Xảy ra sự cố bất ngờ, người dân đều sợ hãi lùi lại.
Mẹ tôi kinh hãi hét lên: "A Quang! A Quang!"
Chỉ mới mấy giây, bụng của Phạm Quang đã từ từ ưỡn lên, máu thịt trên lưng như đều biến thành rắn chui vào miệng hắn.
Tôi bị hình xăm rắn quấn quanh cổ không cho cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phạm Quang há to miệng, giãy giụa trong đau đớn.
Thôn dân sợ đến mức không dám phát ra âm thanh, thậm chí có người còn ngất đi vì sợ.
Mẹ tôi xông tới muốn cứu Phạm Quang nhìn nhìn cái bụng như muốn vỡ ra của hắn, bà ta không dám chạm vào, chỉ biết quay đầu nhìn Trần Xuân Ny.
Trần Xuân Ny chỉ khẽ cười, vươn tay: "Chị, chúng ta đi thôi."
Đột nhiên, dân làng sợ hãi lùi lại.
Cơ thể tôi bị kéo về sau, cổ bị siết chặt đến mức không thở nổi nhưng hai chân vẫn cử động trong vô thức.
Tim tôi thắt chặt, trong lòng thầm gọi cái tên Nhiễm Canh nhưng anh không xuất hiện.
Mẹ tôi muốn đuổi theo nhưng vừa mở miệng thì trên người bà ta cũng xuất hiện hình xăm con rắn.
Xem ra vì muốn kiếm tiền, Phạm Quang cũng không tha cho bà ta?
Trần Xuân Ny khỏa thân đi xuống nhà nhưng có vẻ dân làng tụ tập ở cửa không thấy cô ta.
Có người hét lên: "Báo cảnh sát đi! Gọi 120 cứu người trước!"
Còn có người nói: "Đúng vậy, không thể để hắn chết, còn phải chờ hắn nói cách trị bệnh vảy nến này! Bên này mà không trị hết còn có khả năng di truyền, như vậy cả làng sẽ bị hắn hại chết mất!"
Cũng có người nói, hay là để hắn chết đi.
Tôi cứ thế bị Trần Xuân Ny kéo ra sau nhà, đi qua ruộng rau, lên núi, mãi đến khi tới một hang động mới thả tôi ra.
Tuy tôi nhìn không hiểu nhưng hang động này chắc chắn có bày pháp trận.
Bốn phương tám hướng đều bày ba cái đầu thú, mấy cái nồi, một đống xương nhỏ vụn.
Trần Xuân Ny kéo tôi đến giữa pháp trận, cơ thể như một con rắn quấn lấy tôi: "Em quả nhiên không nhìn lầm, chỉ có chị thương em thôi."
Tôi bị hình xăm quấn chặt đến không thở nổi, trong lòng chỉ biết gọi tên Nhiễm Canh.
"Chị đang gọi trâu thần sao?" Trần Xuân Ny tươi cười sáng lạn, đưa tay chạm vào hình xăm con rắn trên cổ tôi, "Trâu thần bị hình nhân giấy và ngựa giấy của em bao vây rồi, chị và anh ta đều đoán được là em, sao em có thể để anh ta phá hỏng chuyện tốt của mình chứ?"
Theo chuyển động tay của cô ta, hình xăm rắn thoáng thả lỏng, tôi lập tức hít thở lấy hơi, "Cô không phải Trần Xuân Ny, cô là ai?"
"Em là Trần Xuân Ny mà." Cô ta cúi đầu về phía tôi, tay chân ôm lấy tôi, phà hơi vào cổ, "Nhưng em không ngốc, em chỉ là..."
Tôi thở hổn hển, hơi thở của cô ta xông thẳng vào miệng tôi.
Cùng lúc đó, hình xăm rắn trên lưng tôi đứng thẳng lên, còn hình xăm rắn trên lưng Trần Xuân Ny cũng thò đầu ra, quấn lấy hình xăm rắn trên lưng tôi.
Khoảnh khắc ấy, cơ thể tôi nhẹ bỗng như thể lập tức biến mất, tôi biến thành Trần Xuân Ny, trong đầu tràn ngập ký ức của Trần Xuân Ny.
Cô ta mồ côi mẹ từ nhỏ, mỗi lần bố Trần say rượu đền đánh cô ta, mắng cô ta là đồ ăn bám, không bằng chết đi.
Trong nhà không có của ăn nên chị ta phải sống dựa vào việc ăn trộm khoai lang trên ruộng nhà người khác, hoặc là hái quả dại trên núi, bới trứng chim.
Muốn tìm trứng chim phải trèo lên cây, không dễ tìm nhưng trứng rắn thì khác, chúng ở dưới đất, nếu chịu khó đào sẽ rất dễ tìm.
Hôm nào may mắn đánh chết rắn mẹ thì có thịt rắn để ăn.
Khi lớn hơn, cô ta biết đi xin đồ ăn ở những tiệc cưới.
Cô ta không được đi học, cứ có dáng vẻ ngu đần, quần áo bẩn thỉu, những người làm ăn kiêng kị cô ta đến gần nên luôn đuổi cô ta đi.
Nhưng cô ta quá đói, có lúc đói đến mức chỉ có thể ngồi xổm ở trước nhà người ta, chờ người ta ăn xong, bản thân tìm chút đồ thừa để lót bụng.
Mấy lão già biến thái trong thôn thấy cô ta như vậy liền dùng đồ ăn lừa cô ta vào nhà.
Nhưng bọn họ căn bản không có năng lực lại nhất quyết không chịu buông tha con mồi béo bở, luôn nghĩ cách tra tấn hành hạ cô ta.
Một số thậm chí còn dỗ cô ta buổi tối quay lại, hứa sẽ cho nhiều món ngon.
Tới đêm, bọn họ không lên được, sẽ dùng cách khác đùa giỡn Trần Xuân Ny.
Trong thôn thứ nhiều nhất là gia súc.
Thật ra cô ta không ngốc, chẳng qua bố Trần chưa bao giờ quan tâm đến cô ta, cô ta lại như người rừng, suốt ngày tìm trứng rắn nhặt rắn chết bên ngoài, mọi người cũng né tránh cô ta, phớt lờ cô ta, không ai nói chuyện với cô ta.
Cứ thế, cô ta nửa tỉnh nửa mê để đám lão già biến thái kia đùa giỡn.
Có lần cô ta lớn bụng, bố Trần mơ hồ biết chuyện, một mặt mắng cô ta không biết giữ mình, một mặt dẫn cô ta đi tìm lão già háo sắc đòi tiền, mua thuốc cho cô ta phá thai, số tiền dư sẽ đi mua rượu.
Mấy cái bình trong pháp trận này đựng đứa con cô ta bị sảy.
Bộ xương vỡ vụn kia chính là con của cô ta.
Cô ta dần trưởng thành, khi biết được sự đời, cô ta bắt đầu oán hận nhưng lại không có cách nào trốn tránh.
Trong một đám tang, cô ta đang co ro trong một góc đợi đồ ăn thừa thì nghe một đạo sĩ ba hoa về pháp thuật, trong đó có hình nhân giấy chỉ đường, mắt trâu nối các linh hồn.
Cô ta lập tức bị mê hoặc, bắt đầu tìm hiểu.
Vì thế khi đám lão già biến thái kia lại lừa cô ta, cô ta không còn thỏa mãn với đồ ăn mà bắt họ kể mình nghe những chuyện kỳ lạ đó.
Đám lão già này đã bảy tám mươi tuổi, thấy nhiều, biết cũng không ít.
Cùng với sự dụ dỗ của Trần Xuân Ny, bọn họ cũng đi tìm hiểu.
Ma gọi xuân này được Trần Xuân Ny tạo ra nhờ lời kể từ đám già háo sắc, đạo sĩ, thợ làm giấy, thợ xăm hình, còn cả người bán thuốc rắn hợp lại.
Điều cô ta muốn là trả thù những người này, thậm chí là cả làng.
Rõ ràng bọn họ biết cô ta bị bắt nạt nhưng không một ai chịu đứng ra giúp đỡ.
Bọn họ biết rõ cô ta đã trải qua những gì nhưng không một ai đồng tình, thậm chí còn chán ghét, xua đuổi cô ta.
Thế nên cô ta đã tìm kiếm cơ hội để thử nghiệm ma gọi xuân nhưng mãi không tìm được người phù hợp.
Sẽ không có ai đi tin lời một con ngốc.
Mãi đến khi cô ta gặp Phạm Quang giúp đỡ mẹ tôi trong bữa tiệc cưới.
Hắn hết ăn lại nằm, tán tỉnh hết người này đến người khác, nhưng lại muốn giàu ngay sau một đêm.
Ngay cả khi không có tiền, hắn cũng sẽ lấy ít đồ ăn thừa dụ dỗ Trần Xuân Ny đến nhà mình hoặc nơi hoang dã nào đó tằng tịu với nhau.
Đôi khi để kiếm tiền, hắn còn dùng xe máy chở Trần Xuân Ny đến các thôn bên cạnh la cà.
Ở dưới quê có rất nhiều ông già ế vợ, nhưng họ dù gì cũng là đàn ông.
Phạm Quang là con rối phù hợp nhất, thế nên Trần Xuân Ny giả ngốc nhiều lần lẩm bẩm về ma gọi xuân, Phạm Quang liền tin.
Hắn liền cùng bà mối tìm một ông già gần chết để thử, biết đây là sự thật.
Bà mối biết đây là cơ hội kiếm bộn tiền, chỉ cần làm tốt, ma gọi xuân có thể đào rỗng túi tiền của đám lão già biến thái trong cả khu vực này.
Thế nên để phát triển lâu dài, bà ta bảo Phạm Quang cưới Trần Xuân Ny.
Mà cái Trần Xuân Ny muốn cũng là cuộc sống mới.
Cô ta muốn trả thù tất cả những kẻ từng bắt nạt mình, sau đó tái sinh.
Cái gọi là ma gọi xuân, mắt trâu dẫn hồn, thật ra cô ta chỉ đang thăm dò.
Cô ta không muốn dùng thân phận Trần Xuân Ny này nữa.
Cô ta không muốn tiếp tục làm con ngốc, không muốn dùng cơ thể đã bị nhiều người chơi đùa này.
Vậy nên khi biết Phạm Quang có một người chị gái, cô ta đã giả vờ than thở nếu muốn làm ma gọi xuân lâu dài thì cần dẫn hơi thở của người cùng huyết thống.
Trùng hợp là Phạm Quang ghét tôi, gãi đúng chỗ ngứa.
Trần Xuân Ny đã chờ cơ hội này từ lâu.
Chỉ cần tôi bị xăm hình hai người ôm một con rắn, mọi việc sẽ nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.
Cô ta sẽ mượn thịt bò dùng làm ma gọi xuân khiến mọi người trong làng phải lột da, sau đó Phạm Quang và những người khác, sử dụng thuật dẫn hồn để đoạt lấy cơ thể tôi.
Tôi có cảm giác cơ thể mình ngày càng bị siết chặt, hình xăm con rắn xoắn lại thành một vòng.
Tôi ban đầu chỉ có thể nhìn thấy ký ức của Trần Xuân Ny dần dần cảm nhận được sự không cam lòng và phẫn nộ của cô ta, nỗi đau phải phá bỏ những đứa con không biết là của ai, còn cả cảm giác nhục nhã khi bị làm nhục, bị nhạo bán, nỗi oán hận tất cả mọi người đều phải chết, chết càng thảm càng tốt.
Phải khiến họ bị ăn thịt, bị nhạo báng!
Phải khiến họ chết thật thảm!
Nỗi oán hận trong lòng tôi như hình xăm con rắn càng siết càng chặt.
Khuôn mặt trước mắt dần không còn là của Trần Xuân Ny nữa mà là một khuôn mặt quen thuộc, hình như là tôi.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng truyền tới tiếng quát: "Thu!"
Sau lưng tôi đột nhiên đau nhói, bụng cũng quặn thắt.
Ngay sau đó có một bàn tay kéo tôi thoát ra ngoài.
Tay còn lại đỡ lưng tôi, lôi kéo thứ gì đó như thể cơn đau đến từ lớp da bị kéo ra.
Trần Xuân Ny đau đớn hét lên: "Tôi đã bày nhiều hình nhân rắn và ngựa như vậy, còn có rắn, sao anh có thể thoát khỏi vòng vây được chứ! Anh..."
Toàn thân tôi co giật trong đau đớn, đập vào mắt là khuôn mặt trung hậu của Nhiễm Canh.
Tay anh cầm quả cầu nhỏ trông như máu chính là hình xăm hai người ôm một con rắn, ném về phía trước, hình xăm liền rơi xuống cơ thể Trần Xuân Ny vỡ tan thành vô số bọt nước.
Hình xăm kia quấn lấy Trần Xuân Ny.
Trần Xuân Ny cố gắng xua đuổi nó.
Chính lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nam hào sảng: "Đừng giãy giụa nữa, đã không muốn làm người, vậy kiếp sau cứ làm rắn đi."
Một người đàn ông mặc áo trắng, đôi mắt cương nghị nhẹ nhàng vung tay, điều khiển con rắn quấn lấy Trần Xuân Ny, kéo cô ta đi.
Nhiễm Canh lúc này mới thở phào, đặt tôi xuống, lần lượt phá hủy những thứ bày trong pháp trận.
Khi phá vỡ những cái bình, bên trong không có gì cả, chỉ có vết hoen gỉ khô héo cho thấy trước đây nó đã từng đựng đồ.
Tôi sờ lưng, xác nhận hình xăm đã biến mất, mới hỏi: "Người đàn ông khi nãy là ai?"
"Bạch Lẫm, xà tiên canh giữ mộ rắn. Gần đây anh ta cảm thấy có nhiều rắn chết không rõ nguyên nhân, còn bị loài người lợi dụng nên cũng điều tra việc này. Tôi sợ mình không thể bảo vệ được cô nên đã nhờ anh ta hỗ trợ."
Nhiễm Canh gom những mảnh xương nhỏ lại, đốt đi, rồi nhẹ giọng: "Tôi vẫn chưa biết Trần Xuân Ny muốn gì nên chưa ra tay. Mấy năm nay cô ta bị bắt nạt, âm thầm chịu đựng, không từ thủ đoạn, nhưng phải thừa nhận cô ta rất có thiên phú về mặt tu pháp. Nếu như..."
Anh không nói tiếp câu phía sau, chỉ thở dài: "Mọi việc đều có nhân quả, lần này thôn của cô gặp tai ương cũng là hậu quả bọn họ nên gánh chịu."
Tôi ngồi giữa vòng pháp trận, ngay cả khi không còn hình xăm rắn, không còn bị Trần Xuân Ny quấn lấy, nhưng những ký ức khi nãy đã cho tôi biết cô ta phải trải qua chuyện gì.
Nếu trong thôn có ai đó nói chuyện với cô ta sẽ phát hiện cô ta không ngốc.
Nếu ai đó chịu cho cô ta một chén cơm, cô ta đã không bị đám lão già biến thái đùa giỡn từ nhỏ đến lớn.
Mọi người trong thôn đều cho rằng cô ta là con ngốc, không ai coi cô ta như một người bình thường.
Ngay cả Phạm Quang dù biết được trò ma gọi xuân nhờ cô ta vẫn coi cô ta như một kẻ ngốc.
Tôi không biết nên nói gì kết cục của Trần Xuân Ny nữa.
Nhiễm Canh nói cô ta sẽ có kết cục cô ta nên có, có thể như lời Bạch Lẫm nói, trở thành loài rắn.
Khi Nhiễm Canh đưa tôi về, những người tụ tập trước nhà đã giải tán.
Phạm Quang không chết, nhưng tứ chi teo tóp, bụng phình to cứ như máu thịt trong bụng đã bị ăn hết.
Mẹ tôi đang định gọi cấp cứu, thấy tôi quay lại liền lao thẳng về phía tôi, gào lên: "Con ngốc kia đâu? Là ý tưởng của nó, ma gọi xuân này là nó làm ra, kêu nó cứu chồng nó đi! Nó đâu?"
Mẹ tôi biết Trần Xuân Ny là chủ mưu của trò ma gọi xuân, là cô ta hại Phạm Quang nhưng đến bây giờ đối với cô ta bà ta vẫn... Vẫn...
Tôi không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.
Mẹ tôi còn chưa kịp lao tới, Nhiễm Canh trong vô hình đã cản bà ta lại.
Xe cấp cứu chậm chạp đến thôn, khi xe đến, những người bị vẩy nến vẫn còn vây quanh bác sĩ.
Bác sĩ nói có thể nguyên nhân có thể do nhiễm một loại virus nào đó trong thịt bò, muốn biết cụ thể phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.
Còn về Phạm Quang, hắn được đưa lên xe cấp cứu, mẹ tôi la hét bảo tôi đi theo, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hương khói nhà họ Phạm bị đứt hả!
Đến bệnh viện kiểm tra, Phạm Quang có hai khối u trong cổ họng và một khối u trong dạ dày, bệnh viện ở thị trấn không có khả năng chữa trị, khuyên chúng tôi đưa lên tuyến trên.
Thật ra ý của bác sĩ muốn nói mắc căn bệnh này cần tiền bạc, người chăm sóc, thời gian, gia đình nên chuẩn bị tâm lý.
Mẹ tôi ở ngoài bệnh viện khóc rất lâu, bảo tôi nhất định phải cứu Phạm Quang, nếu không sẽ chết cho tôi xem.
Tôi nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười, đi tới trước mặt bà ta, nói: "Mẹ chết đi, dù sao con cũng đã chết trong tay mẹ một lần rồi."
Nếu không nhờ Nhiễm Canh, kết cục của tôi bây giờ sẽ là gì?
Có thể đưa Phạm Quang đến bệnh viện đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Tôi mặc kệ những lời chửi rủa của bà ta, đi tìm vài bạn học trong thị trấn mượn tiền, mua vé về thẳng thành phố nơi tôi làm việc.
Cho dù bà ta đã cho tôi mạng sống này, bà ta cũng đã lấy nó đi một lần.
Còn về Phạm Quang, chết là tốt nhất.
Sau khi mua vé xe, tôi nhân tiện mua di động mới, nạp tiền vào thẻ, lên mạng tìm hiểu về Nhiễm Canh.
Đúng như anh nói, tôi không biết anh là ai, thế nên tôi không tin anh.
Anh quả thật là trâu thần!
Lên xe, bị đám đông chen, tôi bất chợt quay đầu thì thấy Nhiễm Canh vốn đã biến mất đang đứng ở nhà ga vẫy tay với tôi.
Lần đầu tôi thấy nụ cười trên khuôn mặt giản dị và chân chất đó.
Tôi về nhà thuê được mấy ngày thì nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Mẹ tôi sợ bệnh của Phạm Quang không được chữa khỏi, lại không có tiền đưa Phạm Quang lên thành phố nên đã đưa hắn về nhà.
Nhưng về đến nhà, tất cả tiền bạc đều đã bị gia đình bà mối lấy đi, nói rằng đó là tiền bồi thường.
Cả thôn ai cũng mắc bệnh vẩy nến vì ma gọi xuân, khó trị tận gốc, có người tức giận ngày nào cũng chạy đến nhà họ Phạm đập phá mọi thứ, lúc thấy Phạm Quang còn cho hắn mấy cái tát.
Mẹ tôi không chịu nổi kiểu tra tấn này, thời điểm có một nhóm người tới đòi công bằng, bà ta nhất thời mất bình tĩnh, chạy xuống bếp lấy con dao tự tay chặt đầu Phạm Quang rồi tự sát.
Khi cảnh sát đến, họ ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết ở chuồng trâu sau nhà, cuối cùng tìm thấy xác của bố Trần, trên đó không có dấu vân tay của tôi, thế nên họ chỉ hỏi tôi có biết việc này hay không.
Mọi người trong thôn đều biết quan hệ giữa tôi và Phạm Quang không tốt, cảnh sát cũng chỉ hỏi cho có lệ, sau khi tôi nói không biết thì họ không hỏi gì nữa.
Họ chỉ bảo tôi về lo đám tang cho mẹ và Phạm Quang, tôi nói thẳng tôi đã cắt đứt quan hệ với họ, sẽ không trở về.
Cái nơi đó, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Những người bạn cho tôi vay tiền đều gọi điện chia buồn, hầu hết họ đều biết chuyện lạ trong thôn, muốn biết thêm thông tin từ tôi.
Tôi nghe nói những "khách hàng tiềm năng" biết chuyện ma gọi xuân đều đã chết sau khi xảy ra sự việc vài đêm.
Một số người chết vì sợ hãi, có một số thì lặng lẽ ra đi không rõ nguyên do.
Sau khi cúp máy, tôi ra ngoài ban công hít thở.
Rồi tôi đến phòng khách thắp một nén nhang cho bức tranh đang treo.
Nhiễm Canh, tự Bá Ngưu.
Có câu tâm thành tắc linh, hy vọng tôi ngày đêm thắp hương, đời này vẫn có thể gặp lại.
[Hết bộ 8]