Yêu Phu Thú Thân Bách Vô Cấm Kỵ


Tôi nghĩ đến điểm kỳ lạ trong đó, sau khi trấn an Trần Xuân Ny liền về phòng, gọi Nhiễm Canh, nói cho anh nghe suy đoán này.
Anh gật đầu: "Tôi biết rồi."
Ngay sau đó anh lập tức biến mất!
Không hề nói buổi tối có cứu Trần Xuân Ny hay không, càng không nói dựa vào đâu mà bảo đảm sự an toàn của tôi.
Mãi đến tối, Phạm Quang lại mang một cái túi đen to đùng về, nhưng Nhiễm Canh vẫn chưa có động tĩnh.
Cũng không biết anh có đi theo Phạm Quang tìm chủ mưu đứng sau hắn không.
Nhân lúc Phạm Quang đang chuẩn bị, tôi thử hỏi hắn tại sao nhất định phải cưới Trần Xuân Ny.
Kết quả sắc mặt hắn lập tức thay đổi, thẹn quá thành giận: "Sao hả, định hỏi tôi tại sao không cưới chị à? Chị không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn còn muốn giữ mặt mũi đấy, có phải muốn thay cô ta đêm nay vào chuồng lừa không!"
Xem ra đây là trọng điểm!
Sau đó Phạm Quang gào thét bảo tôi đi nấu cơm, mẹ cũng đã về, sắc mặt không tốt lắm, lúc gặp tôi còn tức giận véo tôi một cái: "Ai bảo mày thấy bà ta bị rắn cắn chết, ai bảo mày..."
Tôi theo bản năng muốn tránh, nhưng Phạm Quang lại hừ một tiếng, trên gương mặt lộ sự uy hiếp.
Tôi chỉ đành đứng im bất động, để mặc cho mẹ trút giận, hai tay nắm chặt thành đấm.
Từ khi tôi còn nhỏ, mỗi khi nổi giận hay gặp chuyện gì ở bên ngoài, bà ta trở về đều sẽ véo tôi thế này.
Tôi không dám kháng cự cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, tự mình kiếm tiền, bản thân mới dần có được sự tự tin.
Bây giờ tôi lại vì hình xăm trên cơ thể mà cố gắng chịu đựng!
Có vẻ như gia đình bà mối không chịu bỏ qua cho nhà tôi.
Tôi ngoan ngoãn xuống bếp, Phạm Quang và mẹ tức giận chửi bới, sau đó Phạm Quang lại lên lầu.
Tôi còn đang lo hắn sẽ gây rắc rối cho Trần Xuân Ny, định đuổi theo thì Trần Xuân Ny lại đi xuống, mỉm cười, ngồi trên ghế đẩu nhỏ như muốn đến hỗ trợ.
Tuy đồng cảm với chuyện chị ta đã gặp nhưng tôi vẫn có thấy nghi ngờ chị ta.
Tôi giả vờ thử mấy lần, ví dụ như làm bộ bất cẩn làm rớt nắp chai dầu vào nồi và nhờ chị ta lấy giúp.
Chị ta thế mà thật sự đưa tay nhặt nó từ đáy nồi!
Tôi không đành lòng nhìn dầu cháy đang âm ỉ nên vội ngăn chị ta lại.
Mãi đến bữa cơm tối, tôi vẫn không hỏi được thêm tin tức gì, Nhiễm Canh cũng không xuất hiện.
Nghĩa là dù có thế nào, đêm nay Trần Xuân Ny cũng phải phục vụ dưới thân lừa!
Tôi ăn không vô, mấy lần nhìn Phạm Quang muốn mở lời.
Hắn đều lạnh lùng hỏi lại tôi: "Hay là chị đi?"
Thấy tôi im lặng, hắn bật cười: "Chị vừa cứu cô ta nhưng lại không dám đi thay, đúng là dối trá, y hệt chuyện chị hay thuyết giáo tôi nhưng lại không chịu cho tôi tiền mà cứ làm như thật lòng giúp đỡ tôi vậy."
Hai việc này có thể nói gộp làm một sao?
Tôi cúi đầu, thừa biết cãi cũng vô nghĩa.
Đêm đó, có lẽ để làm tôi bẽ mặt hay mục đích nào khác, Phạm Quang dẫn tôi đến nhà ông chú mua dâm.

Hắn đóng đinh con rắn chết ở cuối giường ông ta, dùng số máu rắn còn lại xăm hình hai người ôm một con rắn lên lưng ông ta, rồi đưa cho ông ta một con mắt trâu, bảo ông ta trước khi ngủ đặt lên mắt mình, kế đến thắp nén hương xà xuân.
Dặn dò xong, hắn dẫn tôi về.
Trước khi đi ông già kia cứ nhìn tôi chằm chằm, cười hỏi: "A Quang, chị cậu cũng đã xăm mình đúng không? Bao nhiêu tiền vậy?"
Nhìn sự dâm tà trong đôi mắt đụng ngầu kia, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Cứ lo vui vẻ hết đêm nay đi, còn nhớ thương chị gái tôi, chờ ông còn mạng rồi tính." Phạm Quang hừ một tiếng.
Trên đường về, hắn đắc ý nói với tôi: "Chị nhìn đi, dù phải chết bọn họ cũng vui vẻ.

Tôi là đàn ông, chờ tôi đến độ tuổi của họ, có thể lấy lại vinh quang của mình, dù chết tôi cũng muốn thử một phen."
Đêm nay vẫn là hình nhân giấy dẫn đường, hương xà xuân động tình, mắt trâu dẫn hồn vào con lừa đã bị khoét mắt.
Không khác gì đêm qua ngoại trừ việc linh hồn của ông già kia bị dẫn tới thân xác con lừa, nghe tiếng ông ta hưng phấn kêu lên, tôi chỉ muốn bỏ trốn.
Nhưng Phạm Quang nhất quyết bắt tôi xem, nói là để tôi học hỏi, cũng không thể cứ để Trần Xuân Ny làm.
Ngay khi Trần Xuân Ny bị điều khiển đi về phía con lừa, kích động rên lên, tôi theo bản năng muốn quay mặt.
Nhưng Phạm Quang xoay mặt tôi lại, bắt tôi mở mắt, lạnh giọng nói: "Nếu chị không xem, tôi sẽ điều khiển con rắn siết cổ chị.

Không đúng, siết cổ chị thì nhẹ nhàng quả, phải để con rắn đó cắn chết chị."
"Hắn đang cố khiêu khích cô động dâm tà để hình xăm có hiệu lưng." Nhiễm Canh, người đã không gặp cả ngày, bỗng xuất hiện dưới gốc cây.
Anh nói thời gian này tôi không bị kiểm soát hoàn toàn là vì tôi chưa bị dâm tà vấy bẩn.
Nhưng nhìn đông cung sống khó tránh sẽ...
Tôi muốn phản kháng, định nhờ Nhiễm Canh cứu tôi, anh lại ra hiệu bảo tôi cứ yên tâm.
"Nhìn bên này cho tôi, đừng em tôi giết chị!" Phạm Quang giữ cằm tôi, bắt tôi phải xem.
Chính ngay lúc này, đột nhiên có một trận cười ha ha vang lên: "Ma gọi xuân, máu nhuộm đầy thôn, trâu quỷ rắn thần đều nổi điên."
Tôi và Phạm Quang cùng quay đầu thì thấy đó là bố Trần, người đang cầm chai rượu sau đến mức hai mắt đờ đẫn, cứ lẩm bẩm đọc câu này.
Nhưng câu nói này vốn đến từ Nhiễm Canh.
Chẳng lẽ ông ta dụ Nhiễm Canh tới?
Ông ta tới đây làm gì?
Trong lúc tôi còn nghi ngờ, bố Trần lại nhấp một ngụm rượu, nhìn Trần Xuân Ny đang cúi mình dưới con lừa, cười nhạo: "Đồ ngốc, đồ ngốc..."
Theo tiếng cười điên cuồng của chính mình, ông ta đập chai rượu vào vách tường.
Phạm Quang sợ bố Trần biết hắn ngược đãi Trần Xuân Ny nên đến trả thù hắn, lập tức buông tôi ra, lấy lọ thuốc màu nâu sẫm trong túi quần, đi về phía bố Trần.
Hắn muốn tấn công!
Tim tôi thắt lại, đưa mắt nhìn Nhiễm Canh.
Đúng lúc này, con lừa rống lớn, Trần Xuân Ny rên lên một tiếng.

Bố Trần vốn đang say lảo đảo đột nhiên cười lớn, giơ chai rượu vỡ trên tay tự đâm vào cổ mình.
Một tiếng "bịch", nửa chai rượu cắm thẳng vào cổ ông ta.
Máu theo miệng chai trào ra.
Mắt tôi hoa lên vì sợ hãi, muốn hét lớn như không thể.
Tôi chỉ biết dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Nhiễm Canh, nhưng anh lại đang nhìn về phía Trần Xuân Ny.
"Còn không mau giữ ông ta lại, đợi máu chảy đầy đất hả!" Phạm Quang hừ một tiếng, quát tôi và mẹ, "Mấy người chết hết rồi đúng không?"
Rống xong, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Xuân Ny, sắc mặt trầm xuống.
Mẹ tôi vội chạy đi lấy tấm bạt quấn bố Trần lại.

Bố Trần vẫn chưa tắt thở, cơ thể co quắp nằm dưới đất, máu cứ trào ra trông rất đáng sợ.
Thấy tôi bất động, Phạm Quang liền trừng mắt một cái, hình xăm con rắn trên người lập tức chuyển động khiến tôi đau điếng.
Máu tươi như rượu ùng ục chảy ra ngoài, đây là lần đầu tiên tôi biết một người lại có nhiều máu như vậy.
Mãi cho đến khi bố Trần hoàn toàn bị bọc lại, nhét dưới đống cỏ khô trong chuồng trâu, Trần Xuân Ny cứ như không nhận ra đó là bố mình, vẫn ở yên tại chỗ.
Tay tôi bê bết máu, vô cùng hoảng sợ.
Lại có một người chết, lần này rõ ràng Nhiễm Canh đứng bên từ đầu đến cuối nhưng anh không hề có ý cứu người.
Có lẽ điều anh quan tâm không phải mạng sống của con người mà chỉ là tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, còn tôi có thể phải chấp nhận số phận này.
Vì lại xảy ra chuyện, Phạm Quang liếc nhìn tôi, sợ tôi gây chuyện nên bảo tôi về phòng trước, hắn và mẹ ở lại thu dọn mớ hỗn độn này.
Tôi vào phòng tắm, rửa sạch vết máu trên tay, chà đi chà lại nhưng cứ có cảm giác nhớp nháp chảy qua lòng bàn tay không tài nào rửa sạch.
Cuối cùng tôi đành phải chà mạnh vào cái, lấy khăn quấn tay rồi về phòng.
Hít thở sâu mấy hơi để giữ cho tay không còn run nữa, tôi mới gọi Nhiễm Canh: "Nếu anh gọi ông ta đến để thử Trần Xuân Ny thì sao anh lại trơ mắt nhìn ông ta chết chứ?"
"Việc này nếu đúng như suy đoán của cô, chủ mưu dù không phải Trần Xuân Ny thì chắc chắn cũng có liên quan tới cô ta." Nhiễm Canh trả lời.
Trong số những người đã chết, Trần Trung nhập hồn vào cơ thể con trâu làm nhục Trần Xuân Ny, cuối cùng đập đầu vào tường chết như trâu; bà mối lúc đi đón dâu nhét món đồ chơi người lớn vào chỗ nhạy cảm của chị ta, kết quả bị rắn cắn chết; bố Trần say rượu khiến Trần Xuân Ny sốt cao trở nên ngu ngốc, cuối cùng chết vì chai rượu đâm vào cổ, máu trào ra như rượu.
Những kẻ đó đều chết theo cách họ từng làm với Trần Xuân Ny.
Nhiễm Canh nhìn tay tôi, thấp giọng: "Ngày mai sẽ có kết quả."
Tôi rất muốn hỏi anh tại sao không cứu bố Trần.
Khi đó anh không ra tay chỉ vì không muốn đả thảo kinh xà thôi sao?
Nhưng tôi không dám hỏi vì sợ anh chỉ đang dùng gương mặt thật thà chất phát của mình lừa gạt tôi.
"Tôi không ngờ ông ta sẽ chết, dù sao thì ông ta không hề tham gia vào việc ma gọi xuân, tôi đưa ông ta tới là muốn xác nhận xem Trần Xuân Ny có ngốc thật không.


Lúc ông ta tự đâm vào cổ mình, tôi đã ra tay nhưng vẫn không thể cứu chữa, ông ta sớm đã bị hạ lời nguyền rồi, nếu cô không tin, ngày mai cô cứ xem thi thể của ông ta là biết." Nhiễm Canh trầm giọng, "Cô không biết tôi là ai nên không tin tôi.

Nhưng tôi đã hứa thì chắc chắn sẽ cứu cô!"
Sau khi anh biến mất, tôi bỗng nghe thấy tiếng lừa dưới lầu hí lên, trái tim theo đó thắt lại.
Qua mấy lần tôi thử, Trần Xuân Ny hoặc là ngốc thật, hoặc là đoán được tôi đang thử nên cố tình giả ngốc.
Đêm đó, tôi nghe tiếng lừa kêu cả đêm, sợ hãi đến nỗi không ngủ được.
Tôi muốn xuống xem chuyện gì đã xảy ra với Trần Xuân Ny, nhưng nghĩ tới những gì chị ta đang phải chịu đựng và chuồng trâu còn giấu xác chết, tôi không có can đảm.
Phạm Quang nói đúng, tôi là kẻ hèn nhát.
Tôi thức đến rạng sáng, khi nghe bên ngoài có tiếng bước chân, tôi thử mở cửa nhìn ra, thì thấy Trần Xuân Ny lên lầu với khuôn mặt rạng rỡ, sau khi mỉm cười với tôi liền vào phòng.
Tôi vội đuổi theo xem xét.
Chị ta cởi quần áo, lên giường, chìm sâu vào giấc.
Lúc ngủ, trông chị ta không còn bộ dáng ngốc nghếch, gương mặt hơi ửng hồng như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Chẳng lẽ ma gọi xuân tẩm bổ cho chị ta?
Tôi còn đang tự hỏi, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa: "A Quang, A Quang, mau dậy đi, có việc cần hỏi mày này!"
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Trần Xuân Ny đang ngủ cũng bị đánh thức.
Thấy tôi đứng bên giường, chị ta khẽ cười rồi trở mình, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Nụ cười của chị ta rất kỳ lạ, không hề có dáng vẻ ngu ngốc chút nào, thậm chí còn có một sức quyến rũ khó tả và cả tự mãn khiến người đối diện phải co rúm người.
Nghe tiếng đập cửa dưới lầu không dứt, tôi nhìn Trần Xuân Ny đang trần truồng, không nhịn được mà kéo chăn đắp cho chị ta, sau đó ra ban công xem.
Bên dưới có hơn chục người tụ tập, đều là người của một gia đình, bọn họ vừa gấp gáp đập cửa vừa gãi ngứa.
Hình ảnh này cực kỳ giọng bà mối trước khi chết hôm qua.
Mẹ tôi ngủ dưới tầng một đi mở cửa, mấy người đó lập tức kéo tay mẹ tôi bảo ăn thịt trâu xong liền bị ngứa khắp người.
Nhớ lại lời Nhiễm Canh nói hôm nay sẽ có kết quả, tôi vội xuống lầu.
Xuống dưới, tôi liền thấy những người đó như bị vẩy nến, toàn thân sưng đỏ, có người bị trầy xước da, máu rỉ ra ngoài, tuy không nghiêm trọng như bà mối nhưng nhiều chỗ mưng mủ như vậy cũng rất đáng sợ.
Trong đó có vài người khá quen mặt, bọn họ đúng là đã mua thịt trâu, nói rằng đã cố nhịn một đêm, đi hỏi những người khác thì sau khi ăn thịt trâu ai cũng bị thế, bây giờ mọi người đến hỏi Phạm Quang xem có phải thịt trâu kia không sạch sẽ hay không.
Nhất thời đám đông hết sức hỗn loạn, vừa mắng vừa cào cấu.
Bất cứ nơi nào bị gãi, máu đầu chảy ra.
Một lúc sau, những người mua thịt trâu khác cũng tụ tập.

Một số người không ăn thịt trâu của Phạm Quang mà chỉ mua thịt trâu của người khác cũng bị nổi vẩy nến, tất cả đều tụ tập trước nhà chất vấn Phạm Quang đây là chuyện thế nào.
Hôm qua hơn chục con trâu trong thôn chết, dù không bỏ tiền ra mua thì những người tới xem náo nhiệt cũng mang ít tiết trâu hoặc nội tạng về nấu ăn.
Lúc này gần như cả thôn tập trung lại, ai nấy đều ngứa ngáy mưng mủ, máu chảy ròng ròng.
Đây mới chính là cái gọi "máu nhuộm đầy thôn"!
Mùi hôi tanh nồng nặc đến mức khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, tôi định xoay người lên lầu gọi Nhiễm Canh thì thấy Trần Xuân Ny trần truồng đi xuống, dựa vào vách tường hành lang, ngơ ngác nhìn những người này.
Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, chị ta còn nở nụ cười.
Nụ cười mang đến cảm giác khó tả, giống như ma mị, lại như chỉ là cười vô thức.
Đúng lúc này, bên ngoài có người kêu to: "Phạm Quang? Phạm Quang đâu?"

Ngay sau đó là tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng khóc thét.
Đám đông vây quanh cửa lập tức tản ra, người nhà của Trần Trung khiêng quan tài liệm Trần Trung hôm qua ném ngay trước cửa.
"Bố tao đâu? Có phải bố tao đã bị mày bán đi như một con trâu không? Mày muốn làm trò ma gọi xuân, tối qua bọn tao nghe tiếng lừa kêu cả đêm, có phải mày dùng lừa đúng không? Sáng sớm hôm nay không thấy chú cả nhà họ Dương đâu nữa, trên giường chỉ có một con lừa chết.

Người nhà chú hai Dương đến chuồng lừa nhà mày kiểm tra thì thấy cũng có một con lừa chết với hình xăm kỳ lạ, dưới chân là vòng trang sức bằng vàng của chú cả.

Phạm Quang, mày ra đây, nói cho tao biết đây là chuyện gì!"
Con trai Trần Trung kéo Phạm Quang ra, đè lên quan tài.
Phạm Quang nhìn vào trong quan tài, cũng giật mình sợ hãi.
Mà Trần Xuân Ny đang dựa vào vách tường lại cười khúc khích.
Tôi nghe mà dựng tóc gáy, vội chạy đến bên quan tài, vừa nhìn thoáng qua bụng liền quặn thắt.
Sau khi Trần Trung chết, tôi tận mắt thấy ông ta được phủ một tấm vải trắng rồi đưa vào quan tài.
Nhưng lúc này, thứ nằm trong quan tài hoàn toàn không phải người mà là một con trâu chết sưng phù hôi hám.
Vì quan tài quá nhỏ nên con trâu bên trong như bột nhào lên men.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh hôm qua con trâu bị giết, mắt nó rơi ra khỏi hốc mắt trông giống như mắt người...
Còn cái đầu trâu kia đã bị giết lấy thịt.
Cũng ngay lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét giận dữ, có mấy người nâng đầu lừa đi tới.
Có người trực tiếp lôi con lừa có hình xăm hai người ôm một con rắn đã chết từ chuồng sau nhà ra.
Bọn họ hỏi Phạm Quang nếu sự việc không bại lọ, có phải sáng nay hắn sẽ bán thịt lừa đúng không? Có phải muốn bán chú Dương như một con lừa không?
Những người này dù có có đang chửi bới la hét thì tay vẫn cứ gãi một cách vô thức.
Có người vì quá kích động mà máu cứ rỉ rỉ ra ngoài, nhưng họ lại không hề hay biết, chỉ lo bắt Phạm Quang đưa ra câu trả lời.
Để kiếm được nhiều tiền, việc Phạm Quang giở trò ma gọi xuân không phải bí mật, ít nhất là bà mối và những lão già biến thái là "khách hàng tiềm năng" đều biết.
Bây giờ một vài điều kỳ lạ xảy ra, những "khách hàng tiềm năng" đã biết cái giá của trải nghiệm lãng mạn này không đơn giản chỉ là chết.
Sự thật sau mỗi đêm làm trâu làm ngựa sẽ thật sự biến thành chúng đã không thể giấu giếm, bây giờ mọi người đều biết trò ma gọi xuân.
Nhìn vết trầy xước đầy máu trên cơ thể mình, họ đều hận không thể đánh chết Phạm Quang ngay tức khắc.
Phạm Quang không thoát ra được, quay đầu hét lên: "Con ngốc, con ngốc..."
Tôi giật mình, quả nhiên chủ mưu là Trần Xuân Ny.
Tôi lập tức quay đầu nhìn Trần Xuân Ny đang dựa vào tường, khuôn mặt rạng ngời, tươi cười vui vẻ, còn gật đầu gọi tôi: "Chị."
Tôi lập tức có cảm giác sống lưng hơi đau, đang định kêu lên thì chợt nghe phía sau có tiếng rên rỉ nghẹn ngạo.
Đầu như bị vướng vào thứ vô hình gì đó mà quay ngược lại.
Tôi thấy da sau lưng Phạm Quang như bị kéo lên, hình xăm con rắn từ dưới da trồi lên quấn quanh cổ hắn.
Chờ đến khi Phạm Quang theo bản năng há miệng để thở, con rắn liền chui vào cái miệng đang há rộng.
Nhưng con rắn được xăm lên lưng hắn, nó vừa chui vào miệng, miếng thịt trên lưng hắn liền bị kéo theo, ngay sau đó phát ra tiếng xé toạc.
Cứ như Phạm Quang đang tự nuốt miếng thịt trên lưng của mình!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận