Nghe Thân Hồng Ngọc nói, tay tôi đang đẩy cô ta ra cứng đờ mấy giây.
Tôi rút tay về, nắm chặt lòng bàn tay, vảy rắn đâm sâu vào da thịt đến mức đau đớn.
Nhìn bộ dáng điên cuồng không biết là thật hay giả của Thân Hồng Ngọc, lòng tôi rét lạnh.
Quả nhiên không thể thánh mẫu hơn!
Tôi muốn gọi Thần Thương, nhưng thấy người dân kéo tôi, tôi lại nuốt cái tên ấy lại.
Ngay cả khi muốn tạo ra âm long, bọn họ vẫn phải chuẩn bị một số công đoạn.
Có vẻ Thần Thương không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, tôi vẫn nên đợi đến phòng tối rồi gọi anh.
Những người đó giống như không nghe thấy tôi nói gì.
Có lẽ cũng như trưởng thôn, bọn họ không quan tâm âm long là gì.
Dù sao người chết cũng không phải con gái của họ.
Âm long bàn đỉnh lấp đầy kho gạo.
Xử nữ lương, lợi tông đường...
Chỉ cần được chia hoa hồng, bọn họ đã thấy đủ rồi!
Đâu cần phải quan tâm cô gái ấy là ai, chết thế nào!
Chỉ cần là chuyện nhà người khác, không đụng chạm đến nhà mình thì cần gì phải xen vào!
Tôi bị người dân trói lại, bịt miệng, kéo về từ đường.
Trong đám người, mẹ tôi và mẹ của Thân Hồng Ngọc đứng cùng nhau, cả hai đều tỏ ra buồn bã, la hét: "Sao con lại điên thành thế này!"
Tôi không khỏi cảm thấy rùng mình lần nữa.
Đứng trước của cải, dù là con gái ruột của mình cũng không đáng một xu sao?
Lòng tôi như tro tàn, mặc cho người dân kéo đi.
Lần này bọn họ kéo tôi đi thẳng về phía sân sâu, lướt ngang qua giếng cổ.
Tôi phát hiện dù nước tiểu thủ cung trên người Thân Mai đã được tẩy sạch nhưng trông cô ta vẫn giống như bị bỏng nặng, trên người không có chỗ nào nguyên vẹn.
Trưởng thôn thấy tôi nhìn chằm chằm giếng cổ liền liếc mắt với tộc trưởng, dựa vào sự ăn ý bao nhiêu năm, bọn họ lập tức hạ quyết tâm.
Ông ta trực tiếp kéo tôi đến bên giếng cổ, nói với thôn dân: "Trong thanh xà kia là âm long, không hề có kho báu gì cả.
Mấy trăm năm qua, gia tộc chúng ta đã bình yên vượt qua chiến tranh, đói kém.
Hiện tại, muốn ra ngoài kiếm tiền rất khó, nhưng chúng ta có khu mỏ riêng, mỗi năm được nhận cổ tức từ 15.000 đến 60.000 tệ đều do âm long bàn đỉnh phù hộ con cháu! Năm đó xà nhà dùng để bảo vệ âm long ở ngay trong giếng cổ này, nếu mọi người không tin trong thanh xà không có kho báu, muốn biết âm long là gì, tôi có thể lấy lên cho mọi người xem."
Trưởng thôn vừa dứt lời, lập tức có mấy thanh niên dùng móc câu kéo "âm long" đã bị Thân Vĩ và con trai của mình đào bới lên.
Sắc mặt Thân Hồng Tinh đứng bên cạnh lập tức tái nhợt.
Thân Hồng Ngọc cũng sợ hãi.
Nhựa thông bọc quanh "âm long" gần như đã không còn vì thời gian quá lâu.
Bọn họ kéo âm long lên, ném xuống đất, sau đó dùng móc sắt xé rách tấm vải đỏ.
Những mảnh xương vụn màu xám đen theo dòng nước chảy ra, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo và mờ ảo.
Sau khi lật đi lật lại tấm vải đỏ nhiều lần, xương cốt đều vỡ vụng, không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.
"Đây là âm long mà trưởng thôn và tộc trưởng đời trước tạo ra để duy trì hưng thịnh của tông đường." Tộc trưởng lạnh giọng, "Thịt nát xương tan, giấu xương nguyên hình, âm long bàn đỉnh lấp đầy kho thóc.
Xử nữ lương, lợi tông đường, tử tử tôn tôn tế nữ mang!"
Bầu không khí ở từ đường lạnh ngắt như tờ.
Tộc trưởng và trưởng thôn nhìn nhau, nhếch mép cười.
Thôn trưởng trầm giọng tiếp lời: "Tối qua âm long xuất hiện, hôm nay ở khu mỏ đã có hai người chết, tuy rằng đã được xử lý êm đẹp nhưng nếu còn xảy ra sự cố, việc khai thác sẽ phải dừng lại.
Nếu khu mỏ dừng lại thì sao? Lợi tức năm nay mọi người đừng hòng nhận được, thế nên phải giải quyết càng nhanh càng tốt! Tôi và tộc trưởng đều già rồi, sau này chuyện trong tộc phải dựa vào mọi người.
Nếu muốn duy trì âm long bàn đỉnh, việc này phải có người biết làm.
Nhân cơ hội này, chúng ta cùng tạo ra âm long để mọi người cùng chứng kiến, tránh để mọi người cho rằng tôi và tộc trưởng khư khư nắm giữ quyền hạn trong thôn."
Trưởng thôn giơ tay chỉ về phía phòng tối, vợ ông ta dẫn người khiêng một thanh xà và một tấm vải đỏ đã nhuộm nhựa thông ra.
Tôi đang bị trói, nhìn những thứ này, lại nhìn dân làng cúi đầu trong im lặng, rồi vẻ mặt giễu cợt của trưởng thôn và tộc trưởng, lập tức hiểu ý họ.
Hiện tại là thời đại của luật pháp, trong thôn đã xuất hiện bài đồng dao về âm long bàn đỉnh, có thủ cung chạy khắp thôn, một khi có người không giữ kín miệng, chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài.
Bọn họ muốn kéo cả thôn xuống nước!
Bọn họ đang buộc mọi người cùng làm âm long!
Thân Hồng Ngọc đã giả điên.
Khi nãy tôi đã bỏ trốn một lần, còn nói những lời đó, mọi người chắc chắn sẽ không để tôi đi.
Bây giờ tôi là ứng cử viên hàng đầu cho âm long!
Trưởng thôn và tộc trưởng nhìn nhau, quấn tôi vào tấm vải đỏ rách nát vốn dùng để bọc Thân Hồng Ngọc.
Có lẽ sợ lát nữa nhiều người ra tay, chỉ một lớp vải sẽ dễ bị rách, bọn họ quấn thêm một lớp, tránh để máu chảy ra.
Trưởng thôn còn lạnh lùng nói với tôi: "Âm long bàn đỉnh trước giờ chỉ cần một âm long, tôi vốn chọn hai người là để phòng sự cố.
Hiện tại, việc khiêng xà không cần hai người làm nữa.
Nếu không phải cô tự cho mình thông minh mà muốn cứu Thân Hồng Ngọc, lặng lẽ bỏ trốn, chúng tôi đã dùng Thân Hồng Ngọc để tạo âm long.
Rõ ràng là tự cô muốn chui đầu vào chỗ chết!"
Trưởng thôn bắt đầu trói chân tôi.
Ông ta nói nghe hay lắm, nhưng dù tôi không chạy trốn, dân làng cũng sẽ không để tôi đi!
Nhìn Thân Hồng Ngọc đang giả điên cười khúc khích, nhìn mẹ mình và mẹ của Thân Hồng Ngọc đang giả vờ bối rồi cùng dân làng đang cúi đầu như đang nghĩ xem có nên tấn công hay không, tôi dùng sức ở thắt lưng, nhấc chân đá bay trưởng thôn, nắm chặt vảy rắn, trong lòng thầm gọi một tiếng "Thần Thương".
Ngay sau đó, tôi lao mình xuống giếng.
Thần Thương nói anh đến giếng cổ để tìm đồ thì chắc hẳn phải đi xuống dưới, thế nên tôi có thể dùng cách này để tìm anh.
Nếu anh không thể cứu tôi, ít nhất tôi sẽ để trưởng thôn và những người còn lại biến tôi thành âm long theo ý của mình.
Dù có chết, tôi cũng phải tự chọn cách chết cho bản thân!
Không phải Thân Hồng Ngọc muốn dùng cách biến tôi thành người thay thế cho cô ta để bảo đáp lòng tốt của tôi sao?
Nếu tôi gieo mình xuống giếng, người bị dùng để làm âm long chắc chắn sẽ là cô ta!
Tôi lộn ngược rơi xuống giếng, mắt thấy đầu sắp đập vào thanh xà, bên dưới đột nhiên có thứ gì đó dâng trào.
Thanh xà di chuyển sang chỗ khác, tôi cứ thế rơi xuống nước.
Tay vừa chạm vào nước, thắt lưng tôi đột nhiên căng chặt, một đuôi rắn có vảy xanh như thân liễu quấn lấy tôi.
Đuôi con rắn này to bằng chân con người nhưng tôi biết đó là Thần Thương nên không quá sợ hãi.
Tôi nín thở, để đuôi rắn kéo mình chìm xuống.
Miệng giếng hẹp, nước lại sâu, tôi không nhìn thấy gì cả.
Sau một lúc lâu không nhúc nhích, tôi có cảm giác đuôi rắn buông lỏng, kế đến cơ thể rơi vào một vòng tay ấm áp.
Đáy giếng tối om, tôi chỉ có thể cảm nhận đuôi rắn vừa kéo mình chìm xuống đang cựa quậy xung quanh.
Nhưng tôi không sợ dù con rắn này quá khổng lồ.
Tôi cũng không sợ đáy giếng có bao nhiêu con thủ cung cùng vô số oan hồn bị chôn vùi do hủ tục âm long bàn đỉnh.
Tôi chỉ sợ những kẻ ở bên trên, những người mới cách đây không lâu còn cười nói bình thường với tôi!
Nhưng ở dưới nước, tôi nín thở một hồi thì không nhịn được nữa, bên tai toàn là tiếng nước vù vù.
Có cảm giác bản thân sắp chết đuối, tôi vội đưa tay đẩy Thần Thương, ra hiệu bảo anh đưa tôi lên để hít chút không khí.
Đột nhiên bàn tay đang đặt bên hông tôi chậm rãi di chuyển lên sau đầu.
Theo đó, môi tôi lạnh toát, có một luồng không khí ùa vào.
Giờ phút này làm gì còn tâm trạng nghĩ ngợi nữa, tôi tham lam hít thở mấy hơi rồi nín thở.
Có lẽ không ngờ tôi hóm hỉnh như vậy, Thần Thương bật cười.
Rõ ràng Thần Thương đang đội gì đó, sau khi độ khí, đợi cho trong giếng hoàn toàn tối om, anh mới đưa tôi ngoi lên mặt nước.
Lúc này tôi mới biết mọi người đã lấp miệng giếng lại.
Trong giếng không có ánh sáng, xung quanh chỉ còn tiếng bò lổm ngổm của đám thủ cung.
Tôi không sợ những thứ này, dù sao tôi cũng suýt chút biến thành chúng rồi.
Thần Thương lấy ra một viên đá sáng lấp lánh đưa về phía thành giếng.
Theo ánh sáng này, đám thủ cung hoảng sợ, lập tức lặn xuống nước.
Một tay anh ôm tôi, một tay anh cầm viên đá soi sáng như đang tìm gì đó.
Giếng cổ bị rêu phong phủ kín, thậm chí không thể nhìn thấy màu sắc của đá xây giếng.
Thần Thương dùng đuôi rắn gạt bỏ rêu đi.
Thấy anh quá bận, tôi vươn tay nắm lấy thanh xà đang trôi nổi, ra hiệu Thần Thương buông tay, tôi nằm trên thanh xà sẽ không bị chết đuối.
Thấy tôi như vậy, Thần Thương mỉm cười, quay người đi tìm đồ.
Tôi nghĩ dù gì anh cũng cứu tôi nhiều lần, tôi cũng nên báo đáp anh cái gì đó.
Đợi hơi thở ổn định lại, tôi hỏi anh: "Anh đang tìm gì đấy."
"Phù văn." Thần Thương vươn tay nhổ rêu trên thành giếng, trầm giọng, "Âm long bàn đỉnh không phải chỉ là lời nói.
Gia tộc họ Thân phồn hoa phú quý mấy trăm năm là nhờ Thương Long."
Thương Long, Thần Thương...
Tôi nhìn xuống cái đuôi rắn màu xanh dưới nước, liền hiểu tại sao anh lại có cái tên này.
Thương Long là chòm sao ở đông phương Thanh Long (1), tương ứng với đông phương thất tú.
(1) Thanh Long (青龙) là một trong tứ tượng của thiên văn học Trung Quốc, đây là linh vật linh thiêng bậc nhất trong tứ tượng, thời cổ đại gọi là Thương Long, đại diện cho yếu tố mộc, hướng đông và mùa xuân
(2) Đông phương thất tú (东方七宿) là bảy chòm sao ở phương đông gồm Giác Mộc Giao (sao Giác): Con giao long/ cá sấu/ thuồng luồng; Cang Kim Long (sao Cang): Con rồng; Đê Thổ Lạc (sao Đê): Lạc đà/ con cầy hương; Phòng Nhật Thố (sao Phòng): Con thỏ; Tâm Nguyệt Hồ (sao Tâm): Con cáo; Vĩ Hỏa Hổ (sao Vĩ): Con hổ; Cơ Thủy Báo (sao Cơ): Con báo.
Chòm sao xoay chuyển, tinh hoa của trời đất hội tụ, theo đó mà sinh ra một vài thứ.
Ví dụ như Thái Tuế (3) sẽ được sinh ra khi sao chiếu Thái Tuế xoay chuyển.
(3) Thái Tuế (太岁) là ngôi sao hư cấu trong thiên văn học Trung Quốc, nó chạy trên quỹ đạo của sao Mộc nhưng theo hướng ngược lại.
Chòm sao này có tác động lớn đến vận hạn của một đời người, quản lý cát - tai - họa - phúc và tài vận của 12 con giáp qua từng năm.
Thương Long cũng vậy, khi bảy chòm sao phía đông di chuyển tới một vị trí nhất định sẽ sinh ra Thương Long, giúp một phương mưa thuận gió hòa, lượng thực đầy vại.
Ngày xưa có những cao nhân có thể dựa vào tinh tú tính được thời điểm mưa thuận gió hòa, nếu tra được Thái Tuế ở đầu thì đương nhiên có thể tra được Thương Long ở đây.
Thấy tôi đã lờ mờ hiểu ra, Thần Thương cười khổ: "Thanh xà chôn người này cây đinh, còn tôi như kẻ bị đóng đinh vậy.
Người đời trước dùng oán hận của con gái nhà họ Thân kết hợp với phù văn viết trên thành tiếng để phong ấn chân thân của tôi ở đây mãi mãi.
Bởi vì tôi là Thương Long, muốn tiêu trừ oán khí thì phải đánh nhau với âm long, vô tình giúp cả gia tộc nhà họ Thân nắm được sức mạnh của Thương Long, con cháu đời đời hưng thịnh.
Phải mất sáu trăm năm tôi mới tụ hội long khí để hóa thành rắn, có được tu vi hôm nay, nhưng đến ải đồng quan thiếu chút đã chết, may mà có em giúp đỡ.
Cũng chính vì tôi biến thành rắn bò ra khỏi giếng nên âm long mới mất khống chế, biến thành thủ cung chạy tán loạn khắp thôn."
Thần Thương không có ý định giấu giếm, kể mọi chuyện cho tôi nghe.
Tôi rơi vào trầm tư, dần hiểu được nguyên nhân hậu quả trong này.
Bình thường giếng cổ bị niêm phong, ngày Thần Thương hóa rắn cũng là ngày tháo dỡ thanh xà, mọi người phải mở nắp giếng.
Anh liền nhân cơ hội thoát ra ngoài.
Đây có lẽ chính là nhân quả luân hồi.
Nếu trưởng thôn và tộc trưởng muốn tiếp tục tạo ra âm long, bọn họ đã không cần mở miệng giếng, tôi cũng không cần trở về, vậy Thần Thương sẽ không thoát ra, cũng không thể thông qua đồng quan, có lẽ chân thân của anh vẫn sẽ mãi mãi bị nhốt ở nơi này.
Vòng lặp nhân quả dường như đang được chú định..