Đặc biệt là tiểu yêu quái đang trong giai đoạn phản nghịch.
Ứng Kiệu rũ mắt, hai chân bắt chéo, một tay cầm sách, một tay nhẹ nhàng đánh lên tay vịn sô pha, trong lòng tính toán xem làm cách nào để dỗ dành tiểu yêu quái trước, sau đó mới từ từ dẫn đường em ấy sùng bái một thần tượng khác vừa chính nghĩa vừa cường đại.
Ví dụ như anh đây.
Ứng Long nhất tộc chính là thiên thần hạ phàm, vừa sinh ra đã mang điềm lành.
Chẳng lẽ so với hung thú Thao Thiết không đáng giá sùng bái hơn sao?
Trần Họa giương mắt nhìn Ứng Kiệu ngồi ở đàng kia, biểu tình trên mặt như cầu vồng đổi tới đổi lui liên tục, trong lòng càng chắc chắn Ứng Kiệu ước chừng là bị cái gì đó kích thích.
Một lúc lâu sau, anh đứng lên chuẩn bị ra ngoài, lúc đi đến cạnh cửa lại xoay người chỉ chỉ chồng sách trên sô pha:
"Mấy quyển này rất thú vị, ông giúp tui chọn một phần quà đáp lễ cho đám người Khai Minh đi, cứ chọn từ trong kho của tui."
Nói xong, dừng một chút, bồi thêm một câu:
"Lại chuyển lời giùm tui, bảo với mấy người họ, thân là trưởng bối nên chuẩn bị lễ gặp mặt và bao lì xì cho đầy đủ, chờ thời cơ đến, tui sẽ dẫn người tới nhà chào một tiếng."
Trần Họa: .
Đến bây giờ ngài còn chưa bị đánh chết, chủ yếu phải quy công cho không ai đánh thắng được.
Bằng không, cỏ trên mộ giờ này đã sớm cao hai mét.
* * *
Tám giờ rưỡi sáng, Khương Lam uể oải ỉu xìu mà ra cửa đi làm.
Đêm qua cậu ngủ không ngon, mơ một giấc lung tung rối loạn.
Đầu tiên cậu mơ thấy Ứng Kiệu lại nói xấu cậu ngay trước mặt, quá giận dữ nên cậu đã biến về nguyên hình, kết quả hù chết Ứng Kiệu.
Vội vội vàng vàng đem rắn chết Ứng Kiệu đưa đi chạy chữa, thật vất vả mới cứu sống, Ứng Kiệu lại không nhớ được cậu, vừa nhìn thấy mặt là điên cuồng la hét, nói không có loại bạn bè như mình.
Cậu thương tâm rời xa anh, nhớ tới còn phải đi làm, mới hoảng hốt sốt ruột chạy đến văn phòng, kết quả quên biến lại hình người, nguyên hình Thao Thiết lập tức đâm sập cả tòa nhà tổ dân phố.
Chủ nhiệm Trình nổi giận lôi đình đuổi việc cậu.
Không chỉ mất đi bằng hữu, cậu còn mất cả sự nghiệp.
Mộng thật sự quá thảm.
Khương Lam lập tức bị dọa tỉnh, cả buổi sáng đều uể oải, không có tinh thần.
Ngày hôm qua cậu còn tính toán sẽ nói thật cho Ứng Kiệu mình chính là Thao Thiết, nhưng sau giấc mơ lộn xộn kia xong, Khương Lam cảm thấy vẫn nên chờ thêm một thời gian thì ổn thỏa hơn.
Chờ khi quan hệ giữa hai người họ càng quen thuộc thân cận, cậu lại thẳng thắn thân phận mình sau.
Khi đó Ứng Kiệu hẳn là sẽ hiểu được, Thao Thiết thật ra cũng không tàn bạo khủng bố như lời đồn.
Không tin lời đồn, không truyền lời đồn, họ vẫn là bạn tốt.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Khương Lam dừng ở ven đường mua một chén mì khô, hai cái trứng luộc nước trà và một ly sữa đậu nành, vui vẻ đến chỗ làm.
Hôm nay chủ nhiệm Trình tới sớm, nhìn thấy Khương Lam mang theo hai quầng thâm đen thùi trên mặt đi tới, ông xách bình giữ nhiệt đựng nước cẩu kỷ, thấm thía mà giáo dục:
"Người trẻ tuổi cũng phải chú ý dưỡng sinh, thức đêm nhiều rụng tóc, chờ khi cậu thành như chú đây, hối hận cũng không kịp."
Nói xong, ông còn thổn thức mà sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi của mình.
Mặt mũi Khương Lam lập tức tràn đầy khủng hoảng.
Vừa vặn Tiết Mông ra tới vứt rác, thật vất vả nghẹn cười lại, chờ chủ nhiệm Trình đi rồi, nhỏ giọng nói với cậu:
"Ông đừng nghe chú ấy nói bừa, chú ấy hói là do di truyền đấy, hói đã ba đời rồi.
Thanh niên tụi mình lượng tóc khả quan, không trọc được đâu."
Khương Lam lúc này mới yên tâm.
Yêu quái không giống người, nếu là tóc trọc, hơn phân nửa lông lá trên người cũng tao ương.
Ngẫm lại xem, một con Thao Thiết trọc đầu rụng lông đuôi, khó coi đến chừng nào a?
Ngồi xuống vị trí của mình, Khương Lam lột hai cái trứng luộc nước trà ra thật sạch sẽ, lại đổ sữa đậu nành vào một cái chén cạn – đây là bữa sáng của Toan Nghê.
Còn bữa sáng của cậu là mì khô và nửa ly sữa dư còn lại.
Không nhanh không chậm mà ăn sáng xong, vừa vặn kịp giờ vào làm.
Chủ nhiệm Trình đã quay lại, gọi mọi người đến phòng hội nghị lớn mở họp.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi nhận việc Khương Lam được nhìn thấy các đồng sự ở những bộ phận khác trong tổ dân phố.
Toàn bộ thành viên thêm lên ước chừng có hơn hai mươi người, phân đều ra năm bộ phận, ngoại trừ phòng dân chính của cậu ra, còn có thêm phòng hành chính công đoàn, phòng kế hoạch hóa gia đình, phòng tài chính và phòng kinh tế.
Bao gồm cả chủ nhiệm Trình, tổng cộng lớn nhỏ có cả thảy năm vị lãnh đạo.
Mọi người quy quy củ củ ngồi ở phòng họp, nghe các lãnh đạo thay phiên nhau lên tiếng.
Khương Lam rút gọn một chút, nội dung hội nghị đại khái là, sắp tới tết Đoan Ngọ[1], tổ dân phố quyết định hưởng ứng lệnh kêu gọi giúp đỡ người nghèo của Đảng, năm nay quyết định triển khai kế hoạch "Xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo", trợ giúp các thôn dân khó khăn làm giàu.
Mỗi một bộ phận trong tổ dân phố đều phải phụ trách hai thôn trấn nằm trong phạm vi quản lý của khu Hàm Dương, bởi vì lãnh đạo thành phố vô cùng coi trọng hoạt động lần này, cho nên phải sớm một chút thực hiện.
Các văn phòng đều phải xuất nhân lực, hoàn thành bảng kế hoạch, đến lúc đó sẽ có lãnh đạo thành phố kiểm tra thành quả, người nào thể hiện tốt còn được ưu tiên xếp loại.
Chờ họp xong, một buổi sáng đã trôi qua.
Khương Lam chưa từng tham dự hoạt động nào như thế, có chút mơ màng, nhưng Tiêu Hiểu Du và Tiết Mông lại khổ đại cừu thâm, thở dài than ngắn.
Tiết Mông thấy cậu không hiểu ra sao, lập tức bẻ ngón tay đếm đếm:
"Năm kìa, tụi tui phải xuống nông thân giúp các hương thân cấy mạ; năm kia, tụi tui về nông thôn biểu diễn ca múa vui chơi giải trí cho thôn dân xem, thải y ngu hương thân[2] ; năm ngoái, tụi tui đi an ủi người cao tuổi và trẻ em đơn thân ở quê khi cha mẹ đi làm xa, dùng bếp củi nấu cơm một tuần.."
Biểu tình hắn như tan vỡ:
"Năm nay không biết lại phải làm trò mèo gì."
Tiêu Hiểu Du cũng đau đớn kịch liệt không thôi:
"Mau đi hỏi chủ nhiệm Trình một chút Trương Thiên Hành khi nào trả phép về làm, thêm một người chia sẻ thống khổ cũng đỡ hơn chỉ có ba chúng ta."
Khương Lam: .
Tuy rằng chưa được gặp mặt, nhưng cậu đã bắt đầu thấy đồng tình vị đồng sự này.
Giờ nghỉ giữa trưa, ba người cùng đi ra ngoài ăn cơm.
Mới vừa vào một quán cay Tứ Xuyên ngồi xuống, Tiết Mông liền 'Đệt mợ' một tiếng, đưa màn hình di động về phía hai người còn lại:
"Vụ án mạng mấy người ở khu nhà số một phá được rồi, cảnh sát phát thông cáo, nói là có tổ chức tà giáo đi hại người.
Cửa hàng trang sức lần trước tụi mình kiểm tra chính là căn cứ của nó."
Khương Lam và Tiêu Hiểu Du thò đầu lại gần nhìn xem, trên giao diện Weibo là trang web của Cục Công an Giang Thành tên là Bình An Giang Thành (V) mới vừa đăng trạng thái, tổ chức tà giáo này thờ phụng một vị tà thần gọi là 'Tuế Thần'.
Họ sẽ mê hoặc các tín đồ mua đá may mắn mà tổ chức chế ra, bảo rằng thứ đó có tác dụng xoay chuyển vận thế, tâm tưởng sự thành.
Nhưng trên thực tế vật liệu chế tạo ra đá may mắn còn chưa rõ, cơ quan điều tra thậm chí kiểm tra ra một loại vi khuẩn hiếm thấy, sau khi bị cảm nhiễm sẽ khiến cơ thể dần dần suy nhược, rất có thể dẫn đến đột tử.
Mà vụ án tử vong không rõ nguyên nhân rộ lên ở khu Hàm Dương thời gian vừa qua, sau khi được pháp y kiểm nghiệm, xác nhận bốn người này chết do nhiễm phải vi khuẩn đó.
Trang web còn đăng cả hình ảnh và địa chỉ của cửa hàng trang sức "Tâm Tưởng Sự Thành", kêu gọi mọi người ai đã từng đến đây mua đá may mắn, mau chóng chuyển giao vật phẩm đến đồn công an địa phương để tránh nhiễm phải vi khuẩn, gây nguy hại đến sức khỏe ca bản thân.
Dưới bài đăng có không ít bình luận, rất nhiều người đều đang nói chính họ hoặc là bạn bè thân thích đều mua loại đá may mắn này, chờ về nhà/tan làm xong sẽ lập tức đi nộp lên đồn công an.
Tiêu Hiểu Du xem bình luận Weibo, không thể tưởng tượng mà hỏi:
"Thật sự có người tin loại thông tin SB[3] này sao?"
Tiết Mông – SB bị trúng một đao: "..."
Hắn len lén liếc thoáng qua Khương Lam, lại mang theo chút bí ẩn cùng với cảm giác ưu việt mà nhìn Tiêu Hiểu Du đầy xem thường, nghĩ thầm, một phàm nhân ngốc nghếch như bà biết cái gì cơ chứ?
Đá may mắn là thật sự, yêu quái cũng là thật sự, chẳng qua nó sẽ giết người mà thôi.
* * *.