Khi tỉnh dậy, tôi đã mặc lại quần áo và được tắm rửa sạch sẽ.
Trong cả hang động chỉ có một mình tôi, không có người đàn ông với đôi mắt kỳ lạ kia hay Thái Minh Trạch.
Nghĩ đến truyền thuyết về ngôi mộ rắn cùng người đàn ông đó, tôi mặc kệ dấu vết trên người, lê lết cơ thể đau nhức, tựa vào vết tường rời đi.
Đến cửa hang, tôi thấy Thái Minh Trạch canh giữ ở đó, hắn vừa thấy tôi, lập tức chạy tới, còn giả vờ như không có chuyện gì: "Tô Khả, anh tìm em cả đêm, em đi lạc ở bên trong hả?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khẩy.
Hắn tưởng mình làm tôi ngất đi thì tôi không nhớ hắn đã làm gì sao?
Tôi giơ tay tát hắn một cái.
Hắn vẫn tiếp tục giả ngu: "Tô Khả, đã có chuyện gì?"
Tôi muốn chất vấn đến cùng nhưng đang ở lối vào mộ rắn, tôi sợ chọc giận người đàn ông lạ mặt không biết là mơ hay thực kia nên chỉ trừng mắt một cái, cố bỏ qua cảm giác đau nhức trên người, đi thẳng về phía trước.
Có lẽ do lương tâm cắn rứt nên Thái Minh Trạch chỉ lặng lẽ đi theo.
Ngôi mộ rắn này khá hẻo lánh, lúc đến tôi đã mệt lử, bây giờ toàn thân bủn rủn, những vết xước trên người đỏ tấy, lở loét vì mồ hôi.
Nhiều lần Thái Minh Trạch giả vờ muốn giúp tôi nhưng đều bị tôi đẩy đi.
Chuyện cũng lạ thật, không lâu sau, trong núi nổi lên sương mù, nhìn không thấy ngón tay, hơi nước thấm vào làm ướt quần áo, những vết thương kia dường như theo đó mà bớt đau.
Khi ra khỏi sương mù, tôi và Thái Minh Trạch đã gần đến khách sạn dưới chân núi.
Thái Minh Trạch kinh ngạc kêu lên, nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
Hơi thở của rắn và côn trùng có thể tạo ra chướng khí.
Tôi quay đầu, giữa màn sương mờ mịt, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đứng trong làn sương rồi biến mất.
Tôi giật mình, trải nghiệm ở mộ rắn thật sự không phải giấc mơ!
Tôi nhanh chóng về khách sạn, lao thẳng vào phòng tắm, cởi quần áo kiểm tra thì phát hiện vết thương trên người đã lành hẳn, chỉ còn vết ngấn.
Phù văn được viết bằng máu gà sau lưng đều đã biến mất, trên người chỉ còn mùi xà phòng kia.
Thái Minh Trạch không hề sợ hãi, cứ ở bên ngoài liên tục hỏi tôi.
Tôi tắm rửa xong đi ra, chỉ khẽ cười.
Tôi tìm người dẫn đường đưa chúng tôi đến mộ rắn, hỏi ông ta dầu rắn và máu gà kia có tác dụng gì.
Có vẻ đoán được chúng tôi muốn làm gì trong mộ rắn, thấy tôi đi ra, ông ta không hề giấu giếm.
Dầu rắn cái lấy từ rắn cái đang trong thời kỳ động dục, người ta nhân lúc nó còn sống lột da nó, thêm thứ thuốc đặc trưng để đun thành dầu hoặc cao.
Lúc động dục, rắn cái phát ra mùi đặc biệt, những con rắn đực gần đó đều có thể ngửi thấy.
Một khi phụ nữ bôi thứ dầu rắn này lên cười chẳng khác nào chủ động cầu hoan với rắn.
Rồng và rắn tính dâm, rắn đã được mở linh trí sẽ không từ chối.
Nếu có điều cần cầu xin, cô gái đấy chỉ cần dùng máu gà viết ra mong muốn của mình, rắn sẽ cố gắng thỏa mãn điều đó hết mức có thể.
Tôi chợt nghĩ tới người đàn ông xa lạ kia nói rằng tôi muốn xin một "đứa con" cho mình.
Chẳng lẽ Thái Minh Trạch làm nhiều chuyện như vậy chỉ để tôi mang thai rắn?
Khi tôi hỏi người dẫn đường người đàn ông lạ kia có phải xà tiên canh giữ mộ rắn hay không, ông ta sửng sốt một lúc, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, sau đó quỳ xuống, liên tục dập đầu, nói rất nhiều câu bằng ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu.
Tôi vừa hỏi tiếp, ông ta trực tiếp bỏ chạy.
Tôi quay lại khách sạn, hỏi thẳng Thái Minh Trạch, hắn ta cứ giả ngốc, chỉ nói sau khi không thấy tôi đâu, hắn đã tìm tôi cả một đêm, hoàn toàn không hề dùng máu gà viết gì lên lưng tôi cả.
Hắn còn nói nếu tôi không tin thì sẽ báo cảnh sát cho tôi.
Việc này báo cảnh sát thế nào?
Nói tôi ngủ với một con rắn trong hang động à?
Tôi trừng mắt nhìn Thái Minh Trạch, bỗng dưng nhận ra mình thật ngốc!
Nào có mối quan hệ nào hảo tụ hảo tán mà không trở mặt hoàn toàn chứ!
Trong mắt của hắn, tôi đã gả cho hắn thì nên làm trâu làm ngựa cho nhà hắn.
Dù mẹ hắn có yêu cầu gì, tôi cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ.
Huống hồ mẹ hắn còn mắc bệnh ung thư, tôi không cắt thịt nấu thuốc cho bà ta, không tỏ lòng hiếu thảo của mình, thậm chí còn đề nghị ly hôn thì chẳng khác nào phản bội hắn!
Hắn đã có suy nghĩ này, có nói thế nào cũng không có tác dụng.
Thế nên hắn đang trả thù tôi?
Bắt tôi mang thai rắn?
Nhất thời tôi không biết Thái Minh Trạch rốt cuộc muốn làm gì.
Vì thế tôi trực tiếp thu dọn hành lý, bắt taxi, đi thẳng đến trạm tàu cao tốc.
Lúc tôi đi, Thái Minh Trạch chống tay vào lan can gỗ của khách sạn, nhìn xuống tôi rồi mỉm cười.
Cứ như tôi đang là con mồi đang vùng vẫy trong vô vọng.
Tôi bỗng dưng không hiểu tại sao lúc đầu mình lại đồng ý lấy hắn!
Trên đường về, tôi lên mạng tìm hiểu về "mộ rắn" nhưng không có bài viết nào cả, nhập địa chỉ khách sạn mình ở cũng không có thông tin nào như "mộ rắn", "xà tiên".
Không biết cái gọi là "mộ rắn" có phải thật không nữa.
Về đến nhà, tôi lập tức gọi cho cô em họ để làm kiểm tra, sợ mình thật sự mang thai rắn.
Em họ tưởng tôi đã có thai con của Thái Minh Trạch nên mắng tôi mấy lần, bảo tôi đã muốn ly hôn còn cùng phòng với hắn, không biết dùng biện pháp an toàn, sau đó cô ấy nói mới mấy ngày không thể kiểm tra ra, nếu quá lo lắng thì tôi có thể mua que thử thai vè thử, nhưng khoảng chục ngày sau mới có thể khẳng định có thai hay không.
Cô ấy còn bảo bây giờ có thuốc tránh thai khẩn cấp trong 72 giờ, bảo tôi mua uống.
Tôi lúc này mới sực tỉnh, vội đi mua thuốc dưới bệnh viện.
Mấy ngày kế tiếp tôi đều sống trong lo lắng hãi hùng, nằm mơ cũng thấy có con rắn nhỏ chui từ bụng tôi ra, sau đó máu tươi đầm đìa bò trên người, gặm nhấm máu thịt của tôi.
Nhưng kỳ lạ là mỗi khi giấc mơ gần kết thúc, tôi luôn cảm thấy có một cái gì đó ôm lấy rồi an ủi mình.
Mãi đến ngày tôi và Thái Minh Trạch nhận được phán quyến ly hôn, bố mẹ vốn định đưa tôi đi nhưng tôi từ chối.
Kết quả vừa đến trước cửa Cục Dân Chính, cả nhà Thái Minh Trạch đều có mặt, mẹ của Thái Minh Trạch vốn phờ phạc vì hóa trị và xạ trị, cơ thể sưng phù, tóc lại rất có tinh thần, còn cười nhạo.
Trông bà ta đã khỏe hơn khi lúc mới phát hiện bệnh.
Từ xa, bà ta đã hét lớn: "Tô Kha, không ngờ đúng không? Tao đã khỏi bệnh rồi, mày có thấy hối hận khi đòi ly hôn với con của tao không?"
Tôi cẩn thận quan sát bà ta, cứ cảm thấy bà ta trông rất kỳ lạ.
Không biết có phải do bị bệnh lâu ngày hay không mà làn da bà ta trắng bệch đến mức có thể nhìn thấy máu đỏ bên dấu.
Khi bà ta khích động chửi rủa, những sợi tơ máu kia căng lên và xoắn lại như thể sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Lúc nhìn tôi, đôi mắt bà ta có vẻ sợ ánh sáng, cứ liên tục nheo mắt và co rút lại.
Triệu chứng này giống như bà ta lại mắc thêm căn bệnh nào đó.
Nhưng bà ta vẫn khua chân múa tay, hùng hỗ chỉ vào mặt tôi mà quát: "Mày có hối hận thì cũng muộn rồi! Bọn tao không cần đứa con dâu vì mẹ chồng bị bệnh mà đòi ly hôn như mày! Hôm nay là con trai tao bỏ mày, mày có khóc lóc kêu ca cũng đã muộn!"
Những người ở cửa Cục Dân Chính ngây lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
Biết bà ta cố ý làm khó, kiểu tranh đấu vô vị này tôi mặc kệ.
Tôi chỉ lạnh lùng nói với Thái Minh Trạch: "Vào trong thôi.
"
Mẹ của Thái Minh Trạch vẫn ở sau chỉ trích, tôi trực tiếp đi vào, dùng hành động nói với bà ta rằng tôi muốn ly hôn.
Lúc đi ngang qua bà ta, tôi ngửi thấy trên người bà ta có mùi kỳ lạ.
Không khó ngửi, nhưng rất quái quái, giống như nước chảy trong sơn động.
Tôi không khỏi nghĩ tới ngôi mộ rắn kia, chẳng lẽ bà ta cũng ra ngoài?
Thái Minh Trạch dụ tôi đến hang động kia, chẳng lẽ bọn họ để ý thứ thuốc chữa bệnh kỳ lạ nào ở đó?
Tôi theo bản năng quay đầu, kết quả thấy bà ta trừng mắt nhìn, lúc định mở miệng muốn mắng thì như nhìn thấy gì đó, bà ta lập tức nép mình vào lòng bố Thái, miệng cứ mấp máy như đang nói gì đó.
Tôi thắc mắc nhìn bên cạnh mình, không có ai, nhưng đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Thái Minh Trạch, nghĩ ly hôn quan trọng hơn nên tôi mặc kệ.
Lúc lấy giấy chứng nhận, đối mặt với nhân viên ở đó, Thái Minh Trạch còn nhìn tôi mấy lần, muốn nói lại thôi, tôi cương quyết đòi ly hôn.
Hắn căm giận trừng mắt: "Cô đừng hối hận!"
Gương mặt âm trầm của Thái Minh Trạch lúc này khiến tôi vô cùng xa lạ.
Thái Minh Trạch của ngày xưa lịch sự nho nhã, không biết có phải bản thân khi đó mù mắt hay tình yêu là nấm mồ hay không.
.
Tôi nhận lấy giấy xác nhận ly hôn, trực tiếp bỏ đi.
Lúc ra ngoài, mẹ Thái đang chờ ở đại sảnh.
Bà ta kiêu ngạo nhìn tôi, nói bà ta hết bệnh rồi, chắc chắn sẽ tìm được người vợ tốt hơn cho Thái Minh Trạch.
Bà ta có sức sống như vậy, đừng nói là người bệnh, thậm chí còn trông tốt hơn thanh niên bình thường.
Rời khỏi Cục Dân Chính, tôi gọi cho em họ, bảo cô ấy giúp tôi hỏi thăm bác sĩ điều trị cho mẹ của Thái Minh Trạch xem đang có chuyện gì.
Cô ấy cũng thấy lạ, nói rằng trong bệnh viện cũng đang đồn kỳ tích xảy đến với bệnh tình của bà ta.
Trong vòng một tuần, tế bào ung thư đã giảm xuống đáng kể.
Ngay cả những tổn thương phổi cũng dần biến mất.
Thời điểm này trùng khớp với lần đi mộ rắn.
Tôi bất giác sờ bụng, người đàn ông đó nói tôi cầu xin một đứa con.
Nhưng tôi không có thai, không lẽ Thái Minh Trạch thật sự đã tìm được thuốc tiên chữa khỏi bệnh cho mẹ chồng?
Trên đời này làm gì có xà tiên chứ?
Nếu chỉ cần tìm một người phụ nữ ngủ chung với xà tiên một đêm là có thể chữa khỏi ung thư phổi, cái giá phải trả liệu có quá nhỏ hay không?
Nếu thật sự như vậy, mộ rắn kia e là luôn có người tới hiến tế cầu hoan, thế chẳng phải xà tiên kia sẽ giao hoan nhiều đến mức chẳng còn sức lực à?.