Yêu Phu Thú Thân Bách Vô Cấm Kỵ


Thi thể của cô tôi được người dân phát hiện.

Lúc chúng tôi tới, căn nhà của lão độc thân đã chật cứng người xem.
Có người cảm khái hảo nào cô của tôi đã ba mươi mà vẫn lập gia đình, hóa ra là đang cặp kè với ông ta.
Chắc bố tôi và mọi người trong gia đình coi thường ông ta ăn chơi, gái g, cờ bạc, không chấp nhận mối quan hệ của hai người nên mới phải lén lén lút lút.
Cũng có người khe khẽ bàn luận nói thi thể cô của tôi và lão độc thân dính vào nha như vậy, khẳng định là đã làm gì đó trước khi chết.
Trong mắt người đời, cuộc sống của con người rõ ràng không hấp dẫn bằng việc săn lùng những điều mới lạ hoặc kỳ quặc.
Có một số tên đàn ông thậm chí còn sờ soạng cô út của tôi với lý do giúp hai thi thể tách ra.
Chưa kể đến những kẻ chụp hình quay phim.
Chú hai tái mặt vì tức giận, đuổi mọi người đi.
Đến khi trong phòng không còn ai cả, chú hai nhìn Huyền Hạo, cầu cứu: "Đại tiên, chúng ta nên làm gì đây?"
Tôi nhìn thi thể của cô mà lòng đau như cắt.
Cô tôi kém bố tôi mười tuổi, nhưng chỉ lớn hơn tôi mười tôi, do vậy rất giống chị gái của tôi, quan hệ của chúng tôi mất.
Khi chú út mất, tôi đã sợ hãi và bàng hoàng.
Lúc này nhìn cô mất, tôi mới có cảm giác đau đớn khi mất đi người thân.
Người đầu tiên chết là chú út.
Tiếp theo vốn dĩ là đến bố mẹ tôi, may mà có Huyền Hạo cứu giúp.
Bây giờ là cô út và lão độc thân.
Hơn nữa lúc dâm thi kia ra tay đều dùng sợi dây đỏ mà tôi phà hơi.
Dù kẻ đứng sau trò quỷ này là tên đạo trưởng kia, dâm y diễm cốt hay ba con trùng, mỗi đêm gia đình tôi vẫn sẽ có người chết một cách dâm dục như vậy.
Người tiếp theo có thể là chú hai, hoặc là bố mẹ tôi.
Huyền Hạo thở dài: "Tốt nhất là đốt cả hai thi thể."

Nhưng việc này cả thôn đã chứng kiến, sao có thể dễ dàng đốt đi được!
Dù không có chuyện lúc đầu, muốn kéo đến lò hỏa táng nhất định phải có giấy chứng tử, bắt buộc phải báo cảnh sát.
Tôi nghĩ nghĩ, nói với chú hai: "Báo cảnh sát đi!"
Chuyện đã đến nước này không thể giấu giếm việc người chết nữa.
Chú hai cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, gật đầu: "Được, để chú đi báo cảnh sát, hai cháu cứ xử lý đi, bố mẹ cháu cũng đã có chú thím lo rồi."
Ngay khi chúng tôi ra ngoài, hai tay Huyền Hạo mỗi tay cầm một băng trùy đâm thẳng vào trán cô của tôi và lão độc thân.
Nghe nói đây là đinh băng trấn hồn, có thể giữ cho thi thể không thay đổi trong vòng bảy ngày.
Ở trước nhà lão độc thân, tôi hỏi chú hai rốt cuộc vũ nữ kia chết thế nào.
Chú hai lắc đầu, nói mình thật sự không biết.
Mấy anh chị em họ xin nghỉ phép mấy ngày để chịu tang, nhưng việc học hành không thể bỏ lỡ.
Nhất là em họ, hiện đang học lớp mười một của trường tư, chỉ muốn cùng chú út quay clip và phát sóng trực tiếp, kiếm thật nhiều tiềm, có học hay không cũng không quan trọng.
Chú thím hai buộc cậu ta phải thi đại học trước.
Nhưng cậu ta lại khăng khăng ý mình, thường xuyên cãi nhau với gia đình.
Hôm khiêu vũ trước linh đường, em họ đang học thêm tiếng Anh ở nhà, chú thím sợ cậu ta chú ý tới náo nhiệt bên ngoài nên đã về trông chừng cậu ta.
Linh đường diễm vũ dù đẹp thế nào cũng không quan trọng bằng con cái, thế nên chú thím hai không hề biết chuyện xảy ra sau đó, thậm chí còn không nhớ rõ mặt vũ nữ.
Có vẻ muốn biết nguyên nhân cái chết của vũ nữ kia chỉ có thể hỏi bố tôi.
Tôi lại hỏi chú hai về lai lịch của đạo trưởng.
Đạo sĩ trong thôn chúng tôi không phải người tu hành chính thống trong các ngôi đền Đạo giáo, mà họ được truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, rất có danh tiếng.
Tuy không biết rõ về đạo trưởng kia nhưng tôi nhớ trong thôn dù có tang lễ hay xem phong thủy, tính ngày đều đi tìm ông ta.
"Cháu nói là Viên đạo trưởng? Ông ta được chú út của cháu mời tới, hai người đó là bạn học, quan hệ rất tốt.

Bảy ngày dựng linh đường đều là ông ta và chú út của cháu bàn bạc sắp xếp.


Ngay cả việc thuê vũ nữ tới nhảy múa..." Nói tới đây, chú hai giận tới mức ném tàn thuốc xuống đất, rủa thầm, "Chính ông ta xúi giục chú út của cháu, nói lần này phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ thu hút lưu lượng.

Ông ta khẳng định có ông ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Chú hai nghiến răng nghiến lợi, chân nghiền điếu thuốc.
Bây giờ xem ra mọi việc từ đầu đều là kế hoạch của Viên đạo trưởng.
Lúc này là ban ngày hẳn không sao, nhưng Huyền Hạo vẫn lo, cũng cầm tấm nhựa trong suốt ấn lên người chú hai, sau đó cho chú ba miếng khác, bảo chú út mang về dùng sợi dây đeo chúng lên trước ngực cho thím hai và đám em họ, có thể bảo đảm bình an.
Chú hai biết tối qua anh đã cứu bố mẹ tôi, nhận xong liền chắp tay, suýt chút thì quỳ xuống.
Khi tôi về nhà, mẹ tôi đã hết sốt nhưng sắc mặt vẫn tái mét, hơn nữa bị chúng tôi bắt gặp cảnh như vậy, không còn mặt mũi gặp ai, chỉ biết nằm trên giường.
Sắc mặt bố tôi cũng tái nhợt, đang uống cháo gạo nếp, thấy chúng tôi về, hốc mắt liền đỏ bừng, tay cầm chén cháo run run, cuối cùng vẫn buông xuống, hỏi: "Cô của con..."
"Đi rồi." Thấy ông như vậy, tôi vẫn tàn nhẫn nói cho ông biết sự thật.
Ông nội tôi kết hôn sớm, năm mười bảy mười tám tuổi có bố tôi, đến năm ba mươi tuổi mới có chú út, bà nội cũng vì sinh chú út mà qua đời.
Sau khi bà nội ra đi, ông nội lăn lộn bên ngoài kiếm tiền.
Bố tôi khi ấy đã mười hai mười ba tuổi, vừa là anh vừa là cha chăm sóc em trai em gái bên dưới.
Từ nhỏ chú út đã ngang bướng, bị bố đánh rất nhiều, còn cô tôi được bố một tay nuôi nấng y như con gái ruột.
Có lẽ vì ngày xưa cuộc sống quá khổ cực nên cô và chú út không chịu kết hôn, lời đồn trong thôn bay đầy trời, bố tôi và chú hai cũng không giục họ, để họ muốn làm gì thì làm.
Bố tôi thở hổn hển một hồi mới than thở: "Tại bố không lo lắng chăm sóc cho họ, là bố có lỗi với ông nội của con.

Ngày xưa ông nội con nói với bố bố là anh cả, phải lo cho đám em bên dưới, nhưng ông ấy vừa đi, cô và chú út của con liền đi theo! Bố...!Bố..."
Còn chưa nói xong, bố tộ trực tiếp ngất đi, may mà có Huyền Hạo đỡ lấy.
Anh bấm nhân trung giúp ông tỉnh lại, sau đó lấy chén nước giếng đúng cho ông uống.

Lúc này bố tôi mới tỉnh lại, biết không thể giấu giếm được nữa, cuối cùng cũng chịu kể nguyên nhân cái chết của vũ nữ.
Danh tính của vũ nữ đúng như lời kể của chú út, là sinh viên đại học, đi làm vũ nữ là vì gia đình gặp tai nạn, đang cần tiền gấp, nhưng cô ta không hề tự nguyện đến đây nhảy múa trong tang lễ.
Hóa ra cô ta đang là tâm điểm của quán bar, được đội trưởng của đội dịch vụ tang lễ yêu thích, ông ta vô tình biết được chuyện cô ta đang cần tiền gấp nên dụ đến nhà tôi nhảy múa với mức giá 3.000 tệ một đêm, còn bảo nếu làm tốt có thể được tới 5.0000-6.0000 tệ một đêm, một tháng có thể kiếm cả trăm ngàn tệ.
Vũ nữ đang rất thiếu tiền nên cầu xin ông ta giúp đỡ.
Nhưng ông ta là tay già đời, giả vờ còn có những ứng cứ khác.
Nữ sinh xinh đẹp không có tiền ngoại trừ bản thân thì còn gì có thể lấy ra đánh đổi?
Nhưng sau khi ngủ với vũ nữ một đêm, ông ta lại dùng clip quay lén đe dọa ngược lại, nói nếu cô ta không làm theo sắp xếp thì sẽ gửi clip cho gia đình để bố mẹ cô ta biết vì họ tàn tật nên con gái phải đi bán mình để kiếm tiền chữa bệnh cho họ.
Vốn dĩ bố mẹ cô ta bán nhà vì tai nạn, con gái lớn bỏ học kiếm tiền nuôi gia đình, con gái nhỏ phải ở bên chăm sóc, họ đã rất áy náy.
Nếu còn xảy ra chuyện này, sợ rằng hai vợ chồng chẳng còn thiết sống.
Cô ta không còn cách nào khác là nghe lời tên khốn đó, chỉ nghĩ cùng lắm mình ăn được một nửa, một đêm kiếm được 1.500 tệ đã nhiều rồi.
Mãi đến khi đến đây, cô ta mới biết tình hình ở quê chúng tôi.
Tang lễ ồn ào, rất nhiều đàn ông độc thân hoặc góa vợ đều tụ tập lại đánh bài, khoe khoang.
Nửa đêm sau khi được xem điệu múa kiều diễm đó, giữa họ sao có thể không có những cuộc giao dịch?
Huống hồ nữ sinh gia cảnh suy sút đi nhảy múa trước linh đường, nửa đêm kêu la thảm thiết...
Tất cả chẳng qua là bài kiểm tra về nhân tính mà thôi.
Tên đội trưởng đội tang lễ không chỉ lấy được một nửa số tiền biểu diễn mà còn biến vũ nữ thành gái ngành để phục vụ cho đám đàn ông trong thôn.
Rạng sáng ngày đưa tang, mấy tên đàn ông say mèm lập tức xông lên sân khấu, đè tay chân, trực tiếp cưỡng hiếp cô ta.
Khi đó, mấy bà dì xem náo nhiệt cũng la ó, thậm chí có người giúp xé quần áo.
Bọn họ còn bảo rõ ràng là nhảy thoát y, còn giả bộ làm gì.
Lúc ấy chú út có đứng ra ngăn cản, nhưng dù gì cũng đang ở trước linh đường của ông nội, không thể quá huyên náo.
Tên đội trưởng kia tới tìm chú út, cười đùa rằng ông ta chỉ phụ trách việc dưới sân khấu, không chịu trách nhiệm việc bên trên, còn nói vũ nữ kia ra ngoài kiếm tiền không dễ, nếu chăm chỉ nhảy suốt đêm, cô ta kiếm được 3.000 tệ, nhưng chú út có thể kiếm được số tiền sáu chữ số chỉ với việc phát sóng trực tiếp.
Chú tôi làm trong ngành này nhiều năm, biết rất nhiều manh khóe để lôi kéo lưu lượng, lại nghĩ vũ nữ kia thật sự thiếu tiền nên không ngăn cản nữa.
Mà cái tiếng chói tai mà tôi nghe thấy đó chính là tiếng hét của vũ nữ.
Ban đầu bố tôi định ngăn cản, cô tôi bị đánh thức, kéo bố lại, bảo ông đừng chặn con đường kiếm tiền của người ta.
Thế nên bố tôi không xen vào, chỉ bảo mẹ tôi lên lầu xem tôi, đừng để tôi chứng kiến việc ô uế này.
Vũ nữ kia liều mạng phản kháng, nhưng ở cái thôn xa lạ này, cô chỉ là vũ nữ khiêu dâm, chẳng ai cho mặt mũi, chỉ có thể mặc cho đàn ông làm nhục, phụ nữ lén nhổ nước bọt.

Đội trưởng vốn là tay lừa đảo nên ông ta chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra với vũ nữ, chỉ cần bản thân thu tiền là được.
Cuối cùng không biết là ai phát hiện vũ nữ đã chết, nhưng đám người đó vẫn tiếp tục điên cuồng.
Kiểu tụ tập này một khi đã bắt đầu thì không thể chấm dứt.
Hơn nữa cuồng hoan đã diễn ra, trước mắt cứ tận hứng đã, sau đó chỉ cần kết thúc qua loa là được.
Nếu không tiếp tục, sẽ có người cười nhạo mình nhát gan vô dụng.
Xong xuôi, mọi người giải tán, cũng không biết ai là người cuối cùng.
Bố mẹ và chú út nghĩ đây là chuyện của gánh hát nên không xen vào.
"Vậy thì thể thì sao?" Nghe xong, Huyền Hạo hỏi.
"Không phải thi thể ở trong quan tài à?" Bố tôi sững người một lúc.
"Không phải." Huyền Hạo lắc đầu, trầm giọng, "Ông có biết cô ta chết ở đâu không?"
Trên gương mặt búng ra sữa của anh loáng thoáng hiện lên sự tức giận, đôi mắt đen nhánh hình như cũng bị gì đó bao lấy.
Tôi lẳng lặng lắng nghe, giật mình nhớ lại đêm đó đã gặp cô ta ở WC.
Hút thuốc, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt mệt mỏi chán chường...
Cô ta rất cần tiền, vì thế trong bữa ăn mới đi kính rượu chú út, muốn tìm đường mưu sinh.
Nhưng chú út từ chối giúp đỡ, khi cô ta bị kéo đi, chú út giả vờ không nhìn thấy.
Nếu không phải gia đình gặp khó khăn, cần số tiền lớn để chữa trị cho bố mẹ và nuôi em gái, cô ta đã không đi đến bước đường cùng này.
Nhưng cô ta lại làm những chuyện mà các bậc phụ huynh cảm thấy bẩn thỉu.
Nếu đã không thể làm được gì thì thà trở thành nhân vật chính của cả bi kịch!
Sau khi chết, tên đội trưởng bị ăn thịt là vì ông ta chính là kẻ ăn thịt người, ông ta đáng bị thế.
Chú út chết vì thấy chết không cứu.
Cô tôi chết là vì không có thiện cảm với vũ nữ, còn hạ thấp cô ta, thế nên cô ta khiến cô út bị phát hiện trong trạng thái khỏa thân nằm dưới thân lão độc thân.
Mà bố mẹ và tôi cùng những người khác trong thôn đều thấy chết mà không cứu, mặc cho cô ta bị làm nhục đến chết.
Những chuyện này đều là sự trả thù của vũ nữ!
Mà tất cả chúng tôi đều đáng chết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận