhìn chữ "An" trên bức tranh, sắc mặt tối sầm.
Nếu còn không đi, chỉ sợ không còn cơ hội!
Tôi vội đứng dậy, đang muốn chạy đi thì nghe tiếng kêu của Thân Hồng Ngọc trong tấm vải đỏ.
Nghĩ đến việc cô ấy chắc cũng bị gia đình ruồng bỏ như mình, lòng tôi thắt lại.
Lá lành đùm lá rách...
Tôi nhìn người đàn ông kia, chỉ chỉ Thân Hồng Ngọc, dùng ánh mắt hỏi anh liệu có thể cứu cô ấy không.
Anh đảo mắt như đang nghĩ gì đó, sau đó trực tiếp đi tới, búng tay một cái, trực tiếp cào rách vải đỏ nhuộm nhựa thông.
Tôi vội đỡ Thân Hồng Ngọc đứng dậy, mắt cô ấy rưng rưng, má phồng lên vì trái đào nhét trong miệng, có thứ gì đó đang ưỡn ẹo trong cổ họng.
Trong người cô ấy chứa đầy thủ cung, cho dù có chạy cũng không thể chạy được xa.
Huống hồ thủ cung có độc, cô ấy ăn nhiều như vậy, có lẽ sớm đã trúng độc.
Tôi lấy hai trái đào nhét trong miệng cô ấy ra, muốn bảo cô ấy tìm chỗ trốn đi, ít nhất còn tốt hơn bị đánh chết.
Người đàn ông bên cạnh thở dài, đưa tay vuốt nhẹ bụng cô ấy.
Thân Hồng Ngọc lập tức quay phắt người đi, há miệng, tất cả thủ cung hùng dũng trào ra ngoài.
Qua một lúc, cô ấy đã nôn hết tất cả.
Tuy khắp nơi đều là thủ cung cùng dịch dạ dày nhưng ít nhất mạng của Thân Hồng Ngọc có lẽ đã được giữ lại.
Tôi nhìn người đàn ông: "Cảm ơn anh!"
"Em có biết ra khỏi thôn thế nào đúng không, tôi không tiễn em nữa, tôi còn phải đi xem đồ của mình ở dưới đáy giếng." Người đàn ông cười gật đầu.
Tôi cứu anh một lần chỉ là thuận tay.
Anh đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể cứ làm phiền anh mãi.
Tôi đỡ Thân Hồng Ngọc, ra hiệu bảo cô ấy đừng nói gì cả, cùng cô ấy đến bên cửa sổ, định men theo vách tường ra sau từ đường.
Nhưng mới cùng Thân Hồng Ngọc ra ngoài, trong đầu tôi lại vang lên tiếng của người đàn ông kia: "Tôi tên Thần Thương, nếu gặp nguy hiểm thì cầm cái vảy này gọi tên tôi."
Ngay sau đó lòng bàn tay hơi đau rát, tôi cúi đầu thì thấy trong lòng bàn tay có một cái vảy dài bằng móng tay.
Tôi gật đầu với anh, xoay người rời đi.
Con đường này Thần Thương từng dẫn tôi đi, tôi cũng coi như quen thuộc nên kéo Thân Hồng Ngọc chạy thẳng như bay đến cánh đồng phía sau.
Kế tiếp chúng tôi nương những ngọn lúa, chạy trốn dọc theo con kênh, chỉ cần gặp được người khác, chúng tôi có thể kêu cứu và nhờ báo cảnh sát.
Nhưng khi chúng tôi vừa vượt rào, đang định chạy về phía đồng lúa thì phía sau truyền tới tiếng thét chói tai.
Chúng tôi theo bản năng quay đầu thì thấy một người đầy thủ cung đầu bù tóc rối, hai ta quơ loạn xạ, kêu gào: "Ông nội, đuổi chúng đi, mau đuổi chúng đi!"
Đó là tiếng của Thân Mai.
Trên người cô ấy chẳng còn miếng thịt nào nguyên vẹn, nếu không phải có thủ cung bò lổm ngổm thì là đầy máu me, mưng mủ hôi thối.
Con trai và con dâu của trưởng thôn mấy lần muốn tới gần đều bị người trong thôn giữ chặt.
Thân Mai càng kêu càng lớn, càng kêu càng thống khổ, hơn nữa còn như mất kiểm soát chạy về phía từ đường.
Cô ta lúc này chẳng khác nào lệ quỷ, thôn dân không ai dám kéo cô ta lại, chỉ có thể cầm gậy cản cô ta, không cho cô ta chạy loạn.
Ở phía sau, tộc trưởng đang rắc bột thuốc lên một người dính đầy thủ cung.
Đó rõ ràng là Thân Lan Lan.
Bột thuốc của tộc trưởng có thể đuổi thủ cung, qua một lúc, Thân Lan Lan dính đầy bột thuốc màu trắng ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Thấy đã kiểm soát được Thân Lan Lan, tộc trưởng lập tức cầm bình thuốc rắc bột lên người Thân Mai.
Nhưng mới vung tay, phía sau ông ta lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết "Lan Lan".
Cơ thể Thân Lan Lan vốn được phủ đầy bột thuốc đã mưng mủ, ngay cả chỗ cô ta nằm cũng có một vũng dịch màu nâu của trà.
Cứ như Thân Lan Lan là người tuyết đang dần hòa tan, máu thịt từ từ tan rã.
Cô ta đau đớn muốn cầu cứu, nhưng vừa mở miệng, lại có nước mủ màu nâu trào ra.
Mẹ cô ta kêu la "Lan Lan" "Lan Lan", gấp đến độ muốn nhảy dựng lên nhưng đương nhiên bà ta không có cách cứu, người bên cạnh phải ôm bà ta thật chặt.
Máu thịt bên ngoài dần bị hòa tan để lộ bộ xương bên trong, trông cứ như cây que ở trong que kem.
Biến cố đến quá nhanh, Thân Mai đang được tộc trưởng rắc bột thuốc cũng bị dọa.
Con dâu của trưởng thôn thấy thế vội chạy qua đẩy tộc trưởng đi, bảo vệ Thân Mai, hét lớn: "Đây là thuốc gì vậy! Thuốc này có độc!"
Có lẽ tộc trưởng cũng không ngờ sự việc sẽ diễn ra thế này, cùng trưởng thôn nhìn nhau, trên mặt cả hai đều lộ vẻ bất lực.
Lúc này, Thân Lan Lan nằm dưới đất đã hoàn toàn tan chảy thành vũng nước, thậm chí xương cốt cũng như nhựa nóng chảy từng chút biến mất trong vũng nước.
Trên người Thân Mai cũng bắt đầu xuất hiện dịch tiết màu nâu.
Con dâu của trưởng thôn sợ hãi hét lên, đến khi thấy nhãn cầu của Thân Mai rơi ra do mọi thứ đang dần tan chảy, bà ta không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi.
Thân Mai cũng kêu la thảm thiết, vừa chạy vừa kêu: "Nước, nước..."
Cảnh tượng quá thê thảm, Thân Hồng Ngọc đi cùng tôi sợ tới mức rét run.
Tôi sợ cô ấy kêu ra tiếng, vội che miệng cô ấy lại, lắc đầu, bảo cô ấy đừng phát ra tiếng động.
Tôi vốn định nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng hiện tại thôn dân đều đang tập trung ngoài từ đường, bây giờ cùng Thân Hồng Ngọc chạy ra ngoài chẳng khác nào chui vào miệng hổ.
Chúng tôi chỉ có thể chờ cho đến khi dân làng giải tán.
Có lẽ do tiếng hét của Thân Mai quá chói tai, tộc trưởng nghi hoặc nhìn lọ thuốc.
Còn trưởng thôn như ngộ ra gì đó, quát với người dân: "Mau! Mở giếng cổ! Mở giếng cổ! Múc nước cho con bé tẩy uế! Mau lên!"
Mọi thứ trên đời tương sinh tương khắc, trong vòng năm bước chắn chắn sẽ có thuốc giải.
Thân Mai và Thân Lan Lan biến thành mủ, nhìn qua như là độc của thủ cung.
Đám thủ cung này chui ra khỏi thành xa.
Mà thanh xà cất giấu âm long đã được mai táng trong giếng cổ, trưởng thôn hẳn muốn tìm vật khắc chế nên muốn thử xem nước giếng liệu có thể ngăn cản việc Thân Mai hóa thành mủ hay không.
May mà giếng cổ mới được niêm phong chưa lâu, mở ra rất dễ.
Nhưng tộc trưởng lại kéo ông ta lại: "Thanh xà này..."
"Âm long xuất hiện, tộc Mãn sẽ diệt vong.
Nếu không tìm được thuốc giải, người kế tiếp có thể là chúng ta!" Trưởng thôn nghiến răng, vung tay, "Mở giếng!"
Tộc trưởng hiểu ý trưởng thôn, bây giờ khắp nơi đầy thủ cung, không ai biết người tiếp theo sau Thân Lan Lan và Thân Mai là ai.
Trưởng thôn một là muốn cứu cháu gái, hai là muốn dùng Thân Mai để thử xem nước trong giếng cổ có thể giải độc của thủ cung không.
Từ lúc xảy ra việc lạ, đám đông tụ tập ngoài từ đường chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Mọi người theo trưởng thôn đi mở giếng cổ.
Những người nhát gan thì đứng bên ngoài chỉ trỏ vũng dịch dưới đất mà Thân Lan Lan hóa thành, khe khẽ nghị luận.
Để đuổi thủ cung, bọn họ bắt đầu đốt ngải, rắc thuốc xung quanh từ đường.
Tôi kéo Thân Hồng Ngọc trốn sau cây vạn niên thanh, khổ không thể nói.
Cả thôn mù mịt khói, đám thủ cung không còn chỗ nào để trốn nên cũng bò tới vạn niên thanh.
Thân Hồng Ngọc bị điểm nhiều "thủ cung sa" hơn tôi, chưa được bao lâu cả người thủ cung lấp đầy.
Nếu không phải tôi che miệng cô ấy, chỉ sợ thủ cung lại chui vào như khi nãy.
Tôi liên tục lắc đầu, ra hiệu bảo Thân Hồng Ngọc đừng cử động.
Bên ngoài từ đường chật ních người, nếu chúng tôi phát ra tiếng động mà bị phát hiện thì chỉ có một con đường chết!
Thân Hồng Ngọc cố gắng chịu đựng, mặc dù ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi nhưng cô ấy gần như đóng băng, không di chuyển.
Tôi cũng để mặc cho đám thủ cung bò lên người và mặt, thậm chí không dám thở.
May mà rất nhanh, tôi đã nghe tiếng khóa kêu lạch cạch, hiển nhiên là giếng cổ đã được mở, sau đó là tiếng hoan hô của thôn dân, tiếng la hét đuổi thủ cung, kế tiếp là tiếng xô sắt va nhau, tiếng nước chảy ào ào.
Cùng lúc đó là tiếng mọi người thảo luận xem nước trong giếng cổ có thể giải độc trong nước tiểu của thủ cung không, trong thanh xà có thật sự có kho báu không, liệu con rắn khổng lồ kia có xuất hiện không, có cần giữ an toàn không.
Đúng lúc này, trưởng thôn lớn tiếng: "Không sao rồi, mọi người có thể yên tâm.
Nước trong giếng có thể giải độc từ nước tiểu của thủ cung, mọi người không phải sợ, nếu bị thủ cung cắn hoặc dính nước tiểu của chúng, chỉ cần dùng nước trong giếng là được.
Việc này cũng tại Thân Vĩ mưu đồ kho báu trong thanh xà, đánh thức âm long, khiến nó thả thủ cung ra.
Cần phải khiêng xà lần nữa, âm long bàn đỉnh, gia tộc mới có thể an khang nhiều thế hệ.
Đợi khiêng xà xong, cổ tức năm nay của mọi người sẽ được tăng 50%."
Người vây xem bên ngoài vốn đang sợ độc của thủ cung, bây giờ nghe nói nước giếng có thể giải độc, hơn nữa cổ tức năm nay còn tăng, tất cả lập tức trở nên hào hứng.
Nhìn thôn dân vây quanh dần tản đi, tôi thầm thở phào, tay giữ chặt Thân Hồng Ngọc cũng dần buông lỏng.
Tôi kéo tay cô ấy, định kéo cô ấy lẻn vào cánh đồng.
Nhưng kéo mấy giây, cô ấy vẫn không di chuyển.
Tôi nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì thấy cô ấy đưa tay vỗ vỗ thủ cung trên mặt miệng, khóe miệng giật giật.
Cô ấy từng nhai nuốt thủ cung sống một lần, khóe miệng cũng đã đỏ lên, sưng tấy và mưng mủ.
Vừa chạm vào, khóe miệng liền nứt, chảy mủ ra ngoài.
Cô ấy nhìn Thân Lan Lan ở gần đó đã biến thành một vũng nước mũ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, tay từ khóe miệng di chuyển xuống cổ rồi xuống bụng, khàn giọng: "Thật ra trong giếng không có con rắn khổng lồ nào cả, bố tôi là bị dính nước tiểu của thủ cung bò ra nên hóa thành mũ, xác lìa thành đôi.
Bên trong chỉ có một âm long mà thôi."
Một âm long?
Nghĩa là Thân Vĩ đã mở thanh xà ra và thấy "âm long" bên trong.
Nhưng tại sao chứ có một, không phải nên có hai sao?
Trong chữ "An" rõ ràng là hai đuôi rắn đan vào nhau tạo thành chữ "Nữ" bên dưới mà?
Nếu đã biết âm long là gì, tại sao Thân Hồng Ngọc vẫn giả ngốc?
Hơn nữa đáng lẽ phải có hai trinh nữ, tại sao chỉ có một âm long?
Người còn lại đâu?
Tôi nhìn ánh mắt hoảng sợ của Thân Hồng Ngọc, đảo mắt nhìn khóe miệng mưng mủ của cô ấy, âm long mà cô ấy nhắc đến...
Tôi lập tức nhận ra vấn đề, đẩy cô ta, bỏ chạy mà chẳng thèm nghĩ ngợi.
Nhưng vừa nhấc chân, sống lưng liền bị đè xuống.
Thân Hồng Ngọc ôm chặt lấy tôi, hét lên: "Thân Nguyệt muốn bỏ chạy! Thân Nguyệt không chịu đi khiêng xà, sẽ hại chết cả thôn! Thân Nguyệt muốn bỏ trốn!"
Giữa chúng tôi và giếng cổ chỉ cách nhau một bức tường, cô ta vừa kêu lên, trưởng thôn và những người tụ tập bên ngoài lập tức chạy qua.
Thân Hồng Ngọc vẫn còn giả ngu, cười nói: "Thân Nguyệt muốn chạy, tôi bắt được cô ta rồi! Âm long khiêng xà, khiêng xà..."
Trưởng thôn liếc nhìn cô ta, lại nhìn tôi.
Tộc trưởng cười khinh bỉ.
Tôi cố hết sức đẩy Thân Hồng Ngọc ra, lớn tiếng: "Giếng cổ mở rồi, mấy người có thể đi xem.
Âm long thực chất là trinh nữ bị vải đỏ quấn lại rồi bị đánh chết cho đến khi chỉ còn da bọc xương.
Mấy người tự xem đi! Nào có âm long bàn đỉnh gì chứ, chỉ là xác người mà thôi!"
Thân Hồng Ngọc biết trong thanh xà chỉ có một âm long, nếu cô ấy biến thành âm long thì không cần đến tôi.
Trưởng thôn và tộc trưởng đưa tôi đến từ đường có lẽ chỉ để dụ thủ cung vào cơ thể tôi, sau đó ném tôi xuống giếng cổ rồi phong ấn lại.
Trong việc này chẳng qua chỉ là đổi người mà thôi.
Tôi cứu Thân Hồng Ngọc, nhưng để không trở thành âm long, cũng không bị biến thành vũng nước như Thân Lan Lan mà cô ta phản bội tôi.
Khi tôi đẩy Thân Hồng Ngọc ra, cô ta vẫn vòng tay qua cổ tôi, thì thầm: "Thân Nguyệt, người không vì mình trời tru đất diệt.
Cô cứu đã cứu tôi một lần, tôi sẽ tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đưa tiễn cô đoạn đường cuối!".