Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

(Edit: Sa + Beta: Dii)

Nước trong hồ bơi tung toé từng tầng bọt sóng, đôi chân trắng trẻo dưới làn nước quấn chặt vòng eo có màu da hơi sẫm hơn, trông kích tình một cách khó tả.

Trái cổ của Cố Chiêu trượt xuống, giọng khàn vô cùng: "Buông tôi ra đã."

"Tôi không muốn." Kỷ Tô sợ bị sặc nước lần nữa, quấn chặt lên người hắn hệt như một con bạch tuộc.

"Nghe lời." Cố Chiêu buông lỏng bàn tay giữ eo cậu: "Như này tôi không dạy cậu được."

Đùi của Kỷ Tô trượt xuống một chút, không khỏi đụng trúng phần cơ bắp rắn chắc.

Cậu cứng đơ người, bấy giờ mới nhận ra hai người đang ở tư thế gì, não cậu trống rỗng mất mấy giây.

Một tay Cố Chiêu lần theo vòng eo men xuống dưới, đặt trên chân cậu.

Kỷ Tô hoàn hồn, vành tai thoắt cái đỏ như ứa máu. Cậu luống cuống buông hai tay và hai chân ra, trong lúc hoảng loạn suýt nữa lại chìm xuống hồ.

May sao Cố Chiêu phản ứng nhanh, tay hắn túm lấy eo cậu, lần nữa vững vàng nâng cậu lên khỏi mặt nước.

"Khụ khụ..." Kỷ Tô vừa ho vừa than trách: "Chẳng vui khụ khụ... tôi không học nữa..."

"Được, vậy tạm thời không học." Cố Chiêu không ép cậu: "Đợi cậu sẵn sàng thì tôi lại dạy cậu."

Lần sau phải dẫn cậu đến hồ bơi tư nhân, lúc dạy sẽ tiện hơn.

Mực nước hồ bơi không quá sâu, Cố Chiêu cứ thế đứng trong nước, đỡ eo Kỷ Tô đưa cậu về bờ.

Vừa đặt mông xuống đất, tim Kỷ Tô như về lại chỗ cũ. Cậu giơ tay vuốt tóc trước trán lên, nhìn người dưới nước: "Cậu muốn bơi thêm một lúc nữa à?"

"Ừ." Cố Chiêu nhìn thoáng qua cậu, rồi lại lặn xuống nước.

Ánh mắt ấy hơi hung hiểm vô cớ, Kỷ Tô không hiểu được, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên mép hồ đợi người kia bơi xong.

Mấy phút sau, cuối cùng Cố Chiêu cũng lên bờ.

Nước nhỏ khắp người hắn, những giọt nước lớn lăn theo đường nét cơ bắp mượt mà săn chắc, cả người toát lên một vẻ gợi cảm ướt át.

Mắt Kỷ Tô vô tình dừng ở nơi nào đó, cậu không khỏi mở to mắt, sau đó cấp tốc rời mắt.

Cậu nhớ hình như hồi nãy ở dưới nước, cậu đã đụng trúng...

Nhưng trong tình huống đó, đối phương có phản ứng cũng là chuyện bình thường mà?

"Đứng lên." Cố Chiêu hơi cúi người, vươn tay ra với cậu: "Đi thay đồ."

"Hả? Được..." Kỷ Tô lập tức ra lệnh cho bản thân ngừng nghĩ lung tung, chống một tay xuống sàn đứng lên.

Cố Chiêu thả tay xuống, cất bước đi về phía trước.

Hồ bơi trang bị phòng thay đồ và phòng tắm riêng cho khách VIP. Kỷ Tô tắm rửa đơn giản, mặc quần áo của mình rồi ra ngoài.

Cố Chiêu nhanh hơn cậu một chút, thấy cậu ra, hắn thấp giọng gọi: "Qua đây."

Kỷ Tô đi sang: "Sao vậy?"

Cố Chiêu phủ chiếc khăn trong tay lên đầu cậu, lau mái tóc còn nhỏ nước cho cậu.

Kỷ Tô ngẩng mặt, qua kẽ hở giữa chiếc khăn, cậu chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của đối phương.

Đường nét có vẻ rất cứng rắn lạnh nhạt, nhưng bàn tay lau tóc cho cậu lại dịu dàng lạ thường, tạo nên cảm giác tương phản rất đặc biệt.

Cố Chiêu lên tiếng hỏi: "Nếu hồi nãy tôi không ngăn cản, cậu định add WeChat cô gái kia thật?"

Kỷ Tô điềm đạm giải thích: "Tôi chỉ thấy làm cô ấy lúng túng trước mặt mọi người không ổn lắm."

Cố Chiêu thoáng dừng tay, nâng mặt cậu lên qua lớp khăn lông: "Người muốn add WeChat của cậu nhiều thế, ai cậu cũng cho?"

Kỷ Tô lắc đầu: "Không phải, trong những tình huống khó lòng từ chối thì mới add."

Ánh mắt của Cố Chiêu trầm xuống: "Add WeChat xong thì sao?"

Kỷ Tô: "Xong thì thôi, tôi sẽ nói rõ với đối phương qua WeChat."

Cố Chiêu: "Nếu đã như vậy, hà cớ gì lại vẽ vời thêm chuyện?"

"Thì..." Kỷ Tô do dự: "Thì tôi thấy có lẽ như thế sẽ không làm người khác tổn thương."

Cố Chiêu hỏi tiếp: "Với cậu mà nói, họ chỉ là người xa lạ, tại sao cậu phải cân nhắc nhiều như thế?"

Kỷ Tô hơi nhíu mày: "Tôi cũng không biết."

Tính cách của cậu là thế, không biết từ chối người khác, đã quen lấy lòng người khác, cứ như...

Cứ như làm vậy thì người khác sẽ thích cậu.

"Người không thích cậu, cậu có lấy lòng kiểu gì cũng vô ích." Cố Chiêu nhìn vào mắt cậu, nói rõ từng câu từng chữ: "Người thích cậu vẫn sẽ thích cậu dù cậu đã từ chối họ."

Kỷ Tô đột nhiên sững sờ, không biết phải nói gì.

"Kỷ Tô, cậu phải học cách từ chối yêu cầu vô lý của người khác." Giọng Cố Chiêu vừa trầm vừa nghiêm túc: "Đừng phí sức lấy lòng người không quan trọng, đừng ép bản thân làm chuyện mình không thích."

"Tôi..." Kỷ Tô chỉ thốt ra được một chữ rồi vội vàng cụp mi, không muốn cho đối phương nhìn thấy ánh nước trong mắt mình.

Cố Chiêu buông tay, lạnh nhạt bổ sung: "Sau này gặp người nào muốn xin WeChat, cậu cứ từ chối thẳng là được."

Kỷ Tô: "Ừ..."

Hai người rời hồ bơi, gọi xe về trường.

Cố Chiêu đưa cậu tới dưới tòa ký túc xá như mọi lần, hắn dừng bước: "Vào đi."

Kỷ Tô cũng dừng lại, hỏi: "Cậu muốn lên ký túc xá của bọn tôi ngồi một lát không?"

Cố Chiêu nhíu mày: "Cậu đang mời tôi?"

Kỷ Tô gật đầu: "Ký túc xá của bọn tôi sạch lắm, các bạn cùng phòng khác cũng hoà đồng nữa."

Cố Chiêu nhìn cậu mấy giây, sau đó giơ tay vuốt mấy cọng tóc vểnh trên đầu cậu: "Tôi không lên đâu, tôi thích ở riêng với cậu hơn."

Kỷ Tô: "Ồ..."

Cố Chiêu rút tay về: "Đi đi."

Kỷ Tô xoay người đi về phía lối vào ký túc xá, cậu chợt ngoảnh đầu, vẫy tay: "Ngủ ngon, mai gặp."

Cố Chiêu đứng dưới ngọn đèn đường, nét cười nhạt nhoà hiện trên gương mặt điển trai: "Ừ, mai gặp."

*

Đầu tháng Sáu, thời tiết dần oi bức.

Việc học và cuộc sống của Kỷ Tô đều diễn ra theo kế hoạch, chỉ là bên cạnh cậu có thêm một người.

Trong vô thức, cậu và Cố Chiêu đã trở nên rất thân thiết, luôn luôn xuất hiện cùng nhau.

Hot boy Cố nổi tiếng là ngọn núi băng lạnh lùng, trên người viết rõ năm chữ to đùng— Người sống chớ lại gần.

Nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra, chỉ cần có Kỷ Tô bên cạnh, hơi thở đáng sợ của hot boy trường sẽ vơi đi nhiều.

Bản thân Kỷ Tô không nhận ra bầu không khí thân mật ấy, còn Kiều Cẩm lại không hài lòng trước tiên.

Hôm nay sau khi tan học, Kỷ Tô thuận miệng hỏi: "Tiểu Kiều, cậu muốn tới nhà thi đấu với tôi không?"

Kiều Cẩm đang cất sách vở, nghe vậy bèn ngoảnh đầu: "Cậu lại đi gặp Cố Chiêu?"

"Sắp có trận đấu bóng rổ, dạo này cậu ấy tập luyện vất vả lắm." Kỷ Tô đeo balo: "Tôi đến đưa nước cho cậu ấy."

"Cậu đưa nước cho cậu ta?" Kiều Cẩm vung tay: "Vãi, người muốn đưa nước cho hot boy trường xếp bảy tám vòng quanh sân bóng còn được đấy!"

Kỷ Tô bị chọc cười: "Cậu nói không sai, nhưng cậu ấy gọi tôi tới, tôi không thể không đi."

Bình thường Cố Chiêu chăm sóc cậu rất nhiều, nếu đưa nước mà cậu còn kì kèo thì không đáng mặt bạn bè lắm.

Kiều Cẩm xoa cằm: "Tô Tô, cậu có nhận ra dạo này cậu hay đi chung với Cố Chiêu lắm không?"

Kỷ Tô khựng lại: "Có hả?"

"Có!" Kiều Cẩm vô thức tăng âm lượng lên: "Thời gian cậu ở chung với tôi ít đi thấy rõ luôn!"

"Đâu có?" Kỷ Tô bật cười: "Rõ ràng hai đứa mình ngủ chung một ký túc xá mà."

"Không phải thế, dạo này cậu hay bỏ tôi đi chơi riêng với Cố Chiêu!" Kiều Cẩm càng nói càng thấy sai sai: "Tô Tô, cậu nói đi, tôi có còn là bạn thân nhất của cậu không?"

"Đương nhiên cậu là bạn thân nhất của tôi rồi." Kỷ Tô chuyển đề tài: "Chu Dương cũng chơi bóng, cậu muốn đi với tôi tới tìm cậu ấy không?"

Kiều Cẩm: "Muốn!"

Hai người đi bộ tới nhà thi đấu, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng huýt sáo và tiếng hò reo từ trong vang ra.

Kiều Cẩm tỏ vẻ hiểu rõ: "Chắc chắn hot boy Cố lại đang tùy tiện phô bày sự quyến rũ chết người của mình rồi."

Kỷ Tô: "..."

Sau khi bước vào sân thi đấu, đúng là cậu vừa nhìn đã thấy Cố Chiêu trên sân.

Chàng trai cao lớn hơn 1m9, mặc đồng phục bóng rổ màu đen, dáng cao vai rộng chân dài, dù đứng xa tít cũng có thể thấy rõ ngũ quan sâu hoắm góc cạnh.

Lúc chơi bóng Cố Chiêu luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khí thế còn mạnh hơn lúc rời sân, mạnh mẽ như báo săn vồ mồi, nhưng cũng toát lên vẻ tao nhã ung dung.

Dù chỉ là buổi tập luyện bình thường, nhưng người đến xem vẫn rất đông.

"Kiều Cẩm, Kỷ Tô!" Lúc này, giọng Vương Minh Triết vang lên, vẫy tay với họ: "Mau lên mau lên, chừa chỗ đẹp nhất cho mấy cậu đó!"

Kỷ Tô đi qua, ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng đầu, ngước mắt tìm bóng dáng nọ trên sân.

Cố Chiêu cũng thấy cậu. Cách nửa khoảng sân, hắn cười với cậu từ phía xa xa.

"AAAAA Cố Chiêu mới cười kìa!"

"Gì gì? Cố Chiêu cười với ai?"

"Hình như cậu ấy nhìn về phía tụi mình!"

......

Kỷ Tô tự động bỏ qua tiếng bàn tán ồn ào vang lên từ phía sau, đáp lại hắn bằng đôi mắt cong cong.

Cậu không khỏi nhớ lại lần đó, cũng ở nhà thi đấu này, cậu gom hết sự dũng cảm để cười với Cố Chiêu, nhưng lại bị đối phương phớt lờ.

Ai mà ngờ được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, họ đã trở thành bạn bè thân thiết.

"Bộp", Cố Chiêu nhẹ nhàng ném một cú ba điểm.

"Anh Cố mãi đỉnh!" Vương Minh Triết khen, sau đó quay đầu hỏi: "Buổi tối câu lạc bộ bóng rổ có tiệc liên hoan, các cậu muốn đi cùng bọn tôi không?"

Kỷ Tô từ chối khéo: "Tôi không đi đâu, tôi cũng không thân với những người khác."

"Có gì đâu, cậu với Vương Minh Triết tôi đây quen thân là được!" Vương Minh Triết phất tay một cái đầy phóng khoáng: "Kiều Cẩm, cậu thấy đúng không?"

Kiều Cẩm cười to: "Đúng đúng đúng! Ai máu mặt được như anh Vương đây chứ?"

Kỷ Tô cũng cười: "Lát nữa rồi tính."

Thời gian nghỉ giữa hiệp, Cố Chiêu đi qua khu nghỉ ngơi.

Kỷ Tô cầm chai nước đứng lên, vừa đi được hai bước đã bị một giọng nam sau lưng gọi lại: "Kỷ Tô!"

Cậu quay người, lịch sự trả lời: "Chào cậu."

Cậu trai thanh tú mở lời giới thiệu bản thân: "Tôi tên Hà Quân, cũng là thành viên câu lạc bộ âm nhạc, cậu còn nhớ tôi không?"

Kỷ Tô gật đầu: "Nhớ, có một lần cậu cho tôi mượn dù."

"Đúng đúng đúng!" Hà Quân gật đầu lia lịa: "Tốt quá, không ngờ cậu vẫn nhớ tôi!"

Kỷ Tô hỏi: "Cậu có việc gì à?"

Hà Quân ngập ngừng: "Ờm... cậu thân với Cố Chiêu lắm đúng không?"

Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng Kỷ Tô, cậu chỉ ậm ờ đáp lại một tiếng: "Ừm."

""Tôi thích Cố Chiêu đã lâu, nhưng mãi mà không dám nói chuyện với cậu ấy..." Nét mặt Hà Quân trông vừa ngượng ngùng vừa chờ mong: "Cậu cho tôi số WeChat của cậu ấy được không?"

Kỷ Tô: "..."

Cậu có phải ông tơ đâu, sao ai cũng tới tìm cậu nhờ se duyên thế?

"Cậu yên tâm, tôi không nói với ai là cậu cho tôi số WeChat đâu." Hà Quân liên tục nài nỉ: "Nể tình chúng ta đều là thành viên câu lạc bộ âm nhạc, trước đây tôi còn giúp cậu, lần này cậu giúp tôi nha?"

Nếu bình thường nói đến ơn huệ, có lẽ Kỷ Tô sẽ dao động.

Nhưng ngay lúc này, lời Cố Chiêu từng nói vang lên trong tâm trí cậu.

"Kỷ Tô, cậu phải học cách từ chối những yêu cầu vô lý."

Kỷ Tô mím môi, ánh mắt trở nên kiên định: "Xin lỗi, tôi không thể cho cậu số WeChat của Cố Chiêu."

"Tại sao?" Hà Quân vẫn chưa từ bỏ: "Chỉ là số WeChat thôi mà, dù có được chấp nhận hay không thì tôi cũng không làm cậu khó xử."

"Bởi vì việc nào ra việc đó, tôi không thể tự tiện cho cậu số WeChat của cậu ấy được." Giọng Kỷ Tô bình thản: "Nếu cậu thật lòng muốn add WeChat Cố Chiêu, cậu có thể tự xin cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang..."

Vừa ngoảnh đầu đã bất thình lình chạm phải một đôi mắt đen kịt.

Cố Chiêu cầm khăn trong tay đứng ở đó, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Hà Quân cũng thấy hắn, vừa định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt rét lạnh ấy, chẳng nói câu nào đã chạy mất.

Kỷ Tô: "..."

Vậy cậu phí lời hết cả buổi, nhưng hiệu quả chẳng mạnh bằng sức sát thương từ ánh mắt của Cố Chiêu?

Cố Chiêu nhấc đôi chân dài đi đến trước mặt cậu.

Kỷ Tô mở nắp chai nước trong tay, đưa cho hắn: "Vất vả rồi."

Cố Chiêu nhận lấy chai nước, uống một hơi hết hơn nửa chai.

Hắn uống rất vội, nước không kịp nuốt xuống men theo cằm chảy xuống cổ áo. Nước thấm ướt áo chơi bóng, dính sát vào cơ thể, làm nổi bật đường nét cơ ngực rắn rỏi săn chắc.

Kỷ Tô nhìn thoáng qua, rồi lại lén nhìn cái nữa, lòng thầm ngưỡng mộ.

Đời này cậu không tập được cơ bắp hoàn hảo như thế thật sao?

Cố Chiêu ngước mắt: "Nhìn cái gì?"

"Không nhìn gì hết." Kỷ Tô vội vàng ngẩng mặt lên: "Phải rồi, chuyện hồi nãy..."

Cậu đang nghĩ xem phải nói như thế nào thì nghe Cố Chiêu nói bên tai cậu: "Làm tốt lắm."

Kỷ Tô: "Hả?"

"Tôi nói——" Cố Chiêu xoa gò má cậu bằng ngón tay ươn ướt và nóng rực: "Cậu làm tốt lắm."

Kỷ Tô chớp mắt, vành tai bỗng dưng tỏa nhiệt.

Mỗi khi Cố Chiêu nói chuyện với cậu bằng giọng điệu thế này, cậu cứ cảm giác bản thân giống một đứa trẻ được khen ngợi.

Trái cổ của Cố Chiêu nhúc nhích, ngón tay hắn mân mê vành tai đỏ rực.

"Phải rồi, hồi nãy Vương Minh Triết nói tối nay các cậu có tiệc liên hoan." Kỷ Tô nhớ lại: "Cậu ấy mời tôi với Tiểu Kiều đi cùng."

Cố Chiêu rút tay về: "Cậu muốn đi không?"

Kỷ Tô do dự: "Tôi..."

Cố Chiêu hờ hững: "Muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi."

Kỷ Tô cười: "Vậy tôi đi."

Dù sao đã có Cố Chiêu, cậu cũng quen những người khác, nên không cần làm dáng quá.

Cố Chiêu đáp: "Ừ."

*

Tập luyện xong, mọi người cùng đi liên hoan ở gần trường.

Thành viên CLB bóng rổ đông, chia thành hai bàn, Kỷ Tô vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Chiêu như mọi lần.

Mọi người cười vang trò chuyện uống rượu, không lâu sau có người chú ý tới Kỷ Tô, định mời cậu một ly.

Kể từ lần say rượu trước, Kỷ Tô không uống rượu nữa. Nhưng ở bữa tiệc liên hoan như thế này, không uống một ly lại không hợp lẽ lắm.

Cậu đang định bưng ly rượu lên, lại bị một bàn tay đè xuống.

Cố Chiêu đổi sang tay còn lại, cầm ly rượu trước mặt mình lên, rót vào miệng.

"Hay! Anh Cố phóng khoáng!"

""Không đúng, rốt cuộc ly này tính cho ai?"

"Ai muốn uống?" Giọng Cố Chiêu vẫn bình thản: "Thì uống với tôi."

"Thôi thôi, không dám không dám!"

"Ai dám uống với anh Cố chứ! Chán sống rồi à!"

...

Mọi người nói luôn miệng, chợt có ai đó la to: "Anh Cố, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Kỷ Tô là gì, sao cậu bảo vệ cậu ấy quá vậy?"

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn phút chốc yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Tim Kỷ Tô giật thót, nhìn sang người bên cạnh theo phản xạ.

Giữa khoảng lặng, Cố Chiêu hờ hững vặn lại: "Liên quan gì tới cậu?"

"Hahahahaha!" Câu nói này đúng chuẩn "Cố Chiêu", mọi người cùng cười vang.

Kỷ Tô thầm thở phào một hơi, lặng lẽ bưng nước ép lên uống một hớp.

"Chuyện này mà đám trai thẳng các cậu cũng hỏi!" Vương Minh Triết vỗ mạnh bàn: "Chẳng nhìn thử xem Kỷ Tô trông thế nào, còn các cậu trông thế nào?"

Chu Dương cười đáp: "Đúng đấy."

Đề tài này được cho qua như thế, trên bàn lại trở về với sự ồn ào.

Buổi liên hoan kết thúc lúc đã hơn chín giờ.

Dù mọi người không dám quấy Cố Chiêu, nhưng dù sao cũng là tiệc liên hoan nội bộ CLB, sau cùng hắn vẫn uống mấy ly.

Cố Chiêu ngồi tựa vào ghế, ngón tay thon dài day ấn đường.

"Say rồi phải không?" Kỷ Tô nhìn hắn với vẻ lo lắng: "Tụi mình bắt xe về đi."

"Chỗ này khá gần nhà tôi." Cố Chiêu nhìn cậu: "Tối nay về nhà tôi ở một đêm."

Kỷ Tô không nghĩ nhiều: "Ừ, vậy tôi đưa cậu về."

Sau khi tạm biệt những người khác, Kỷ Tô dìu Cố Chiêu đứng lên, hai người cùng đi ra ngoài.

Trên đường về nhà, Cố Chiêu ôm lấy bờ vai gầy, trông như dựa cả người lên người Kỷ Tô, nhưng thực ra chẳng nỡ đè nặng lên người cậu tí nào.

Trước lạ sau quen, lần thứ ba đến đây, Kỷ Tô thành thạo nhập mật mã, mở cửa.

Cậu dìu Cố Chiêu đến bên sô pha, đang định để hắn nằm xuống, không biết vướng vào đâu mà cả người ngã nhào lên người đối phương.

Cố Chiêu uống rượu, nhiệt độ cơ thể rất cao. Kỷ Tô nằm sấp trên lồng ngực săn chắc to rộng, mùi rượu nồng nặc và se lạnh cứ thoảng quanh chóp mũi. Trong thoáng chốc cơn chóng mặt ùa đến, chừng như cậu cũng đang say.

Cho đến khi cơ thể kề sát vào người mình xảy ra những biến đổi có thể thấy rõ bằng mắt thường, cậu mới chợt hoàn hồn, hốt hoảng định đứng dậy.

Kết quả càng hoảng thì càng rối, không những chẳng suôn sẻ ngồi dậy được, mà lòng bàn tay còn đè mạnh lên cơ ngực nóng hầm hập.

Cố Chiêu mở hai mắt, ngọn lửa bùng lên dưới con ngươi.

Kỷ Tô run rẩy cả người, vội vàng lùi về sau, ngã ngồi lên thảm.

Cố Chiêu hít sâu một hơi, ngồi dậy khỏi sô pha, đưa một tay về phía cậu.

"Tôi không sao..." Kỷ Tô vịn bàn trà bò dậy: "Tôi đi rót cho cậu ly nước."

Cố Chiêu ngả lưng trên sô pha, một tay đỡ trán, đôi đồng tử sâu không thấy đáy luôn dõi theo bóng lưng ấy.

Kỷ Tô rót một ly nước ấm rồi quay lại chỗ sô pha, quỳ một gối lên ghế, đưa ly nước đến bên môi hắn.

Bất thình lình, một khung cảnh tương tự loé lên trong tâm trí cậu, có điều nhân vật chính đã thay đổi.

Lần trước cậu say, hình như Cố Chiêu cũng chăm sóc cậu như thế này.

Chỉ là so với cậu, tửu lượng của Cố Chiêu cao hơn nhiều...

Trong lúc lơ đễnh, tay của cậu run lên làm đổ ít nước ra ngoài.

"Xin lỗi..." Kỷ Tô xin lỗi theo phản xạ, duỗi tay lau nước trước ngực Cố Chiêu.

Ngón tay lành lạnh cọ qua ngực, bụng ngón tay vừa mềm vừa mịn, Cố Chiêu hơi nhíu mày, giơ tay nắm ngón tay cậu.

Kỷ Tô dừng động tác, định rụt tay về nhưng không rút ra được.

Giọng Cố Chiêu vừa trầm vừa khàn: "Tôi nói rồi, không cần phải xin lỗi tôi."

"Tôi quên mất..." Kỷ Tô bỗng thấy căng thẳng, thử gợi chuyện: "Thực ra tối nay cậu không cần cản rượu giúp tôi đâu, không thì đã chẳng say thế này."

Cố Chiêu không tiếp lời, hắn nắm tay cậu, từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng trên ngực.

"Thịch thịch thịch..."

Tiếng tim đập mạnh từng tiếng nối tiếp nhau, va vào lòng bàn tay cậu làm nó tê rần.

Kỷ Tô co ngón tay lại, nhịp tim cũng bị quấy nhiễu, lắp bắp hỏi: "Sao, sao vậy, cậu khó chịu ở đâu à..."

Âm cuối dần biến mất trong không khí.

Cố Chiêu đang nhìn cậu chăm cú, đôi mắt đen láy thâm trầm đong đầy thứ tình cảm phức tạp mà cậu không hiểu được, nhưng đủ để khiến cậu hãi hùng.

"Kỷ Tô." Giọng Cố Chiêu khản đặc, nói: "Chẳng phải cậu luôn hỏi tôi tại sao lại tốt với cậu ư?"

Nhịp tim của Kỷ Tô tăng nhanh, cậu loáng thoáng cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ sắp xông ra.

Cố Chiêu không hề cho cậu cơ hội chạy trốn, tự hỏi tự trả lời: "Vì tôi thích cậu."

"Bùm", đại não của Kỷ Tô nổ tung, lập tức trở nên trống rỗng.

Mấy giây sau, cũng có thể là lâu hơn, đại não chết máy mới khởi động lại.

Thích?

Cố Chiêu nói... thích cậu?

"Cố Chiêu, cậu đừng đùa nữa." Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tô là cảm thấy vô lý: "Cậu say rồi đúng không?"

Cậu lại cố rút tay mình về, nhưng bị nắm càng chặt hơn.

"Tôi rất tỉnh táo." Cố Chiêu không chớp mắt nhìn cậu đăm đăm: "Cậu cũng hiểu rõ, tôi không đùa."

"Tôi..." Kỷ Tô định nói gì đó nhưng chẳng thốt nổi nên lời.

"Đương nhiên cậu có thể từ chối tôi, một lần rồi hai lần, trăm lần rồi nghìn lần." Giọng Cố Chiêu rất khàn, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc hơn cả: "Nhưng tôi sẽ không từ bỏ chỉ vì lời chối từ của cậu."

Tim Kỷ Tô đập loạn xạ, giữa tiếng thình thịch đinh tai nhức óc của mình, cậu loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.

"Người không thích cậu, dù cậu có lấy lòng đến đâu đi nữa cũng vô ích. Người thích cậu sẽ không vì lời từ chối của cậu mà ngừng thích cậu."

Hoá ra cho đến tận giây phút này, cậu mới thật sự hiểu được câu nói ấy.

Giữa sự thinh lặng dai dẳng khiến người ta ngạt thở này, Cố Chiêu từ từ nở nụ cười: "Kỷ Tô, tôi cũng là người như vậy."

"Kể cả khi đụng phải tường nam, tôi cũng sẽ không lùi bước."

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tô: Có thể từ chối thật à?

Cố cẩu: Từ chối một lần thì ghi nợ một lần, sau này tôi sẽ đòi lại từng khoản một.

Mẹ ruột: Làm người đi con!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui