Yêu Phu Thú Thân Bách Vô Cấm Kỵ


Bà nội qua đời sớm, ông nội không tái hôn, một mình nuôi nấng ba anh chị em bố tôi.
Mấy năm nay chú út kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào việc quay clip cuộc sống ở nông thôn cùng phát sóng trực tiếp, còn vỗ ngực nói tang lễ sẽ do một mình chú lo liệu, bố mẹ tôi và lứa cháu chúng tôi chỉ cần đeo tang túc trực bên linh cữu là được.
Tang lễ rất long trọng, thi thể được tiêm thuốc ướp xác, linh đường được dựng bảy ngày bảy đêm, các nhà sư và đạo sĩ thay nhau tụng kinh, còn có một đội quay phim chuyên nghiệp để phát sóng toàn bộ quá trình.
Lúc đầu mọi chuyện rất bình thường, chú út cũng thuê người tới khóc tang, thậm chí mời một dàn hợp xướng đến hát về cuộc đời của ông nội.
Chú còn yêu cầu thợ làm giấy mô phỏng lại đồ dùng của ông nội lúc sinh thời rồi đốt đi.
Vào đêm trước ngày đưa tang, chú út thế mà mời một gánh hát dựng sân khấu trước linh đường để nhảy múa.
Chú nói rằng ông nội mất vợ khi mới ba mươi, sống cô độc hơn ba mươi năm, hẳn cũng cần một người phụ nữ bầu bạn nên mới làm thế.
Bố tôi và những người khác tức giận tới tái mặt, nhưng mọi người không thể làm lớn chuyện trong khi phát sóng trực tiếp.
Cuối cùng, mọi người chỉ đành bảo tôi đi khuyên chú út, thứ nhất là vì chú rất thương đứa cháu gái lớn này, thứ hai tôi là sinh viên đầu tiên của gia đình, chú đối xử với tôi rất khác.
Lúc tôi đi tìm chú, chú đang dựng máy quay trước sân khấu.
Vũ nữ mặc một chiếc sườn xám hở lưng xẻ đến eo, ánh đèn mờ ảo chiếu thẳng vào đôi chân thon dài trắng nõn ấy.
Hai dải tơ hồng cột ở đùi như ẩn như hiện theo điệu múa.
Đôi khi chuyển động quá lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy quần lót qua khe hở, đám đàn ông trong khán giá cũng hét lên.
Một bên là linh đường ảm đạm nghi ngút hương khói cùng tiếng trống chiêng nức nở.
Một bên là ánh đèn xanh đỏ, mỹ nhân xinh đẹp, phong tình uyển chuyển.
Lúc tôi tới, chú út còn kéo tôi, chỉ vào số người tham dự phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, hào hứng nói: "Thư Nguyệt, qua đây xem! Chú nói cho cháu biết, sau buổi phát sóng trực tiếp, chúng ta ít nhất cũng có được từng này!"
Chú út vừa nhai trầu vừa khoa tay múa chân, sau đó đốt một điếu thuốc: "Nghe lời chú, thôi học đi, tranh thủ hai năm tới thị trường tốt, chú đưa cháu vào ngành kiếm tiền."
Hai năm nay tôi học đại học, bố mẹ nên là người đóng học phí, nhưng chú út khăng khăng nói rằng tôi là sinh viên đầu tiên của gia tộc, hằng năm cứ sau kỳ nghỉ đông và nghỉ hè chú sẽ trực tiếp chuyển khoản cho tôi hoặc đưa tiền cho bố mẹ tôi.
Nhìn chú hào hứng như vậy, tôi không nỡ khiến chú mất vui nhưng vẫn chuyển lời bố mẹ muốn nói.
Dù gì để vũ nữ nhảy múa trước linh đường cũng không tốt lắm.
Chưa nói đến người lớn, ngay cả tôi cũng không chấp nhận được.
Nhưng tôi còn chưa nói xong, chú út đã ngắt lời, kéo tôi chỉ về phía vũ nữ: "Cô ấy mới mười chín tuổi, cũng đang là sinh viên.


Mấy năm trước bố mẹ cô ấy gặp tai nạn giao thông, phải bán nhà để trả nợ, một người bị gãy chân, còn người kia bị đâm xuyên ngực, ngoài ra cô ấy còn một đứa em gái nhỏ hơn mình mấy tuổi, cô ấy phải kiếm chữa trị cho bố mẹ và nuôi em gái.

Chú mời cô ấy tới khiêu vũ, chỉ cần trả 3.000 tệ một đêm nhưng lại kiếm được tận 30.000 tệ từ phát sóng trực tiếp.

Thư Nguyệt, thời đại này tiền vẫn rất quan trọng."
Chú út vỗ vai tôi: "Hơn nữa khi ông nội còn sống đã hi sinh tất cả cho chúng ta, dù chết rồi khẳng định vẫn còn lo lắng.

Cuộc đời này ông ấy thiếu một người phụ nữ bầu bạn, lúc này sợ là hận không thể bước ra khỏi quan tài..."
Có lẽ nhận thấy nói lời này với cháu gái không ổn lắm, chú cười cười: "Cháu đừng khuyên chú, chú kiếm được nhiều tiền lắm.

Sau này dù cháu gặp chuyện gì, chỉ cần dùng đến tiền thì cứ đến tìm chú!"
Tôi muốn tiếp tục khuyên nhưng sắc mặt chú tệ đi, chú vẫy tay với người bên cạnh, sắp xếp công việc, làm như không nghe thấy tôi nói.
Lúc rời khỏi sân khấu, tôi thấy vũ nữ kia đang vặn eo, giơ tay sờ đầu gối, hát những mấy tục tĩu, từ từ xé tấm lụa đỏ buộc quanh chân rồi ném xuống khán đài.
Đám đàn ông la hét bên dưới đều như biến thành sói đói, lập tức lao về phía tấm lụa đỏ như thể nó là một khúc xương.
Không khuyên được chú út, chúng tôi chỉ đành lặng lẽ túc trực trong linh đường.
Nửa đêm tôi đi vệ sinh, vô tình bắt gặp vũ nữ kia đang dựa vào tường hút thuốc.
Lớp trang điểm đậm cũng không thể che đi đôi mắt sưng húp và sự mệt mỏi chán chường trên gương mặt.
Thấy tôi đến, cô ấy liếc nhìn tôi một cái, dập tắt điếu thuốc rồi chạy đi như trốn tránh.
Ngay khi cô ấy ra ngoài, đám đàn ông lập tức hét lên.
Tôi đi rửa mặt, lúc quay ra thì thấy đám đàn ông lao tới cạnh sân khấu, duỗi tay, người thì sờ chân, người thì kéo váy cô ấy.
Khoảng cách khá xa, ánh sáng lại không tốt, tôi không nhìn rõ nét mặt của cô ấy nhưng tất cả đàn ông đều đỏ mặt.

Tôi giữ linh đường đến giờ tý, đốt xong vàng mã rồi đi ăn đêm.
Vì buổi sáng sẽ đưa tang nên đám cháu chúng tôi được đi ngủ trước.
Trước khi ngủ, tôi liếc nhìn ra sân khấu bên ngoài, vũ nữ đã thay váy bằng vải ren, nhưng vải đó quá mỏng, đàn ông bên dưới khán đài người kéo một cái, người bật lửa, cái váy liền không còn nguyên vẹn, không che được gì.
Vũ nữ lộ biểu cảm bối rối, rõ ràng là rất sợ hãi.
Giờ phút này, không chỉ có đám đàn ông la hét, ngay cả những cô dì tới phụ giúp đang rảnh rỗi cũng cười ha ha, trong tiếng cười lộ rõ sự khinh thường và khoái cảm trả thù.
Cô tôi thấy tôi nhìn ra ngoài, đẩy cô một cái: "Bọn họ khiêu vũ đều là như vậy, còn thoát y nữa, nếu không gánh hát rong bình thường sao có thể kiếm tiền! Cháu không cần đồng tình đâu, dáng vẻ sợ hãi kia nói không chừng là giả bộ đấy, đàn ông ai mà không thích như vậy! Sau này cháu thiếu tiền thì cứ đi tìm chú của cháu, con gái nhà chúng ta không thể thấp hèn được!"
Tôi muốn xem tiếp nhưng lão độc thân nổi tiếng trong thôn đã láo lên sân khấu, đè vũ nữ xuống, nhún nhảy với những động tác khó coi, khán giả bên dưới vỗ tay liên tục.
Cô tôi chậc lưỡi, vội đẩy tôi lên lầu ngủ, đóng cửa sổ lại, nhét bông vào tai tôi.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới, đầu óc nặng trĩu, khó khăn lắm mới sắp chìm vào giấc, tôi chợt nghe tiếng hét của phụ nữ cùng tiếng cỗ vũ của đàn ông.
Tôi định đi xem thì mẹ tôi vào phòng, đẩy tôi xuống giường, quát: "Toàn là chuyện bẩn thỉu, con quan tâm làm gì, ngủ đi!"
Tôi lần nữa lắc tai nghe, dưới lầu hình như đã im bặt, chỉ còn tiếng khóc nức nở của con gái.
Tôi thức trắng mấy ngày, thật sự rất buồn ngủ, hơn nữa nghĩ ở dưới nhiều người như vậy, cùng lắm chỉ làm chút trò mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Buổi sáng sẽ đưa tang, tôi dậy từ sớm, nhìn ra ngoài thì thấy sân khấu đã bị dỡ bỏ, không còn vũ nữ kia.
Chú út đang nghiêm mặt nói chuyện với một người đàn ông sắc mặt không tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ gật đầu.
Tôi gọi chú út, chú út thế mà mất kiên nhẫn phất tay, bảo tôi đi phụ giúp việc trong linh đường.
Mọi người ăn sáng.

Khi đạo sĩ tới, con cháu cùng họ hàng bạn bè phải đi vòng quanh quan tài ba vòng để tỏ lòng thành kính, sau đó con trưởng sẽ đóng đinh vào quan tài, cuối cùng nâng quan tài đi chôn cất.
Lúc nhìn mặt người chết lần cuối, bố tôi đột nhiên kêu lên, chỉ vào quan tài, sắc mặt tái mét không nói nên lời.
Chúng tôi vội chạy qua xem, đập vào mắt là cánh tay cánh chân chằng chịt vết xanh trắng, chính giữa là tấm lưng trần đầy vết xước nhưng lại có đường cong hoàn hảo.

Bàn tay khô héo của ông nội đang ôm eo người đó.
Đây rõ ràng là vũ nữ múa thoát y đêm qua, hiện đang trong quan tài bên cạnh ông nội không mảnh vải che thân.
Tóc cô ấy rối bù, nửa khuôn mặt quay ra ngoài, nửa khuôn mặt tựa vào mặt ông nội.
Khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy, đôi môi kỳ dị như phù thũng.
Đôi chân cũng đầy vết xước.
Tư thế cứ như cô ấy nằm trong quan tài cùng với ông nội...
Bố tôi run lên vì tức giận, lườm chú út.
Mẹ tôi vội bịt mắt tôi lại, bảo cô tôi đưa mấy đứa nhỏ đi.
Chú tôi lại mắng: "Ai dám lột áo liệm của bố xuống! Để ông đây điều tra ra được ông đây sẽ lột da hắn!"
"Đủ rồi!" Bố tôi đập quan tài quát lớn.
Chú út dù mặt dày nhưng lúc này vẫn sợ bố tôi, chỉ biết nghiến răng chửi mấy câu rồi đi tìm người bên dịch vũ tang lễ.
Tôi cứ tưởng có người chết thì phải báo án, nhưng bọn họ lại nói sắp đến giờ tốt đóng quan tài và đưa tang rồi, việc cấp bách trước mắt là kéo xác vũ nữ ra ngoài trước, sau đó khâm liệm cho ông nội rồi đóng nắp quan tài để an táng.
Nhưng ông nội đã chết bảy ngày, tay ôm chặt eo vũ nữ, chặt đến mức không có cách nào rút ra được.
Cánh tay vũ nữ ôm lấy cổ ông nội cũng rất cứng.
Người bên dịch vụ tang lễ dùng khăn nóng để xoa khớp vẫn không có hiệu quả.
Tôi không thể vào linh đường xem, chỉ đành xuống bếp đun nước.
Mấy dì giúp việc cười nói với tôi: "Tiểu Nguyệt à, ông nội của cháu có phúc thật đấy, đã vào quan tài rồi vẫn có một cô gái mười chín tuổi xinh đẹp đi theo, ngay cả áo liệm cũng cởi ra! Đàn ông mà, vào quan tài rồi vẫn chẳng nghiêm chỉnh!"
Có người chết, điều bọn họ quan tâm lại chỉ là việc này!
Mặt mày tôi xanh mét, không nói gì.
Mà chuyện này tôi cũng không, hơn nữa tôi cũng không thể hại người thân của mình, vì vậy tôi không dám báo cảnh sát.
Cuối cùng, vì ông nội và vũ nữ dính với nhau quá chặt, không tách ra được, không biết chú út đã nói gì với bên tang lễ, sau khi trả một số tiền, bên dịch vụ tang lễ trực tiếp trùm áo liệm lên thi thể trần truồng của ông nội và vũ nữ, chôn họ cùng nhau.
Sợ lúc khiêng quan tài có thể gặp chuyện, chú út còn thuê hai đội thanh niên khiêng quan tài, ai nấy đều lực lưỡng khỏe mạnh.
Thời điểm đưa tang, tất cả chúng tôi đều lo lắng, sợ xảy ra chuyện.
Dân làng nhìn theo đội ngũ, chỉ trỏ không ngừng, bảo chú tôi có hiếu, ông tôi mất, chú liền bỏ tiền mua một nàng dâu xinh đẹp để chôn cùng.
May mà khi quan tài xuống mồ, không có gì xảy ra.
Ngay cả khi lấp đất, người ngoài vẫn nhường chỗ cho thân nhân dâng hương đốt giấy.

Nhưng giấy có đốt thế nào cũng không cháy, nhang vừa cắm xuống mồ liền tắt.
Đạo trưởng nói trong mộ có người không nhận nhang khói của chúng tôi, đợi qua thất đầu tiên hãy đến tu sửa lại, tốt nhất là dùng đá hoa cương rồi mới đổ xi măng lên.
Vì trong quan tài còn có người ngoài nên không thể dựng bia.
Thất đầu tiên của ông nội là hôm nay, vì vậy đương nhiên là phải chờ đến thất đầu của vũ nữ.
Nghĩa là người không nhận nhang khói của chúng tôi là vũ nữ kia, dùng đá hoa cương và xi măng lấp lại cũng là vì vũ nữ.
Đạo trưởng dặn trước khi sửa mộ, mỗi khi đi ngủ nhà tôi phải đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, ban đêm không được đi lại, nhất là đến những nơi đầy âm khí.
Việc này đã xảy ra, mọi người đều lo lắng, đương nhiên là gật đầu làm theo.
Sau khi về thôn, ba anh chị em bố tôi mang thuốc lá và rượu tặng hàng xóm, nói là cảm ơn dân làng đã hỗ trợ tổ chức đám tang, nhưng thực chất là bịt miệng người đời.
Tôi không biết phải làm thế nào, bản thân cũng không đủ can đảm gọi cảnh sát tới đào quan tài ông nội ngay lúc này.
Mẹ tôi nói đi nói lại rằng không được nghĩ nhiều.
Khi tôi hỏi vũ nữ kia chết thế nào, mẹ tôi liền mắng tôi, bảo tôi giữ thắc mắc trong bụng, noi gương người trong thôn coi như không có việc này.
Dù sao thì ngoại trừ dân làng, chẳng ai biết có một vũ nữ nằm trong quan tài của ông nội.
Dần dần tôi nhận ra rằng không có ai trong thôn quan tâm đến nguyên nhân cái chết của vũ nữ.
Bố và chú tôi đi cảm ơn, đến tối mới về.
Ba anh em họ im lặng hút thuốc một lúc rồi giải tán mà chẳng nói lời nào.
Hôm sau, tôi định buổi chiều về trường nên sáng sớm đến nhà chú chào hỏi, tiện thể hỏi về vũ nữ kia.
Lúc đến nơi, cửa nhà chú đang mở, có một dấu chân bùn nhỏ trên nền đất được lát bằng loại gạch màu xanh xám phổ biến.
Người đi hình như còn nhón gót, chỉ có dấu năm ngón chân.
Trái tim tôi vô cớ thắt lại, đi theo dấu chân đến tận phòng ngủ trên tầng hai.
Cửa phòng cũng mở toang, chú út đang nằm trần như nhộng trên giường như một con ếch.
Có cánh tay xanh trắng ôm chặt vai chú, móng tay dính đầy bùn đất.
Tim tôi như muốn ngừng đập, đến thở cũng không dám, nhẹ nhàng đi qua.
Tôi thấy chú nằm sấp với đôi chân đầy vết xước và bầm tím, khuôn mặt bầm tím treo nụ cười thỏa mãn.
Mà người nằm bên cạnh rõ ràng là vũ nữ vốn nên ở trong quan tài của ông nội!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận