Yêu Phu Thú Thân Bách Vô Cấm Kỵ


Tôi thật sự bất an trước cái bóng kỳ lạ của Khương Nhã Kỳ vã những lời Tạ Vân An nói.
Mấy lần tôi muốn hỏi anh nhưng anh cứ giữ gáy tôi như con mèo, chặt đến mức tôi không thể phát ra âm thanh nào.
Anh không buông tay cho đến khi ra khỏi phòng.
Tôi theo bản năng nhìn xuống bóng đen dưới đất trước mặt, phát hiện ngoài tôi và Tạ Vân An, mái tóc đen của Khương Nhã Kỳ đang xoắn lại, còn có một bóng đen kỳ lạ với một cái đầu khác, bọn họ không đuổi theo.
Tôi đang định hỏi, Tạ Vân An có lẽ biết tôi muốn nói gì, nói thẳng: "Cô nghĩ nhiều rồi, cái bóng quỷ dị kia chỉ là ảo giác do ánh đèn tạo ra mà thôi, tôi không cho phép cô quay đầu vì tôi sợ khuôn mặt đỏ như mông khỉ của cô bị bạn của cô nhìn thấy, để người ta biết cô vừa nghe đông cung đồ sống, cả hai sẽ rất xấu hổ!"
Nói tới đây anh ta vỗ mạnh vai tôi: "Đến lúc phải đi làm rồi, bảo cô đi kè kè tôi tôi cũng ngại lắm!"
Chỉ mấy câu ngu ngốc đã xóa tan tâm trạng rối bời của tôi khi nãy.
Tình cờ là sắp đến giờ làm, chú Trương phụ trách ca tối đưa mỗi người chúng tôi một cái giỏ lớn, bảo chúng tôi đốt giấy ở sảnh theo phân công.
Lúc nhìn thấy nhóm Khương Nhã Kỳ và Hùng Minh Dũng, chú Trương khịt mũi như ngửi thấy gì đó, liếc nhìn Khương Nhã Kỳ: "Cột tóc lại, để tóc dài lúc đốt giấy không an toàn."
Mặt Khương Nhã Kỳ khá tròn, vì thế thường để tóc xõa để khuôn mặt nhỏ lại.
Tóc cô ta rất đẹp, vừa đen vừa dài thẳng, khi xõa ra nhìn trông như thác nước.
Tôi thoáng nhìn, hình ảnh cái bóng đen quằn quại như con rắn cùng cái đầu đáng sợ thò ra giữa mái tóc khi nãy lại hiện lên trong đầu, tôi lập tức sờ Phật ngọc trên người, tự nhủ đừng sợ.
Khương Nhã Kỳ bị chú Trương nhắc tên, nhỏ giọng ậm ừ, lấy dây cột tóc Hùng Minh Dũng đang đeo trên cổ tay cột tóc đuôi ngựa.
Nhưng chú Trương vừa đi, cô ta liền hừ lạnh, xõa tóc như khăn choàng che nửa người trên.
Khi cô ta hất mái tóc của mình, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười khúc khích cùng tiếng khóc nức nở.
Đang định lắng tai nghe, Tạ Vân An lại vỗ vai tôi: "Đi làm thôi!"
Anh ấy rất khỏe, cứ vỗ khiến tôi giật mình.
Tôi trừng mắt nhìn anh, lúc quay đầu lại, Khương Nhã Kỳ và Hùng Minh Dũng đa tay trong tay đi đến sảnh số 4.

Tạ Vân An và tôi ở sảnh 3, cùng hành lang với họ.
Họ đi phía trước, cái bóng di chuyển theo ánh đèn như thể có sự sống và đang bơi lội.
Bên trong phát ra nhạc liệm, mùi nhang khói khắp nơi, thỉnh thoảng có tiếng khóc của thân thích người đã khuất, bầu không khí hết sức quỷ dị và đáng sợ.
Tôi luôn muốn kiểm tra xem bóng từ mái tóc của Khương Nhã Kỳ có gì kỳ lạ không nhưng Tạ Vân An cứ kể chuyện cười, hết lần này đến lần khác chọc phá tôi khiến tôi vô cùng tức giận.
Khi chúng tôi đến nơi, nhóm của Khương Nhã Kỳ đã đi đến sảnh phía trước nên tôi không thấy gì cả.
Ngay khi định ngồi xổm xuống lò than ngay lối ra vào sảnh, tôi bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Theo bản năng nhìn lên, mái tóc dài của Khương Nhã Kỳ xõa ra nhưng cổ cô ta lại quay lại như một con búp bê bị chơi đùa.
Vì động tác khá chậm nên mái tóc đen không chuyển động, chính vì thế mà trông nó như sợi dây thừng quấn quanh cổ cô ta.
Cứ như vậy, cổ cô ta từ từ quay 180 độ, cả khuôn mặt quay ra phía sau, cười với tôi một cách kỳ lạ.

Rõ ràng cô ta không hề mở miệng, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười "khanh khách".
Đắc ý, u ám, như đang cố tình hù dọa tôi.
Kỳ lạ hơn là khi cô ta xoay người lại, cổ đã bị tóc đen che khuất hoàn toàn trông như một khuôn mặt nhô ra từ mái tóc.
Tôi sợ đến mức hai tay nắm chặt giỏ xách, toàn thân lạnh toát, nổi hết da gà, cổ họng như nghẹn lại không thể kêu ra tiếng.
Đúng lúc này, trước mặt bỗng có một luồng nhiệt.
Tạ Vân An đang đốt giấy, quơ quơ trước mặt tôi: "Đốt giấy đi, cô nhìn gì vậy, mới vào giờ làm đã lười biếng rồi!"
Ánh lửa sáng ngời, tôi bị dọa đến mức lông mi thiếu bị đốt luôn nhưng lại xua tay sự lạnh lẽo kia.
Lần nữa ngẩng đầu, Khương Nhã Kỳ đã cùng Hùng Minh Dũng thân thiết ngồi xổm trước chậu than, anh đưa em đẩy.

Thấy tôi nhìn qua, cô ta còn phất tay, nét mặt lộ vẻ hưng phấn và trêu chọc.
Tôi dụi mắt, thầm nghĩ bộ dáng kỳ quái vừa rồi nhất định là do mình tưởng tượng ra sau khi đọc tin nhắn của Câu Hồn.
Đúng lúc Tạ Vân An giục tôi đốt giấy nên tôi lấy giấy tiền trong giỏ ra.
Vàng mã trong giỏ khác với vàng mã bình thường, là những tờ tiền màu vàng kiểu rất cũ, bên trên có dán lá vàng hoặc lá bạc.
Có một số tờ gấp lại, chất động ở một góc.
Những thứ này rất khó thấy ở thời đại ngày nay.
Có vẻ Tạ Vân An đã nghiên cứu rất nhiều những thứ này, anh dạy tôi cách xé giấy, xé bao nhiêu tờ một lần, gói lại như thế nào, lúc đốt phải chờ cháy hoàn toàn một góc thì mới cho vào chậu.
Ngay cả việc cho vàng mã vào chậu cũng có kỹ thuật để tránh việc chất thành đống cháy đen, không thể tạo ra tro trắng, như vậy vong hồn lang thang không những không nhận được mà còn sẽ phẫn nộ.
Anh còn dạy tôi đốt bao nhiêu tờ tiền thì đốt một thỏi, nếu không làm đúng thì chẳng khác nào bảo vong hồn lang thang cầm tiền vàng thỏi vàng bỏ đi, người sau phải bỏ đi.
Anh bảo tôi đốt theo nhịp, giỏ vàng mã này phải đốt cho đến rạng đông.
Tôi nhìn trăm thỏi vàng giấy chất đầy vỏ, nghe anh nói, không nhịn được mà cười hỏi: "Nhiều vàng mã như vậy, chúng ta phải đốt cho bao nhiêu người đây? Sao cứ như có ma quỷ đang xếp hàng chờ lấy tiền vậy! Người chết bên trong đã có họ hàng bạn bè đốt giấy, liệu người ta có cần chúng ta đốt nữa không? Vốn dĩ đều là của người ta, đâu cần phải xếp hàng!"
Tạ Vân An lạnh lùng nhìn tôi: "Ở bên trong đốt cho người chết, còn chúng ta ở ngoài đốt cho cô hồn, không cho chúng cướp đồ của người chết.

Quan tài ở nhà tang lễ đã quá cũ kỹ, từ nơi này đưa tiễn vô số người, bao nhiêu người chết không được gia đình đốt vàng mã biến thành vong linh cô độc, cái chúng ta đốt là để cho họ."
Tạ Vân An vừa xé giấy vừa nói: "Cứ đến tháng 7 âm lịch, cửa quỷ mở, các nhà tang lễ vào tháng 7 sẽ thường đốt vàng mã, đêm nào cũng đốt để phòng ma lang thang gây rối.

Nhưng còn chưa đến tháng 6 nhà tang lễ này đã đăng bài tuyển dụng là vì nó đã quá xưa và có quá nhiều người chết.


Huống hồ lần này khá phiền phức, bảy người các cô..."
Anh nói tới đây, ánh mắt anh thoáng thay đổi.
Tôi nghe mà không khỏi thắc mắc, anh nói "bảy người" là có ý gì, không phải anh cùng làm công việc này với chúng tôi sao?
Tạ Vân An không học cùng lớp chúng tôi nhưng anh lại biết rõ những việc này.
Nếu không tính anh, bảy chúng tôi tương ứng với bảy sảnh...
Là trùng hợp, hay quản sự Đặng đang âm thầm sắp xếp gì đó?
Tôi liếc nhìn Tạ Vân An, muốn hỏi anh có phải Câu Hồn trong group wechat hay không.
Nhưng anh vẫn cứ nghiêm túc đốt giấy, đôi lông mày cụp xuống.

Khi đốt, anh còn lẩm bẩm tụng kinh như thể hoàn toàn chìm đắm vào đó.
Vì vậy tôi không nghĩ nhiều nữa, đốt giấy theo anh.
Được một lúc khói đã dày đặc, tôi bắt đầu chóng mặt hoa mắt, định làm xong ca đêm hôm nay sẽ hỏi Đặng Hi Yên sao năm nào nhà tang lễ cũng tuyển người đốt giấy vào mùa hè, dù có đốt vàng mã cho cô hồn thì không thể để người làm chính ở đây tăng ca một tháng sao?
Tiền này vốn không dễ kiếm, rất khảo nghiệm yếu tố tâm lý, hoàn toàn khác với những kịch bản kinh dị.
Một đêm được 600 tệ, tôi phải cầm cự ít nhất một tuần để có đủ tiền mua một chiếc laptop mới.
Dù suy nghĩ miên man, tôi vẫn không dám dừng lại, theo nhịp của Tạ Vân An ném thỏi vàng giấy vào chậu than.
Không biết là ảo giác hay thứ gì đó kẹt trong thỏi vàng giấy, mỗi lần ném vào chậu than là lại có khói đen bốc lên, phát ra tiếng xèo xèo.
Cứ như ma quỷ có thật, chúng đến để lấy vàng mã.
Tôi không dám lơ là, nghiêm túc đốt giấy tiền cùng Tạ Vân An.
Có lẽ do tâm lý, dù đang đốt giấy vào mùa hè nhưng tôi không hề nóng, ngược lại sống lưng cứ lạnh lạnh.
Khương Nhã Kỳ và Hùng Minh Dũng ở bên kia có lẽ đốt quá nhiều giấy một lần, rất nhanh đã gần hết giỏ.

Giấy chất đống trong chậu, lửa không đủ lớn, khói đen cuồn cuộn bốc lên khiến Khương Nhã Kỳ ho không ngừng.
Cô ta nhìn sang thấy chúng tôi vẫn bình thường liền quay đầu nhìn Hùng Minh Dũng như muốn nói gì đó với hắn.
Hùng Minh Dũng trừng mắt nhìn chúng tôi, đứng dậy đi vào đại sảnh lấy mấy nén nhang, chọc vào chậu than định bới tung đống tiền giấy cháy đen.
Thấy hắn như vậy, Tạ Vân An thở dài: "Diêm Vương bảo ngươi canh ba phải chết, dù có muốn chết cũng phải chờ đến canh hai."
Câu nói này tương tự với phần giới thiệu của trang cá nhân Câu Hồn.
Trái tim tôi thắt lại, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ở những nơi tâm linh không được dối trá.
Dù có cúng thần hay đi tảo mộ thì mỗi chỗ đều có bài tế riêng.
Tục ngữ có câu thà không xúc phạm thần còn hơn đốt nhang bừa bãi.
Tôi nhìn Hùng Minh Dũng cầm nén nhang để lấy giấy trong chậu than, vội kêu lên: "Đừng dùng nhang."
Giọng tôi không nhỏ nhưng Hùng Minh Dũng ở bên kia cứ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành động của mình.
Khương Nhã Kỳ ngồi cạnh rõ ràng nghe thấy, cô ta quay đầu lại, mái tóc đen quấn quanh cổ cô ta như một con rắn, thậm chí vai và nửa người trên của cô ta như cũng bị vặn vẹo.
Có điều lần này thay vì nở nụ cười kỳ dị với tôi, ánh mắt cô ta lại hằn học như thể đang cảnh cáo tôi không được xen vào việc của cô ta.
Tôi rùng mình.
Vào lúc này, Hùng Minh Dũng nhặt một tờ tiền giấy đã cháy đen chất đống trong chậu than.
Khi cầm tiền giấy lên, khói bùng lớn, một tầng khói dày đặc đến ngột ngạt và đen kịt đột nhiên bay lên, ngọn lửa lập tức bốc lớn.
Cùng lúc đó, Khương Nhã Kỳ đang nhìn tôi chằm chằm đột nhiên nở nụ cười.
Cần cổ bị bao phủ bởi mái tóc đen dài đột nhiên có hai bàn tay xanh nhợt duỗi ra.
Mái tóc đen liền bay lên che đi tờ giấy tiền kia.
Ánh lửa bùng lớn trực tiếp đốt cháy tóc của Khương Nhã Kỳ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận