Yêu Phu Thú Thân Bách Vô Cấm Kỵ


Tôi đánh ngất Thái Minh Trạch, liếc nhìn bố Thái còn hôn mê.
Ông ta không làm gì cả nhưng bây giờ lại là mắt xích thấp nhất trong chuỗi thức ăn của nhà họ Thái cũng đang đời.
Để tránh ông ta bất ngờ tỉnh lại, tôi tăng cường độ dòng điện, chích ông ta một cái mà không hề thương tiếc.
Xử lý ba người nhà họ Thái xong, tôi mới cùng thầy Hứa ra cửa sau.
Sợi chỉ đen lúc này đang rung chuyển, mỗi sợi chỉ như đang giữ một miếng ngói, nhưng dưới tấm ngói giống như có một sợi dây trong suốt đang giữ nền móng cho cả căn nhà.
Mặc dù tôi không hiểu bố cục của hàng ngàn kén tằm này nhưng người đến phá hoại chỉ có một, đó là chàng thanh niên hơn ba mươi tuổi ở cùng phòng bệnh với mẹ Thái.
Anh ta dùng vẻ mặt tội lỗi nhìn tôi nhưng vẫn thản nhiên nói: "Xin lỗi em gái Tô, xà tiên bảo tôi đưa di động cho cô, bảo bên trong có một đoạn clip cho cô xem."
Trên quần áo của anh ta có rất nhiều vết mực từ sợi chỉ bắn ra, mực đen như có lực sát thương nhất định, nơi bị mực bắn trúng đều đan xen với màu máu.
Dưới màu đen và màu đỏ ấy có thứ gì đó đang chuyển động.
Rõ ràng anh ta cũng bị rắn xà ký sinh.
Anh ta không dám tới gần kén tằm, tìm một cây gậy đẩy di động sang bên này.
Ốp di động giống hệt cái của tôi, là món quà trước đây tôi tặng mẹ.
Thầy Hứa cầm chổi kéo đến chân, rắc bột thuốc lên trước, rồi nói: "Để tôi kiểm tra xem có rắn hay cổ ẩn nấp không."
Trong khoảng thời gian này, tôi hỏi nam thanh niên kia: "Anh cũng giống mẹ Thái bị..."
"Xác rắn ký sinh." Anh ta bình tĩnh hơn mẹ Thái rất nhiều, "Máu thịt của tôi, chất dinh dưỡng trong cơ thể tôi, ngay cả xương tủy cũng bị chúng ăn từ từ.

Chuyện này tôi biết cả.

Nhưng có xác rắn ký sinh, trông tôi sẽ không giống bị bệnh.

Tôi vẫn là một người khỏe mạnh, vợ tôi sẽ không cần đón nhận ánh mắt đồng tình của người khác, không có bà mai chờ tôi chết rồi làm mai cho cô ấy, ép cô ấy tái giá.

Hai đứa con của tôi sẽ không bị người ta chỉ vào mặt mắng ba mày sắp chết rồi, mẹ mày cũng sắp tái giá, bọn mày sau này chỉ là hai đứa mồ côi.

Bố mẹ tôi cũng không cần lo sau khi tôi chết sẽ mất luôn căn nhà, mẹ hai đứa nhỏ đi rồi, họ còn phải giúp tôi nuôi nấng chúng.

Em gái Tô, tôi biết thứ này sẽ lấy mạng tôi.

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình rất khỏe mạnh, tôi có thể chơi với bọn nhỏ, có thể đi làm, chăm sóc cho gia đình tôi.

Tôi cũng có thể nhân lúc mình còn khỏe đề nghị ly hôn với vợ.

Lúc bị bệnh, khi tôi đề cập tới việc ly hôn, cô ấy liền khóc.

Tôi cũng không muốn cô ấy bị người đời mắng chồng mình bị bệnh đã đòi ly hôn.

Dù gì tôi cũng phải chết, tôi phải tận mắt thấy cô ấy gả cho một người tốt mới yên tâm.

Em gái Tô, tôi biết cô là người tốt, tôi cũng biết sau khi bị thứ này ký sinh sẽ không sống được lâu nữa, tôi cũng không muốn sống quá lâu.

Tôi chỉ cần sống thêm hai ba năm với sức khỏe hiện tại, kiếm chút tiền nuôi con, chỉ cần ly hôn xong, nhìn vợ mình tái hôn với người tốt, nhìn cô ấy..."

Anh ta nói với ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Xác rắn vặn vẹo dưới cổ dần bình tĩnh lại.
Anh ta cười khổ, cúi đầu: "Em gái Tô, thành thật xin lỗi."
Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi.
Tôi đứng sau kén tằm đung đưa nhìn tấm lưng săn chắc của anh ta, tâm trạng nói không nên lời.
Con người cũng như kén tằm vậy được bện thành từ vô số vướng bận, từ vô vàn việc tốt và xấu.
Kiểm tra di động xong, thầy Hứa đưa cho tôi, thở dài: "Sống chết tự có số, không thể cưỡng cầu.

Có ai lại muốn chết, có ai mà không có chút vướng bận chứ?"
Tôi nhận lấy di động, mở khóa.
Đập vào mắt là nụ cười của Mặc Nhiễm.
Bố mẹ tôi bị trói nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Cô ta cười với cô: "Tô Kha, đây là tên hiện tại của cô đúng không? Đây là bố mẹ của cô kiếp này đúng không? Lúc cô xem video này, chắc tôi đã bị Bạch Lẫm bắt đúng không nhỉ? Chúng tôi đều được sinh ra trong mộ rắn, anh ta tỉnh dậy trước tôi, trứng ngọc nuôi dưỡng chúng tôi luôn nằm trong tay anh ta.

Chỉ cần anh ta nắm giữ nó là có thể bắt được tôi, biến tôi trở về trứng rắn, bị niêm phong ở mộ rắn như trước đây vậy.

Nhưng tôi không muốn quay lại đó, giống như những gì cô nói ở kiếp trước, cuộc sống ở bên ngoài tươi đẹp biến bao."
Nói tới đây, Mặc Nhiễm đưa tay vòng qua cổ bố mẹ tôi.
Cô ta chỉ khẽ nắm tay lại, bốn xác rắn xanh lập tức từ cánh tay lao ra chui và cổ bố mẹ tôi.
Nhìn con rắn xanh vặn mình chui vào từng chút, dù cách màn hình, tôi cũng không nhịn được mà hét lên.
Sau khi xà rắn hoàn toàn đi vào cơ thể bố mẹ tôi, Mặc Nhiễm lại nhìn vào camera: "Không biết Bạch Lẫm có nói cho cô nghe về kiếp trước của cô không, tôi cũng không rảnh nói nhiều với cô, nhưng tôi muốn cô biết kiếp trước cô là rắn lại đi giúp đỡ chủ nhân của mình bán thuốc rắn giả, hại người chết vì độc rắn, đáng lý cô nên rơi vào cõi súc sinh.

Sở dĩ cô có thể chuyển thế làm người là vì Bạch Lẫm dùng thai y của anh ta nuôi dưỡng linh hồn của cô, cô mang linh xà thai y của anh ta xuống địa ngục, mượn công đức canh giữ mộ rắn của anh ta nên kiếp này mới có thể làm người.

Từ lúc ra khỏi mộ rắn, anh ta luôn dùng tinh khí để nuôi cô đúng không? À, nghĩa là hằng đêm mây mưa với cô đấy.

Bây giờ thai y trong cơ thể cô đã thành hình, cái tôi muốn là thai y đó."
Mặc Nhiễm bật cười: "Chắc cô sẽ không đặt hy vọng vào Bạch Lẫm đấy chứ? Anh ta không như tôi, xác rắn này được tôi tạo thành từ nỗi sợ của những con rắn sắp chết qua mấy ngàn năm, ngoại trừ tôi, cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không giải được.

Xác rắn hóa thành từ nỗi sợ cho nên sống một ngày bằng một năm, sau một ngày sẽ giao phối và đẻ trứng.

Đến lúc đó trong cơ thể bố mẹ cô không chỉ có hai xác rắn tôi bỏ vào mà sẽ có rất nhiều con nữa nở ra.

Có cứu hay không phải xem cô! Bố mẹ cô đang ở bệnh viện, sau khi tới cô cứ đi tìm Hồ Tuyền Du, ông ta sẽ nói cô biết nên làm thế nào."
Đoạn clip chỉ đến đây.
Hồ Tuyền Du chính là bác sĩ điều trị cho mẹ Thái.
Mặc Nhiễm đang dùng tính mạng của bố mẹ ép tôi đến bệnh viện.
Xem xong đoạn clip, tôi nhìn thầy Hứa.
Ông ấy cũng khó xử, cuối cùng chỉ nhẹ giọng: "Chắc cô cũng đoán được kiếp trước mình là rắn năm bước đúng không? Đúng là nhờ xà tiên dùng thai y tương trợ cô mới có thể chuyển thế.

Cô không phát hiện kiếp này mình rất thu hút muỗi sao? Đó là nhân quả, rắn ăn muỗi, kiếp này chúng hút máu của cô, còn ba người nhà họ Thái có thể là những người đã chết vì thuốc rắn giả."

Sắc mặt thầy Hứa có vẻ rất thản nhiên.
Sao ông ta lại như Thái Minh Trạch không đi vào vấn đề chính vậy!
Lúc này còn nói kiếp trước, nhân quả...
Hiện tại tôi chỉ muốn cứu bố mẹ mình!
Tôi thở dài: "Thai y kia là chuyện gì?"
Thảo nào tối qua lúc nói đến "đầu thai làm người" Bạch Lẫm lại có ánh mắt như vậy.
"Ở mộ rắn có rất nhiều rắn chết, xác rắn trôi dòng, xương rắn bị phong hóa (1), hơn nữa trong mộ rắn không thông gió, tất cả hội tụ lại thành ngọc, cộng thêm máu thịt của linh xà tẩm bổ nên hóa thành trứng ngọc.

Bạch Lẫm và Mặc Nhiễm từ đó mà sinh ra.
(1) Phong hóa (风化) là quá trình phá hủy đất đá và các khoáng vật trong đó, dưới tác dụng của thời tiết, chủ yếu là không khí và nước.

Phong hóa được chia thành hai loại chính.

Phong hóa cơ học là quá trình phong hóa trong đó các tác nhân vật lý là tác nhân gây phong hóa.

Phong hóa hóa học có sự tham gia của các chất trong môi trường không khí tác động lên đối tượng phong hóa.

Có tác giả còn xếp thêm phong hóa sinh học cũng là quá trình phong hóa hóa học nhưng các tác nhân gây phong hóa là các chất có nguồn gốc sinh học."Một quả trứng song sinh, thai y bên trong phải chia ra." Thầy Hứa ngồi xổm xuống vẽ tranh lên mặt đất.
Tôi mất kiên nhẫn ho một tiếng: "Có thể nói nhanh lên không!"
Ông ấy ném nhánh cây đi, nói thẳng: "Trứng ngọc có lớp vỏ bên ngoài rất cứng, bên trong là trứng rắn nhỏ với mềm hơn, thai y chính là lớp vỏ mềm đó.

Thứ đó nuôi dưỡng hai vị xà tiên, hấp thụ rất nhiều chất dinh dưỡng, có thể có tác dụng huyền bí nào đó.

Nếu không Bạch Lẫm đã không dùng thai y của mình nuôi dưỡng linh hồn của cô, giúp cô đầu thai làm người."
Thế nên cái Bạch Lẫm dùng để dụ Mặc Nhiễm đi là vỏ trứng ngọc bên ngoài.
Còn Mặc Nhiễm dùng nhiều cách đe dọa tôi, Bạch Lẫm bảo vệ tôi một bước cũng không rời là vì thai y trong người tôi.
"Vậy thai y của Bạch Lẫm có tác dụng gì với Mặc Nhiễm? Nếu không cô ta đã không làm nhiều chuyện như vậy!
Thầy Hứa bất lực nói: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng (2).

Xà tiên muốn dụ cô ta đi, còn cô ta tương kế tựu kế đi cùng xà tiên, để lại chiêu khác đối phó với chúng ta."
(2) Đạo cao một thước, ma cao một trượng: ý nói người tu hành sẽ bị ma quấy rầy, gây phiền nhiễu đủ khía cạnh trong cuộc sống, không đơn giản là chúng có tài phép cao hơn Tiên Phật.Hiện tại Bạch Lẫm và Mặc Nhiễm kiềm chế nhau, chúng tôi thì chưa chắc đã đối phó được với Hồ Tuyền Du.
Huống hồ không biết được sau lưng họ còn có kẻ khác!
Bọn họ còn có bố mẹ tôi làm con tin!
Sau khi thương lượng, một mình tôi sẽ đi gặp Hồ Tuyền Du, thầy Hứa sẽ nghĩ cách liên lạc với Bạch Lẫm nhờ giúp đỡ, sau đó cử người đến bệnh viện tìm bố mẹ tôi.
Phải tìm được người trước rồi sẽ nghĩ cách giải quyết xác rắn sau.
Về phần ba người nhà họ Thái, dù sao có kén tằm họ cũng không thoát ra được, tạm thời cứ nhốt lại.
Thống nhất xong, chúng tôi chia binh hai đường, tôi lái xe trực tiếp đến bệnh viện tìm Hồ Tuyền Du.
Khi mẹ Thái nằm viện, tôi tiếp xúc với ông ta khá nhiều, vì thế tôi biết ông ta thường ở đâu.

Lúc tìm được ông ta, ông ta đang kiểm tra cho một bệnh nhân mới nôn mửa.
Trước giường bệnh có một vũng lớn chất nôn, thậm chí trên giường và trên quần áo bệnh nhân cũng có.
Nhưng ông ta không hề bận tâm, sau khi kiểm tra sức khỏe, ông ta còn an ủi bệnh nhân, giải thích cho người nhà những điều cần lưu ý, nên ăn uống thế nào cho khoa học.
Từ đầu đến cuối, ông ta đều dùng giọng nói nhẹ nhàng rất có sức thuyết phục.
Tôi đứng ở cửa ngửi mùi thuốc khử trùng và mùi chua của dịch nôn, nghiêm túc nhìn ông ta.
Ông ta đúng là một bác sĩ có lương tâm, hết mình vì bệnh nhân.

Truyện Mạt Thế
Khoảng thời gian mẹ Thái nằm viện, tôi bị gây rất nhiều sức ép, mỗi lần đến thăm khám ông ta đều an ủi tôi vài câu.
Tôi có thể kiên trì được nửa năm ít nhiều cũng nhờ ông ta.
Sau khi dặn dò y tá, Hồ Tuyền Du mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Ung thư dạ dày, mới cắt dạ dày xong, muốn ăn nên đã lén ăn, kết quả nôn hết ra.

Mới bốn mươi sáu tuổi, con đang học lớp mười hai, vẫn chưa dám cho con mình biết." Ông ta đi ngang qua tôi, khi ra khỏi phòng bệnh, ông ta thở dài, "Chúng tôi đã cố hết sức rồi, nhưng chị ấy thật sự không sống được bao lâu nữa."
Tôi muốn hỏi bố mẹ tôi ở đâu.
Nhưng ông ta lại xua tay: "Tôi biết chuyện của cô, chờ tôi đi một vòng các phòng bệnh xong rồi nói tiếp, còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi."
Tôi xoay người, đối diện với ánh mắt khát khao đan xen tuyệt vọng của những bệnh nhân ở phòng bên cạnh.
Hồ Tuyền Du lấy ra một tờ giấy trong túi, mỉm cười đi tới trước mặt một cô bé khoảng ba bốn tuổi với đôi mắt trũng sâu.

Ông ta nắm tay hỏi han vài câu, sau đó cầm tờ giấy hỏi cô bé hôm nay muốn Elsa, Anna hay Olaf.
Cô bé chọn Olaf, còn ngẩng đầu nhìn Hồ Tuyền Du, nói: "Bác sĩ Hồ, bác nói chỉ cần cháu ngoan ngoãn uống thuốc và tiêm thuốc, khi có tuyết rơi, bác sẽ làm người tuyết cho cháu đúng không?"
Hồ Tuyền Du đột nhiên nắm chặt hai tay, tờ giấy lập tức trở nên nhăn nhúm, nhưng ông ta vẫn giả bộ rầu rĩ nói: "Làm sao bác trộm được cà rốt trong bếp đây? Lỡ bị bắt thì phải làm thế nào nhỉ?"
Cô bé cười khúc khích.
Hồ Tuyền Du nhìn bà cụ khoảng sáu mươi tuổi đứng cạnh, kéo tay bà ấy nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
Ông ta quay lại đưa tờ giấy cho tôi: "Năm tuổi, ung thư não.

Cô bé chỉ mới sống năm năm nhưng phải ở bệnh viện đến ba năm, hai lần mổ sọ.

Đừng nói đến mùa đông, nói không chừng đến mùa thu năm nay cô bé cũng không kiên trì nổi.

Từ lúc vào hạ, cô bé chỉ đòi Olaf." Hồ Tuyền Du xé sticker Elsa đưa cho tôi, "Rõ ràng trước đây cô bé chỉ thích Elsa."
Tôi cầm sticker, ngước nhìn cô bé đang ngoan ngoãn uống thuốc.
"Bà cụ đó đã sáu mươi tám tuổi, chồng mất khi còn trẻ, vất vả cả đời, khó khăn lắm mới nuôi được cậu con trai vào đại học, kết quả cậu con trai ấy lại chết ở công trường, để lại hai đứa con nhỏ cho bà ấy, bà ấy vừa làm nhân viên dọn vệ sinh vừa nhặt bìa các tông, nuôi hai đứa cháu, kết quả nuôi được một đứa lên cấp ba, một đứa lên cấp hai lại phát hiện mình bị ung thư." Hồ Tuyền Du dựa vào khung cửa, hất cằm về phía bà cụ, "Bây giờ bà ấy không sợ chết, nhưng bà ấy lo mình đi rồi, hai đứa cháu còn quá nhỏ, không có ai chỉ dạy sẽ lầm đường lạc lối."
Tôi nhớ đến lời người đàn ông đưa di động cho mình, chợt hiểu tại sao họ muốn tôi đến bệnh viện.
Tôi nói với Hồ Tuyền Du: "Bố mẹ tôi cũng không còn nhiều thời gian."
"Vẫn còn kịp." Ông ta khẽ cười, quơ quơ lịch hẹn bệnh, "Kiểm tra các phòng xong tôi sẽ đưa cô đi."
Tôi ở bệnh viện nửa năm đương nhiên nơi này kinh khủng thế nào.
Những người bị bệnh đều biết công việc của mình sẽ có nguy cơ mắc những bệnh đó nhưng họ vẫn phải làm việc, đánh đổi sức khỏe để kiếm tiền.
Có người vốn đã thấy không khỏe nhưng vì nhiều lý do mà không được thăm khám kịp thời, bệnh nhẹ kéo dài thình bệnh nặng.
Cũng có người bẩm sinh đã bị thế.
Ai nấy đều đau khổ, đều muốn sống.
Bọn họ khát khát khao được sống, đồng thời cũng sợ hãi cái chết.
Tôi không biết bản thân sao có thể kiên nhẫn cùng Hồ Tuyền Du đi hết từng phòng bệnh.
Đợi ông ta kiểm tra các phòng bệnh, dặn dò y tá xong, trong phòng chỉ còn hai chúng tôi, ông ta mới nói: "Tôi cũng mới được chẩn đoán mắc ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ còn nửa năm."
Tôi sững sờ, thảo nào ông ta bảo nhà họ Thái đến mộ rắn.
Ông ta muốn dùng bọn họ làm thí nghiệm sao?
Chỉ vì bản thân muốn được sống!
"Tôi không sợ chết." Hồ Tuyền Du lại khẽ cười, đưa tôi ra ngoài, "Bố mẹ cô đang ở nhà xác, ở đó không có ai, có thể giấu người."
Tôi vội đi theo: "Ông và Mặc Nhiễm rốt cuộc muốn làm gì."

"Mẹ tôi là người của ngôi làng gần mộ rắn mà cô đến." Hồ Tuyền Du dùng giọng điệu bình tĩnh khi nói chuyện với bệnh nhân kể tôi nghe, "Sau này bà ấy lên thị trấn, rất ít khi quay về, nhưng từ nhỏ bà ấy đã kể tôi nghe về mộ rắn.

Tôi đậu vào đại học trường y, rồi học tiếp lên.

Năm thứ hai tôi học cao học, mẹ tôi được chẩn đoán là ung thư tuyến tụy.

Cô biết bệnh đó không? Khởi phát rất nhanh, rất đau đớn."
Ông ta cười bất lực, trầm giọng: "Khi đó tôi là học trò đáng tự hào nhất của thầy mình chuyên nghiên cứu về tế bào ung thư, nhưng nhìn mình đau đớn lăn lộn trên giường bệnh đến lúc không còn hơi thở, tôi lại không làm được gì cả.

Cô có hiểu cảm giác đó thế nào không! Từ lúc đó, mỗi lần gặp bệnh nhân tôi đều có cảm giác họ là mẹ mình, vì thế tôi liều mạng muốn chữa trị cho họ.

Tôi đã cứu được vài người, nhưng cũng chứng kiến những người chỉ sống được một hai năm, thậm chí chỉ có ba tháng ngắn ngủi.

Trong thâm tâm tôi chỉ muốn cứu họ, giúp họ bớt đau khổ, sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng ý trời trêu ngươi, năm năm trước bố tôi bị chẩn đoán mắc ung thư gan.

Ông ấy được ghép gan nhưng về sau vẫn phải cắt bỏ, trải qua một hai năm gian nan, ông ấy vì sự đào thảo của cơ thể và tác dụng phụ của thuốc mà qua đời.

Tôi đã cứu được rất nhiều người nhưng lại không thể cứu bố mẹ mình, cũng không thể cứu chính bản thân tôi."
Nói tới đây, Hồ Tuyền Du quay sang nhìn tôi: "Tôi không sợ chết, nhưng khi tôi chết, ba mươi bảy bệnh nhân của tôi sẽ được chuyển cho người khác, bọn họ còn quá trẻ, người thì không có tiền, người thì chưa vững tâm lý.

Bọn họ có khó khăn của riêng họ, dù tôi có dặn dò đồng nghiệp kỹ thế nào thì họ cũng không đưa hình dán cho Tiểu Manh, dỗ con bé như tôi.

Nhưng cũng biết đâu Tiểu Manh sẽ chết trước tôi."
Hồ Tuyền Du thổn thức: "Thầy tôi đã dậy tôi không thể có tình cảm với bệnh nhân, như vậy nỗi đau của bệnh nhân sớm muộn cũng khiến bác sĩ gục ngã.

Nhưng bệnh nhân đầu tiên của tôi là mẹ ruột của tôi.

Sau này mỗi khi thấy bệnh nhân đau đớn, tôi đều có cảm giác nhìn thấy mẹ mình."
Chúng tôi lúc này đã đến cửa nhà xác.
Ông ta quét tấm thẻ lên cửa, trầm giọng: "Lúc bố tôi bị bệnh, tôi đã về quê tìm hiểu về mộ rắn nhưng chỉ biết được thông tin thai y của xà tiên có thể chữa bệnh.

Thầy lang ở đó cho tôi một con kiến đen, nói nó sẽ đưa tôi đi tìm thai y.

Tôi cùng con kiến đen kia vòng vo trong núi mấy ngày, nó không đưa tôi đến mộ rắn mà lại đưa tôi ra ngoài.

Mãi đến sau này khi mẹ chồng cô bị bệnh nằm viện, chỉ cần cô đến văn phòng tôi, con kiến đen kia sẽ vô cùng hưng phấn.

Lúc đầu tôi không tin, nhưng thử đi thử lại, dù tôi có đặt ở rất xa, nó đều tìm đến cô.

Lúc này tôi mới biết thì ra thai y đang ở trên người cô."
Hồ Tuyền Du bấm mật khẩu, mở cửa nhà xác.
Cái lạnh như băng mang theo hơi thở tử vong phả thẳng vào mặt, Bạch Lẫm đang đứng trong đó với khuôn mặt xanh mét.
Đối diện anh, Mặc Nhiễm đang tự phụ ngồi trên giường xác.
Nghe tiếng chúng tôi đến, cô ta quay đầu nhìn Hồ Tuyền Du: "Bác sĩ Du, ông không nói cho cô ta biết ông đã cho xác rắn ký sinh vào cơ thể tất cả bệnh nhân của mình, kể cả chính ông sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận