Yêu Phượng Tà Long

Tiểu Hắc của mọi người đến rồi đây

Không giống với? “Vậy ngươi lúc trước vì sao cấp cho ta tâm hồn?” Không phải làm điều thừa sao?

“Đó là đề phòng ngươi bỏ chạy!”

Sở Tiếu Tiếu bĩu môi,“Ta mới không chạy!”

Tử Minh Tà nhéo nhéo cằm của nàng nói “Nói bằng hữu của ngươi là ai!” Kia giọng điệu như thế nào nghe có chút ai oán

Sở Tiếu Tiếu cười cười ở trong ngực hắn cọ cọ một hồi rồi mới nói “Một cái con mèo, ngươi có thể yên tâm rồi chứ " Chỉ là một con mèo nhỏ không nhất thiết phải ghen như vậy chứ

“Hừ! Ngươi chỉ có thể đối với ta cảm thấy hứng thú!”

Sở Tiếu Tiếu nhu thuận gật đầu “Ân, ta cam đoan đối với mấy con chó con mèo sẽ không có hứng thú!” (Tội Tiểu Hắc nhỉ)

Tử Minh Tà ở trên mặt nàng cắn một ngụm, nhíu mày nói “Đừng nghĩ lợi dụng sơ hở!”

Sở Tiếu Tiếu ai oán nhìn hắn một cái, tựa hồ rất là không cam lòng nói “Được rồi! Ta chỉ đối với ngươi có hứng thú!”

Tử Minh Tà mím môi nhìn nàng, hiển nhiên đối với của nàng có vẻ không hài lòng.

Sở Tiếu Tiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng “Tà, ta thật sự vừa gặp đã yêu ngươi sao?”

Tử Minh Tà như trước nhìn nàng trầm mặc không nói, Sở Tiếu Tiếu nhấc tay đầu hàng, nói “Tà, ta chỉ yêu mình ngươi.”

Tử Minh Tà trong mắt rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc hài lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, hết sức ôn nhu.

Độc Cô Tuyết thân thể như trước vẫn suy yếu, nhưng là nhìn vẻ mặt ôn nhu Độc Cô Uyên, nàng cũng rất thỏa mãn, ngược lại nghĩ đến chết của Hoàng Phủ Ngưng, trong lòng lại thập phần áy náy, nếu không phải hoàng huynh vẫn cùng nàng, có lẽ hoàng tẩu sẽ không phải chết.

“Tuyết Nhi......” Độc Cô Uyên thở dài đem nàng ôm chặt trong lòng, biết nàng suy nghĩ cái gì bèn an ủi nói “Tuyết Nhi, cái đó phải lỗi của ngươi! Cho dù ta có ở đó cũng chưa chắc có tác dụng!” Đây không phải đơn thuần là an ủi, mà lời hắn nói là sự thật, lần này hung thủ quá mức quỷ dị, trong hoàng cung cao thủ nhiều như mây, mà hành tung của hắn cũng không ai phát hiện được.

Độc Cô Tuyết nhíu mày, ôn nhu nói “ Chuyện lần này thật khó giải quyết?”

Độc Cô Uyên gật đầu, tuy rằng Tử Kình Thiên hứa hẹn sẽ cho hắn một cái công đạo, nhưng không biết chuyện lần này là do người hay linh thú hiện thân làm, cho nên hắn mới không dám rời đi nửa bước, sợ Tuyết Nhi hội sẽ bị thương.

Độc Cô Tuyết đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, cả người run lên, có chút sợ hãi hướng trong lòng Độc Cô Uyên.

“Meo meo......”

Một tiếng mèo kêu lên, hai người trong phòng liền thấy xuất hiện một hắc miêu, cặp mắt xanh biếc thập phần quỷ dị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng không khí xung quanh nó làm cả phòng xuất hiện tà khí, làm cho người ta phát lạnh.

Độc Cô Uyên đem Độc Cô Tuyết ôm chặt, hai mắt sắc bén nhìn hắc miêu đột nhiên xuất hiện, trong lòng thực khẳng định người giết chết Hoàng Phủ Ngưng cùng cung nữ kia là con hắc miêu này.

Hắc miêu nhìn Độc Cô Uyên toàn thân buộc chặt, một bộ dạng đề phòng, đôi mắt xanh biếc lộ ra tia khinh thường, tầm mắt nhìn Độc Cô Tuyết trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra một tia khát vọng, linh hồn nữ nhân này chắc cũng là mỹ vị a.

Vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng một cách tham lam, tư thế như chuẩn bị ăn cơm.

Độc Cô Tuyết cảm nhận cặp mắt kia đang nhìn mình, thân thể nhịn không được phát run, nàng không biết còn miêu này là gì, nàng rõ ràng không cảm nhận hơi thở linh thú, nhưng tại sao lại cảm giác nó so với linh thú còn khủng bố?

“Ngô......” Đột nhiên cảm giác trong thân thể có gì đó vô hình hướng ra bên ngoài, nàng cũng cảm thấy cái chết đang đến gần với mình, tròng mắt nhìn Độc Cô Uyên một cái, trong mắt lộ vẻ không thể bên tha.

“Không cần...... Tuyết Nhi......” Độc Cô Uyên chỉ cảm thấy khủng hoảng, lúc này hắn mới hiểu được, cái gì ngôi vị hoàng đế, cái gì thiên hạ, tất cả đều không quan trọng bằng nàng, nếu không có nàng, thì hắn cần thiên hạ làm gì.

Triệu hồi linh thú khế ước ma phong ra, con ma phong có thân hình bằng hai người lớn cộng lại, nhìn qua là một bộ dạng hung ác, nhưng là đối mặt với không khí quỷ dị kia, ma phong lại run rẩy căn bản không dám tiến lên.

Độc Cô Uyên trong lòng căng thẳng, hai tay rất nhanh kết ấn, trong miệng thì thào một chú ngữ khó hiểu, trong lòng duy nhất một ý niệm ó là không thể để Tuyết Nhi rời xa hắn.

Nhìn màu đỏ hỏa nguyên tố không ngừng tuôn ra, ánh mắt hắc miêu lộ ra tia khinh bỉ, lạnh lùng phun ra bốn chữ “Không biết lượng sức!”

Đang muốn ăn luôn linh hồn của nam nhân kia, thì phía sau truyền đến một tiếng ôn nhu “Tiểu Hắc......”

Thân hình Tiểu Hắc run lên, ngay cả linh hồn Độc Cô Tuyết chưa kịp hấp thụ đã xoay người bỏ chạy.

“Tiểu Hắc, lâu như vậy không gặp tư nhiên không nhìn ta mà đã muốn chạy trốn rồi, thật sự làm thương tâm a!” Dứt lời, đầu ngón tay hỏa diễm màu đỏ như linh xà linh hoạt đánh úp về phía Tiểu Hắc, phát ra tiếng vang.

“Không cần! Chủ nhân, ta sai rồi, không cần thiêu của ta ...ngao...a......” Thanh âm vang lên nghe thập phần thê thảm, một bên chật vật né tránh, một chút cũng không giống với bộ dạng uy phong vừa rồi, trong lòng khóc không ra nước mắt "ô ô......" Này chủ nhân vô lương tâm dường như lợi hại hơn a.

“A......” Hét thảm một tiếng, chỉ thấy hắc miêu quỷ dị kia bị hỏa diễm xích thành một cái bánh chưng.

Sở Tiếu Tiếu cười tủm tỉm thu hồi hỏa diễm, hỏa diễm cũng theo đó biến mất, còn lại là một chỉ là một con tiểu miêu trụi lông.

“Meo meo......” Tiểu Hắc kêu một tiếng, vẻ mặt ủy khuất, cũng không dám oán giận, chậm rãi đến bên chân Tử Minh Tà, ngẩng đầu nhìn Sở Tiếu Tiếu hắn ôm trong lòng, một bộ dáng đáng thương cười nhận sai " Chủ nhân ta biết sai rồi."

Độc Cô Tuyết bị Độc Cô Uyên ôm vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng là linh hồn cũng nhận một trận tổn thương.

Độc Cô Uyên gắt gao ôm nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, hoàn hảo là nàng không sao.Giương mắt nhìn về hai người ở cửa, trong mắt suy nghĩ, cặp mắt màu vàng bạc quái dị chứng tỏ nam nhân này là phế vật nhị hoàng tử, nhưng là phế vật thật sao.

Nhìn tiểu oa nương trong lòng hắn, một bộ dáng đáng yêu, tiểu oa nhi như ánh trăng chiếu sáng giữa trời tối nhưng là tại sao con hắc miêu quỷ dị kia lại gọi nàng là chủ nhân, nấu hắn đoán không sai, nàng hẳn là cùng người kia giống nhau không có chút thiên phú, chắc không phải là Sở gia nhị tiểu thư đi.

Lúc này hắn đột nhiên phát giác hắn vị nhị hoàng tử này còn phiền toái không bằng đi tìm Tử Huyền Diệp kia còn thoải mái hơn, mặc kệ đi dù sao thì bọn họ cũng cứu Tuyết Nhi, trong lòng nghĩ vậy nhưng Độc Cô Uyên vẫn chân thành nói “Cám ơn!”

Sở Tiếu Tiếu liếc nhìn hai người một cái, cười rất chi vô hại, trên mặt là thuần túy hảo kì “Thái tử là muốn cùng Tà luận võ?”

Nàng vốn là tùy ý hỏi, Độc Cô Uyên cũng nói sự thật “Ta sẽ thỉnh hoàng đế bệ hạ hủy bỏ lần này luận võ.”

Ách...... Sở Tiếu Tiếu vội vàng xua tay “Không cần không cần!” Chê cười rồi, nàng còn mong trận luận võ này nữa là.

“Oa nhi......” Tử Minh Tà bất đắc dĩ, nàng như thế nào lại muốn hắn cùng người khác luận võ.

Lúc này Độc Cô Tuyết lại đột nhiên mở miệng “Sở tiểu thư, thân thể của ngươi......”

Ân? Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, này Độc Cô Tuyết không giống như là biết chuyện gì, lúc này nàng nhắc tới chẳng lẽ là biết cái gì.

Độc Cô Tuyết do dự một chút, mới tiếp tục nói,“Ta cũng không dám khẳng định, nhưng là ta cảm giác U Minh cấm địa chắc có thể cởi bỏ phong ấn trên người ngươi!” Nàng chính là cảm giác có vẻ linh mẫn, đối với chuyện này nàng cũng không đặc biệt khẳng định, mà U Minh cấm địa lại thập phần nguy hiểm, cho nên nàng mới do dự lâu như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui