Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân


Tháng 5 vừa đến, tiết trời nóng sôi.

Trên đầu là mặt trời rực rỡ cháy sáng, dưới đường người tới kẻ lui đều mặc áo mỏng quần ngắn, trang phục điển hình ngày hè.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên dịp Quốc tế Lao động[1], sân rộng trước các trung tâm thương mại đều xếp đầy hàng quán, các gian đều đặt rất ngay ngắn trật tự, phần lớn đều là mặt hàng ẩm thực muốn nhân dịp này tuyên truyền một chút sản phẩm của mình.

Mỗi một món ngon được chăm chút tỉ mỉ đều tỏa ra mùi hương mê người, dụ dỗ từng bước chân tới lui không nghỉ dừng lại.
Khương Lam đeo ba lô trên lưng, ỷ vào chiều cao vượt trên trung bình của mình quét mắt các quầy hàng hết một vòng, cuối cùng dừng lại, dính chặt vào hàng móng heo nướng không nỡ dứt ra.
Gian hàng này cũng là gian có người mua đông nhất, chỉ cần ngửi thấy từng đợt mùi hương quyến rũ bay ra là biết chắc chắn ăn ngon.
"Thơm quá nha." – Toan Nghê từ túi áo Khương Lam thò ra nửa cái đầu, cặp mắt mèo tròn xoe thèm thuồng nhìn chằm chằm vào dãy móng heo được nướng vàng ruộm chảy mỡ mê người phía trước.

Khương Lam cúi đầu nhìn em trai, cậu đã thấy được mấy chữ 'Muốn ăn muốn ăn' viết đầy mặt Toan Nghê.
"Anh vẫn chưa nhận lương tháng này."
Khương Lam cũng thèm, nhưng tiền ăn lại không dư mấy, ngày mười tháng này mới đến ngày lãnh lương, hai anh em cậu cũng thật sự không còn tiền ăn vặt.

Ấn đầu em trai lại vào túi áo, Khương Lam quyết tuyệt dứt ánh mắt đang dính chặt vào móng heo nướng của mình ra, quay người rời xa nơi 'đau đớn' ấy, lại nói với Toan Nghê, cũng không biết là đang an ủi em trai hay là an ủi chính mình:
"Đến nhà hàng, chắc chắn sẽ có thức ăn ngon."
Toan Nghê ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, hai tai nhỏ tròn tròn thất vọng cụp xuống, lại rất hiểu chuyện mà không mè nheo nữa.

Rốt cuộc, anh năm mới vừa dọn ra riêng, muốn nuôi sống hai anh em với chừng ấy lương tháng đã rất khó khăn rồi, mình cũng không thể gia tăng thêm gánh nặng cho gia đình khốn khổ này nữa.
Hai anh em ăn ý bỏ móng heo nướng qua một bên, đi vào trung tâm thương mại, bấm thang máy lên lầu năm.
Hôm nay, cậu đến đây là để xem mắt.
Đối với buổi xem mặt làm mai đầy đột ngột này, Khương Lam ban đầu rất muốn từ chối.

Một thượng cổ đại yêu vừa dọn ra riêng muốn độc lập kinh tế không phụ thuộc gia trưởng lại ăn nhiều đến nghèo rớt mồng tơi như cậu, cảm thấy trong nhà thêm một người chính là thêm một cái miệng ăn, cậu nuôi không nổi.
Nhưng trưởng phòng Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình Yêu Tộc tham gia vài cuộc hội nghị xong lại cho rằng số lượng yêu quái độc thân quá nhiều gây bất lợi với gia tăng yêu khẩu, càng khiến trật tự xã hội và hòa bình giữa người – yêu càng thêm đi xuống, bởi vậy mới vỗ trán nghĩ ra một quy định mới: Yêu tộc không được độc thân.
Trưởng phòng Hồ thậm chí còn mời riêng Nguyệt Lão đến Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình Yêu Tộc làm việc, phải tìm đối tượng làm mai cho một đám yêu quái lớn tuổi vẫn còn ế.
Quy định vớ vẩn như thế đương nhiên bị các yêu quái lớn tuổi nhất trí phản đối, Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình Yêu Tộc cũng gặp phải rất nhiều khó khăn trong việc thi hành công tác.

Để đảm bảo mở đầu thuận lợi, trưởng phòng Hồ mới đi tìm Khương Lam.
Khương Lam là hậu duệ của Tổ Long, trong mắt một đám yêu quái tầm thường bình phàm là rất có uy tín.

Hơn nữa chỉ có một ít đại yêu mới biết nguyên nhân khiến con trai Tổ Long phải rời khỏi Long Cung đến xã hội loài người kiếm ăn là gì.

Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình Yêu Tộc của trưởng phòng Hồ và Tổ Đặc Vụ mà Khương Lam làm việc đều thuộc về Cục Quản Lý Yêu Tộc Giang Thành.

Làm đồng sự, anh đương nhiên biết tiểu Thao Thiết này bề ngoài có vẻ hào nhoáng phú quý, thực ra lại rất nghèo, bình thường cơm cũng không ăn được no.

Các gia trưởng ở Long Cung đều không yên tâm, còn lén lút nhờ anh quan tâm cậu nhiều một chút.
Giờ phút này, trưởng phòng Hồ cảm thấy cơ hội để quan tâm tiểu Thao Thiết đã đến rồi.

Để đảm bảo quy định mới được thực hiện thuận lợi, anh lập ra chính sách trợ cấp, những ai thành công tìm được 'gấu' có thể cùng nhau đến Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình Yêu Tộc lãnh một vạn tệ.

Mà với tư cách là đại yêu thời thượng cổ, Khương Lam chỉ cần dẫn đầu chúng yêu thành công thoát ế là có thể biến thành một tấm gương mẫu mực cho yêu yêu noi theo.

Chỉ cần nhận lời đi xem mặt là có ngay một vạn, nếu xem mặt thành công lại thưởng thêm một vạn nữa.
Đương nhiên, một vạn thêm vào đó là do chính trưởng phòng Hồ bỏ tiền túi trợ cấp.

Khương Lam nghe xong, quả nhiên động lòng.
Hiện tại cậu đang làm ở Tổ Đặc Vụ, những nhiệm vụ mà tổ của cậu đang nhận đều có độ nguy hiểm lớn, đương nhiên tiền thưởng cũng cao, dù là thượng cổ đại yêu thích xa hoa lãng phí cũng có thể sống đến thoải mái dễ chịu.

Nhưng Khương Lam không giống thế.

Kể từ khi chào đời, Thao Thiết đã có sẵn năng lực cắn nuốt vạn vật, năng lực này khiến cậu trở thành bất khả chiến bại, cũng làm cậu không biết cảm giác ăn no là thế nào.

Vạn vật trên thế gian, trong mắt một con Thao Thiết ăn không đủ no, đều là thức ăn, không hơn.

Vào thời thượng cổ, Thao Thiết bị đưa vào danh sách hung thú, cùng với Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, được gọi là "Tứ Hung", bởi vì Thao Thiết đói đến hoa mắt không gì không ăn.
Đương nhiên, đó là chuyện thời thượng cổ, bây giờ là xã hội hiện đại, phần lớn yêu tộc đều có chín năm giáo dục bắt buộc và tố chất được hun đúc từ tinh thần xã hội chủ nghĩa.

Từ khi đến với thế giới loài người, Khương Lam chính là yêu quái tốt biết tuân thủ kỷ pháp.

Khuyết điểm duy nhất là ăn quá nhiều, ngay cả tiền thưởng kếch xù từ Tổ Đặc Vụ cũng như muối bỏ bể.

Hơn nữa, nhiệm vụ cấp cao không phải lúc nào cũng có, đều là nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm, ngày thường Khương Lam chỉ có thể dựa vào lương cơ bản miễn cưỡng sống tạm.
Số tiền thưởng mà trưởng phòng Hồ nói, trong mắt một người gần đây không nhận được nhiệm vụ nào như Khương Lam mà nói, là một số tiền không tưởng! Chỉ cần đến xem cái mặt là có ngay một vạn tệ bỏ túi, cậu không đi thì ai đi.
Chờ có tiền rồi, em trai nhỏ muốn ăn bao nhiêu móng heo nướng đều có thể mua!
Vì thế, Khương Lam – kẻ cúi đầu trước tiền tài – đã đến nhà hàng.

Có thoát ế hay không không quan trọng, quan trọng là có tiền cái đã.
Thang máy dừng lại ở lầu năm, Khương Lam duỗi chân đi đến nhà hàng đã hẹn.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng Tây được trang trí vô cùng thanh nhã đẹp mắt, hoàn cảnh an tĩnh nhẹ nhàng, phục vụ chu đáo lễ phép.

Trước kia lúc túi còn rủng rỉnh Khương Lam cũng từng tới, đương nhiên là vì hoàn cảnh và thái độ phục vụ ở đây quan hệ trực tiếp tới giá cả của nó.

Nghĩ nghĩ số dư đáng thương trong thẻ, Khương Lam thấp thỏm không thôi.
Được phục vụ hướng dẫn, cậu tìm đến ghế dài hẹn trước, quả nhiên có một thanh niên trẻ tuổi đã ngồi sẵn, hẳn chính là đối tượng xem mắt của cậu – Ứng Kiệu.
Nghe trưởng phòng Hồ nói, Ứng Kiệu là một vị đại lão mà ảnh phải dùng rất nhiều quan hệ mới mời đến được, đẹp trai có tiền chắc chắn ăn không nghèo, bảo Khương Lam nhất định phải thành công.
Cậu lễ phép chào hỏi đối phương:
"Chào anh, tôi là Khương Lam."
Ứng Kiệu nhìn đồng hồ trên tay mình, vừa vặn đúng mười một giờ, nét bực bội trên mặt cũng giảm đi một ít, giơ giơ cằm nói:
"Tôi là Ứng Kiệu, cậu ngồi đi.

Tôi đã gọi món rồi."
Khương Lam "Ừm" một tiếng, ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt không chút kiêng dè mà đánh giá Ứng Kiệu.
Trưởng phòng Hồ đúng là không lừa cậu, Ứng Kiệu xác thật rất đẹp, dù đem ra so với các anh em nhan sắc xuất chúng khác của cậu cũng có thể xếp đến á hậu.

Nhưng lúc này đuôi mắt phượng của anh ta nhếch lên, nhấp môi, có vẻ không phải kiểu người dễ tính.

May mắn trước nay Khương Lam vốn ôn hòa, chỗ cậu làm có nhiều đồng nghiệp tính tình còn quái đản hơn nhiều, cho nên cũng không mấy để bụng thái độ khó ở của Ứng Kiệu.

Cậu thôi không đánh giá người đối diện nữa, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế như em bé chờ ăn.
Trong lúc Khương Lam đánh giá anh, chính Ứng Kiệu cũng đồng thời quan sát cậu.
Buổi xem mắt hôm nay đều là do anh bị ép tới, anh nợ Hồ Xán một ân tình, lần này Hồ Xán đi kiếm chuyện còn xin anh giúp đỡ làm gương tốt cho chúng yêu, cho nên, để trả nợ ân tình, anh không thể không đi một chuyến.

Cũng như Khương Lam, anh không hề mang thái độ nghiêm túc khi đến đây, chỉ làm ra vẻ cho có mà thôi, ngay cả hồ sơ về đối tượng xem mắt lần này anh cũng lười giở ra xem.
[1] Ở TQ, lễ QTLĐ có tận 3 ngày nghỉ (1 ngày là 1/5, còn hai ngày còn lại là điều chỉnh ngày phép hoặc dời ngày nghỉ thứ 7 chủ nhật lên ghép lại thành 3 ngày nghỉ liên tiếp), từ năm 2008 trở về trước thì QTLĐ bên đó được nghỉ tận 1 tuần hay còn gọi là tuần lễ vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui